"Đừng phí lời với nó nữa! Cấp độ chía khóa không thấp, vậy chắc không phải lần đầu." Ứng Thịnh rút đao từ trong ba lô ra, "Cũng sẽ không phải lần cuối."
"Bọn họ..." Ánh mắt cô bé lập lòe, như nhớ lại điều gì, vẻ mặt trở nên điên cuồng, "Bọn họ đều đáng chết! Đều bắt nạt tôi, cho dù là người nhà hay là bạn học, bọn họ đều là lũ khốn kiếp!"
Do tâm trạng của chủ nhân thay đổi nên đám búp bê cũng dao động, mắt biến đỏ, nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, chúng sẽ lộ nanh vuốt ngay, giết không tha.
Đỗ Nhất Tân: "Em trai của em đâu, sao không mang vào cùng?"
"..." Lý Kỳ Kỳ ngừng nói.
"Ít ra thì vẫn có người thương em, đúng không?"
Cô bé im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười ra tiếng, như nghe được một câu chuyện cười lớn: "À, haha."
Nó cười một tiếng, lúc bình tĩnh trở lại thì sắc mặt đã thay đổi, "Thằng quỷ đó, tôi muốn nó nếm trải cảm giác không cha không mẹ!"
Chìa khóa sẽ phóng đại khát vọng của con người lên vô hạn. Dù lúc đầu không có ý xấu, thì khi số lần mở "phòng" ngày càng nhiều, họ cũng sẽ ngày càng nghiện “quyền lực”. Sau này, dù chỉ khiến con bé hơi không hài lòng thì cũng có thể bị tước đoạt mạng sống.
Mà cô bé lòng dạ đã thay đổi đến mức này, vậy mà vẫn bày ra bộ dạng cúi đầu nhẫn nhục đáng thương trước mặt mọi người, thật là đáng sợ.
Nhiều lời vô ích.
Thấy cả hai không có ý rời đi, Lý Kỳ Kỳ giơ tay, ra lệnh cho búp bê tấn công. Hình dạng ngây thơ đáng yêu ban đầu của búp bê lại thay đổi, hoặc vươn ra móng vuốt sắc nhọn, hoặc mọc răng nanh, ập tới như sóng thủy triều.
Đỗ Nhất Tân vỗ vai người trước mặt: "Cố lên."
Mặc dù Ứng Thịnh cũng không muốn tên này hỗ trợ, nhưng đối phương ra chỉ thị một cách đương nhiên như vậy vẫn khiến hắn khó chịu, bèn quay đầu trừng mắt.
Đỗ Nhất Tân giơ tay đầu hàng: "Tôi đi còn không vững, không gây phiền thêm thì hơn."
"... Ở yên cho tôi.” Bỏ lại một câu đe dọa, Ứng Thịnh lao về phía bầy búp bê.
Sức tấn công của địch tuy không cao, nhưng chúng không sợ đau, số lượng lại đông. Ngay cả khi cánh tay bị kéo xuống, chúng vẫn sẽ bò dậy mà không hề đau đớn, kéo theo chân cụt tay đứt, kiên trì tấn công. Ứng Thịnh rầu rĩ không thôi.
Như thường ngày, hắn dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến những thứ này. Bắt giặc phải bắt vua trước, đi qua xử lý chủ nhân của chìa khóa luôn. Nhưng hắn lại lo mình còn chưa kịp xử con bé thì kẻ thù đã chuyển hướng sang Đỗ Nhất Tân rồi. Nếu tên ngu ngốc đó bị giết thì đúng là được một mất mười.
Không còn cách nào, chỉ đành giết mấy thứ đáng ghét này trước.
Giữa trận đấu, hắn nhìn thoáng lại, nhưng lại không thấy kẻ đang làm vướng chân kia. Hắn hơi giật mình, còn tưởng có cá lọt lưới. Kết quả là nghe thấy tiếng vang truyền đến từ cột băng bên kia.
Chỉ thấy Đỗ Nhất Tân giẫm lên một con búp bê thỏ đang thoi thóp, lao về phía trước như đi xe đẩy, nhưng vì không làm chủ được phương hướng nên đâm đầu vào cột.
Ứng Thịnh: "..."
Ban đầu cô bé dồn hết lực chú ý lên Ứng Thịnh. Nghe thấy tiếng động mới phát hiện bên này có người muốn đánh lén, vội ra lệnh cho búp bê đổi hướng.
“Chạy cái gì, bố mày chơi chưa chán đâu.” Ứng Thịnh chặn ngang giữa đường. Hắn ngoắc tay khiêu khích đám búp bê, "Nào, tao chơi đồ hàng với bọn mày."
Đỗ Nhất Tân xoa cái trán bị đụng sưng, nhưng lại thấy mắt con búp bê thỏ đỏ lên, hình như có dấu hiệu thức tỉnh, vội đạp một phát, con thỏ liền nằm yên.
Cậu tiếp tục giật tai con thỏ, rất nhanh đã trượt đến đáy cầu thang băng. Nhìn lên, cô bé cũng phát hiện ra cậu, cố gắng hết sức để tỏ ra vô cảm, nhưng lại không thể che giấu nỗi hoảng sợ.
“Anh, anh sẽ không giết người, đúng không?” Lý Kỳ Kỳ ép mình bình tĩnh lại. Vừa dứt lời thì thấy thanh niên rút dao ra, sắc mặt nó tái mét.
Đây là đồ lấy từ rạp công chúa Bạch Tuyết. Khi đó không dùng được, ai ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng. Đỗ Nhất Tân ném con búp bê thỏ lên bậc thang, giẫm lên: "Em giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn còn sợ chết à?"
"Tôi..." Thân hình gầy gò của cô bé trước ngai vàng to lớn như vậy trông có vẻ nhỏ bé, "Tôi chưa bao giờ tự mình ra tay, toàn là chúng làm cả."
Đi lên cầu thang khó hơn trượt trên đất bằng. Để tránh cảnh buồn cười lên một bậc xuống hai bậc, Đỗ Nhất Tân đi cực chậm, dùng lời nói để khiến đối phương phân tâm.
"Vậy không liên quan gì đến em sao?"
“Đúng.” Lý Kỳ Kỳ cắn răng, “Nhưng nếu anh làm vậy —— anh sẽ là kẻ giết người thật sự!”
“Tôi sẽ không ra tay.” Đỗ Nhất Tân nhìn nó, nhưng chưa kịp đợi cô bé thở phào thì cậu lại nói: “Là dao ra tay.”
"!"
Lý Kỳ Kỳ há miệng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng thứ phát ra không phải lời nói, mà là một vệt đỏ tươi. Máu phun ra từ cổ họng không kiểm soát được, tràn ra môi, vấy bẩn quần áo. Nó hơi trừng mắt, cúi đầu không tin nổi, trên ngực xuất hiện một con dao dài, lạnh buốt thấu xương.
Ngay sau đó, dao dài lại được rút ra. Nó đứng không vững nữa, cơ thể mềm đi.
Đỗ Nhất Tân khiếp sợ: "Mạc Vũ!?"
Mạc Vũ không biết vào cung điện từ lúc nào, Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp phản ứng thì cô đã xông thẳng lên ngai vàng chém chết cô bé.
Lý Kỳ Kỳ nửa trợn mắt, không cam lòng nhìn về nơi xa, nhưng nó không thể cử động được nữa. Bầy búp bê lần lượt dừng lại do chủ nhân đã chết, trở lại thành đồ chơi bình thường. Cây gậy kim loại của Ứng Thịnh đã hư từ lâu, lúc này hắn cũng đang dùng mã tấu. Hắn dừng tay, ánh mắt sắc bén như dao đâm về phía Mạc Vũ.
Mà Mạc Vũ như không để ý đến sát khí hừng hực, cúi người xuống. Giống như Ngải Nhạc lúc trước, thi thể cô bé biến mất, tan thành một vũng máu. Máu đặc sệt thấm ra quần áo, chảy xuống cầu thang, như muốn tránh xa hung thủ.
Đầu ngón tay Mạc Vũ sờ vào quần áo cô bé để lại, trên đó vẫn còn hơi ấm. Chẳng bao lâu, cô đã tìm thấy thứ mình đang tìm —— một chiếc chìa khóa màu đồng.
Ứng Thịnh lao đến. Mạc Vũ không hề hoảng sợ mà lùi lại. Mặt đất trong lâu đài rung chuyển, bắt đầu sụp đổ. Khung cảnh xung quanh tan vỡ, bể thành vô số mảnh.
Người tạo ra phó bản đã chết, rạp truyện cổ tích sẽ không tồn tại được lâu. Sau cùng, Ứng Thịnh không bắt kịp Mạc Vũ trước khi biến mất.
Công viên chủ đề truyện cổ tích, phá đảo xong.
_______________
Sau khi bóng tối ngắn ngủi trôi qua chính là ánh nắng êm dịu. Đỗ Nhất Tân vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của thanh niên, dường như vì bị giật chìa khóa nên hơi bực.
“Lên xe!” Người kia bước lên motor, ra lệnh cho Đỗ Nhất Tân lên theo.
Chỗ hai vợ chồng kia đứng ban đầu đã không còn một ai. Chỉ có một chiếc xe con trơ trọi phía sau. Đỗ Nhất Tân vốn muốn đi kiểm tra thử, nhưng bị Ứng Thịnh thúc giục nên chỉ đành từ bỏ.
Khi motor lướt qua chiếc xe con, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Lúc trước vốn chỉ tạm dừng, động cơ vẫn chưa tắt. Chỉ thấy cửa sổ mở một nửa, có một cậu bé mũm mĩm đang nằm trên băng ghế sau, có vẻ như đang ngủ say.
Chỉ e rằng cậu bé sẽ không bao giờ hiểu được, mình chỉ ngủ một giấc, tại sao tỉnh dậy đã thành trẻ mồ côi rồi.
Về sau, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin về vụ việc, đồn đoán rầm rộ. Mà cũng như kỳ vọng của chị gái, cậu bé bị người thân đùn đẩy như đá bóng.
Ngoài ra, còn có tin người mẫu tạp chí và bạn mất tích, so sánh thì thấy ít được chú ý hơn.
Tất nhiên, đây đều là về sau. Hiện tại, chiếc xe máy vẫn đang chạy nhanh.
Hai người còn chưa kịp đội mũ bảo hiểm, Đỗ Nhất Tân bị gió lùa vào miệng: "Đi đâu mà vội thế?"
Ứng Thịnh không đáp, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Không bao lâu đã lờ mờ nhìn thấy đỉnh của tòa nhà phân bộ "Bạch Điểu".
Trước đó nói đưa cậu về nhà mà sao lại quay trở lại rồi. Đỗ Nhất Tân sững sờ.
Motor rất nhanh đã đuổi kịp một chiếc xe con, dần dần áp sát, hơi có khí thế ép người ta phải dừng lại. Nhưng tốc độ của bên kia không hề giảm, không hề bị khiêu khích. Ứng Thịnh nheo mắt, nện cùi chỏ lên kính.
“Ê!” Đỗ Nhất Tân ngăn lại, “Anh làm gì vậy, nguy hiểm quá đi!” Lần trước là đứng ở giữa đường, lần này là đuổi thẳng sau xe, có phải là muốn gây sự với ô tô không.
Hơn nữa, vừa mới vượt qua phó bản một lần, nếu lại thêm lần nữa thì thần kinh cậu không chịu được...
Ứng Thịnh hất Đỗ Nhất Tân ra: “Cậu ngồi yên cho tôi!” Hắn không để ý việc bị cản, lại định đập kính.
"Rầm!"
Một phát, không vỡ, nhưng xuất hiện vài vết nứt.
Thấy vậy, chiếc xe cuối cùng cũng giảm tốc độ, dừng lại bên đường. Ứng Thịnh cũng dừng xe, nhưng không ổn định chút nào, nhảy xuống, chạy về phía cửa xe. Chủ xe đương nhiên đã khóa lại, hắn kéo không ra, ngẩng đầu trỏ cửa sổ. Tư thế kia, đúng là đang nói nếu mày không mở cửa thì tao đập xe.
Sau khi người kia nhảy ra, Đỗ Nhất Tân vội vàng tiếp đầu xe, tránh hậu quả motor bị chủ gây trọng thương. Cái thứ này trông đắt thật, nếu bị bể hư thì không biết tốn bao nhiêu tiền để sửa.
Một lúc sau, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống. Tóc mái dài, lưng còng. Đỗ Nhất Tân thấy hơi quen mắt, đây không phải là người đi cùng tổ trưởng Phác sao?
“Đưa cho tao.” Ứng Thịnh giơ tay ra như lẽ tất nhiên.
Người đàn ông lắc đầu.
Ứng Thịnh chụp lấy bả vai đối phương, nện lên thân xe. Lưng bị va, người đàn ông kêu lên đau đớn.
"Có đưa không!"
Người đàn ông nắm cổ tay Ứng Thịnh, lạnh lùng nói: "Đây là của tôi."
"Đm cái này là mày cướp mà!"
Một lời không hợp liền ra tay đánh nhau. Sức chiến đấu của Ứng Thịnh rất mạnh, nhưng giá trị vũ lực của đối phương cũng không kém. Hai bên đều tay không, người đến người đi, như xem phim võ hiệp vậy. Chỉ là nếu so sánh thì chiêu thức của người trước thẳng thắn thoải mái, khí thế bức người, trong khi tốc độ của người sau cực kỳ nhanh, động tác nhỏ.
Vì vậy, thoạt nhìn thì người đàn ông bị đánh tay trói gà không chặt. Nhưng nếu nhìn kỹ mới thấy rằng những lực đó đều bị đẩy ra, hai người thật ra ngang bề nhau.
Đỗ Nhất Tân vốn dĩ cảm thấy đây là một trận chiến không thuộc về mình nên chỉ im lặng ăn dưa bên cạnh. Nhưng lại nghe thấy Ứng Thịnh rống lên: "Ngẩn ra làm gì, đi tìm chìa khóa nhanh lên!"
Ấy, chìa khóa?
Vừa vượt qua một lần phó bản, cậu suýt cho rằng đó là "chìa khóa phòng". Nhưng dựa theo quá trình, không phải bọn họ nên đi tìm Mạc Vũ sao, tại sao lại tìm người đàn ông này?
Nghe đến đây, người đàn ông cau mày, có vẻ muốn quay lại xe. Thấy vậy, Ứng Thịnh không khỏi cười lạnh: “Đúng là ở bên trong thật.” Hắn kiềm chế hành động của đối phương, “Vào tìm đi!
Mặc dù hơi bối rối nhưng Đỗ Nhất Tân vẫn làm theo lời hắn. Leo lên xe, thấy một chiếc hộp nhỏ trong ngăn để đồ giữa ghế lái và ghế phụ, mở ra, đúng là chiếc chìa khóa màu đồng kia. Chìa khóa dài khoảng 10 cm, trên đỉnh có chữ số La Mã "Ⅲ".
Chẳng lẽ Mạc Vũ cũng thuộc "Bạch Điểu", sau khi lấy được chìa khóa thì đưa thẳng cho cấp dưới của tổ trưởng Phác? Khó trách khi giới thiệu hai người thì Ứng Thịnh thái độ như thế.
Cậu cầm chìa khóa ra: "Tìm được rồi!"
Nghe vậy, người đàn ông cau mày, động tác nhanh hơn, hơi có vẻ nôn nóng. Ứng Thịnh tìm thấy sơ hở, ngoắc chân một cái làm y ngã xuống đất, thuận thế đè lên, đưa tay ép ra sau, cười:
"Có nóng vội quá không đó, Mạc Ngữ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT