Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực. Đèn trong lớp đã hỏng gần hết, chỉ còn sót lại vài ngọn đèn sợi đốt. Nhưng dù sáng thì vẫn không thể chiếu xuyên ra ngoài, cửa sổ có kéo đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Như thể đây chỉ là một bức tường, cửa sổ chẳng qua là hình chiếu trên mặt tường.

Phải biết rằng, bây giờ là buổi chiều, mấy giây trước ánh mặt trời còn trải đầy ở ngoài kia. Ai ngờ chỉ đổi mỗi địa điểm thôi mà đã về khuya rồi.

Đỗ Nhất Tân liếc nhìn điện thoại, không có tín hiệu, vì vậy cậu lại xem xét xung quanh phòng học. Mà Ngải Nhạc có vẻ sợ chết khiếp, từng bước đi theo sau cậu.

Cú sốc trước việc cảnh tượng thay đổi khó hiểu này khiến cả hai tạm quên đi màn tỏ tình lúng túng cách đây ít phút.

Phòng học này trông bình thường, nếu không phải do bụi bám đầy trên bàn và sàn nhà, thì cảm giác như chỉ mấy phút trước vẫn có học sinh đang ngồi múa bút. Đỗ Nhất Tân cầm sách giáo khoa lên lật xem, phát hiện nội dung y hệt những gì mình từng học, thậm chí hình vẽ bậy cũng có cảm giác thân thuộc.

Nhưng mà giấy có màu ố vàng và hơi cứng, như thể chỉ khẽ lật ra thì sẽ vỡ tan trong gió.

Những quyển sách này đã để ở đây bao lâu rồi?

Bảng đen bên cạnh bục giảng đã dùng nhiều năm, bột trắng ngấm vào đó, không bao giờ có thể lau sạch được nữa. Ở ngoài cùng bên phải là thời khóa biểu và lịch trực nhật, ở giữa là bảng đen bị xóa một nửa.

Ban đầu Đỗ Nhất Tân còn chưa để ý, nhưng khi đọc từng chữ một, cậu mới phát hiện ra một chuyện rùng mình.

“Tên của chúng ta…” Ngải Nhạc cũng nhận ra, “Tại sao lại được viết trên đó?”

“Chỉ e rằng, có lẽ hung thủ quen chúng ta.” Tuy nói vậy nhưng Đỗ Nhất Tân cũng không tự tin lắm. Cậu chóng mặt mất một lúc, nhưng cảm giác như chỉ mới vài giây. Chưa kể có thể có người qua lại bất cứ lúc nào trong khuôn viên trường. Có người dám đưa bọn họ đi rồi quăng vào chỗ như này trong khi cả đống người đang nhìn thật sao.

Cứ coi là vậy đi, thế thì mục đích là gì.

Cậu nghĩ không ra.

“Còn có ba cái tên khác.” Đỗ Nhất Tân chép lại những cái tên đó, “Có thể họ sẽ biết gì đó.”

Ngải Nhạc gật đầu.

Ngoài ra, không còn manh mối nào nữa, cả hai chuẩn bị để đi ra ngoài.

Cửa lớp không khóa. Vì đã quá cũ nên vừa đẩy đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”. Bên ngoài là một hành lang hẹp. Hành lang đầy chất đầy đồ linh tinh, ở đằng xa thì tối om, nhìn không thấy gì.

“Hình như… Bên ngoài còn đáng sợ hơn.” Ngải Nhạc hơi bất an.

“Do hơi tối thôi.” Đỗ Nhất Tân bật đèn pin của điện thoại và chiếu về hướng hành lang.

Đột nhiên, một loạt tiếng chuông dồn dập vang lên, vang vọng trong ngôi trường âm u quỷ bí này. Sau đó, một giọng nữ điện tử lạnh lùng mà máy móc cất lên:

[Mời các học sinh chú ý, đã đến giờ tan học. Các bạn học sinh vui lòng không ở lại trường và ra về ngay. “Giáo viên tuần tra” chuẩn bị đi tuần. Nhắc lại lần nữa——]

Ngải Nhạc như một con hamster bị dọa sợ, lập tức rụt mình lại phía sau cậu. Sau đó, như nhìn thấy cái gì, nó giật giật ống tay áo cậu: “Đàn anh, nhìn kìa.”

Đỗ Nhất Tân nhìn theo hướng ngón tay, trông thấy một dàn loa kiểu cổ treo ở góc trần phòng học. Đó là nơi phát ra phát thanh. Sau khi giọng nữ lặp lại một lần nữa, mọi thứ trở lại im lặng.

Vụ này ý là sao đây. Rời trường? Giáo viên tuần tra? Nhìn màu đen kịt bên ngoài cửa sổ, ít nhất bây giờ cũng chỉ mới rạng sáng, sao lại xuất hiện thông báo này được.

Giọng nữ nghe không giống giọng người, nhưng có lẽ người phát đoạn ghi âm đó đang ở đây. Có lẽ kẻ đó chính là thủ phạm.

Còn về giáo viên tuần tra… Nói thật, nếu có giáo viên, phản ứng đầu tiên của cậu sẽ là xin giúp đỡ. Nhưng nghe nội dung vừa rồi giống như cảnh cáo hơn, nói cho bọn họ biết giáo viên tuần tra sắp bắt đầu đi tuần, phải tránh đi.

Dù thế nào đi nữa, vị trí của phòng phát thanh bây giờ không rõ, nhiệm vụ khẩn cấp là rời khỏi trường học.

Hành lang có khúc sáng đèn, có khúc không đèn. Nền nhà nứt nẻ, mục nát, thậm chí có chỗ còn thủng. Đi phải cẩn thận thì mới không bị kẹt chân vào.

Có lẽ là bị bầu không khí u ám này ảnh hưởng mà cả hai vẫn luôn im lặng, tránh thu hút những thứ ẩn trong bóng tối.

Sau khi đi được một đoạn đường, cuối cùng cũng tìm thấy cầu thang. Cầu thang ẩn hiện trong bóng tối, tuy rằng mắt hai người đã dần dần thích ứng với chỗ tối, nhưng vẫn không nhìn rõ, đèn pin cũng không thể chiếu qua.

“Cẩn thận, đừng bước hụt.” Đỗ Nhất Tân dặn một câu, chuẩn bị đi xuống. Lúc này lại lờ mờ nghe được tiếng bước chân cách đó không xa.

Nghe tiếng thì có vẻ đi không nhanh không chậm, nhưng rõ là đang đến gần cầu thang. Không lâu sau, một chùm sáng chiếu thẳng từ dưới tầng lên.

Kẻ đó đang đi lên cầu thang.

Ngải Nhạc hít sâu một hơi, níu chặt lấy Đỗ Nhất Tân.

Tim Đỗ Nhất Tân đập nhanh hơn, cậu tắt ngay đèn pin, kéo đàn em trở lại phòng học gần nhất, nấp sau cánh cửa.

Kẻ đến là người hay quỷ? Cậu không thể phán đoán được, nhưng trực giác mách bảo rằng tốt nhất vẫn đừng nên liều mạng chọi lại.

Tiếng động ngày càng gần, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ tràn vào phòng học.

“Đàn anh…”

Đỗ Nhất Tân làm động tác im lặng, ấn đầu Ngải Nhạc, cúi người xuống, cố gắng áp sát vào tường nhất có thể để tránh bị người bên ngoài phát hiện.

“Thùng thùng.”

“Thùng thùng.”

Cũng may là người đến không ở lại quá lâu, tiếng bước chân cũng xa dần. Lúc này cậu mới ló đầu ra, cẩn thận nhìn theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng của kẻ nọ.

Xét dáng vẻ thì có vẻ như là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ thể thao bẩn thỉu. Tay phải cầm đèn pin tìm kiếm xung quanh, tay trái lại cầm một con dao cắt dưa hấu khổng lồ. Dao đen nhánh, không biết là do rỉ sét hay là máu đông lại. Khi đi qua chỗ rẽ, người đàn ông lộ ra một bên mặt.

Hốc mắt và má hóp vào, răng mọc chìa ra ngoài, trông tiều tụy, rất không giống một người bình thường.

Đây có phải là “giáo viên tuần tra” mà phát thanh nói tới không?

Nếu chỉ vừa mới nãy thôi thì Đỗ Nhât Tân còn có ý định xin giúp đỡ, nhưng giờ thì dẹp. Chưa nói đến chuyện người đàn ông đó trông có vẻ quái dị, chỉ cần cầm con dao cắt dưa kia cũng đã đủ chứng tỏ kẻ đến bất thiện rồi.

Nếu hai “học sinh ở lại trường” bọn họ mà bị tóm thì sẽ bị xử lý như thế nào, chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy ớn lạnh.

“Đó là thứ gì vậy?” Ngải Nhạc có vẻ suy sụp. Trước giờ nó vẫn luôn ghét những thứ đáng sợ, chỉ là đồ giả trong nhà ma thôi cũng đã khiến nó sợ chết khiếp. Chứ đừng nói đến cái thứ không rõ lai lịch xuất hiện trong môi trường không xác định này.

“Không biết, có thể là ‘giáo viên’ được nhắc đến trên đài. Cẩn thận đừng để bị lão bắt, anh có linh cảm không lành.” Đỗ Nhất Tân vẫn còn đang sợ trong lòng, đứng dậy, “Đi thôi, nếu lão đã lên tầng rồi thì chứng tỏ là tầng dưới có thể sẽ an toàn, chúng ta tranh thủ xuống đi.”

“Dạ!” Ngải Nhạc muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy chân mình như nhũn ra, “Đàn anh, em, em sợ quá, không đi được nữa.”

“Không đi được à?” Đỗ Nhất Tân bối rối nói, “Vậy cho cậu nghỉ ngơi mười giây.”

Ngải Nhạc sững sờ: “Ơ? Mười giây…”

“Mười…” Đỗ Nhất Tân đã bắt đầu đếm ngược.

“Khoan, chờ chút…”

“Một.”

Anh đếm cũng nhanh quá đi!

Ngải Nhạc không khỏi chửi thầm trong lòng, nhưng nhìn thấy đàn anh thật sự muốn rời đi, mặc kệ chân nó có nhũn hay không, bèn vội vàng đứng dậy: “Em đi được, đi được, đừng bỏ em lại.”

Đỗ Nhất Tân lại nhìn ra bên ngoài, xác định giáo viên đã đi xa. Sau đó cậu ngoắc tay, ý nói Ngải Nhạc đi theo cậu.

Không phải cậu cố tình trêu đàn em, nhưng chỗ này không ở lâu được, nếu giáo viên tuần tra quay lại vừa lúc đụng trúng họ, hậu quả sẽ khó lường.

Đi liên tục xuống hai hay ba tầng cầu thang, giữa chừng còn phải băng qua một hành lang nhưng cả hai không dừng lại mà đi thẳng xuống tận tầng dưới cùng.

Bố cục tầng một khác các tầng trên. Số lượng phòng học giảm, hành lang rộng hơn.

Họ rẽ phải trước, nhưng mới được vài bước đã hết đường. Cuối đường là một cánh cửa bị khóa. Khác với những căn phòng thông thường, kiểu dáng của cửa khá đặc biệt, vì là cửa kép. Nhưng trông không giống cửa ra vào, không biết đằng sau là gì.

Cả hai quay lại rồi đi theo hướng còn lại, trên đường có một bảng thông báo. Có một số thông báo được dán trên bảng tin, giấy đã ố vàng, chữ viết không rõ. Đỗ Nhất Tân nghĩ rằng sẽ có manh mối hoặc thông tin gì đó về ngôi trường này trên đó, nhưng cẩn thận xem kỹ hồi lâu vẫn không tìm thấy gì.

Đi qua bảng thông báo, qua một góc rẽ, phía trước rộng rãi sáng sủa.

“Lối ra kìa!” Ngải Nhạc mừng rỡ, nhanh chân đi qua.

Phía trước là một cánh cửa chớp đóng kín, nối với thế giới bên ngoài.

Một tấm gương lớn được dán trên bức tường phía cửa cuốn đối diện, trên gương dán khẩu hiệu “Thiên đạo thù cần, hậu đức tái vật*”. Có lẽ là do mặt gương bị ố đỏ rỉ sét, hư hỏng nhiều nên ngôi trường mà nó phản chiếu lại bị vỡ thành nhiều mảnh, lộ ra vẻ quỷ mị khác thường.

(*Thượng Thư giảng: “Thiên Đạo thù cần”, nghĩa là Đạo Trời ban thưởng cho người cần cù, chăm chỉ. Chu Dịch giảng: “Địa thế Khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật”, Đất là quẻ Khôn, người quân tử lấy đức dày mà nâng đỡ vạn vật. Nguồn: trithucvn.org)

Đỗ Nhất Tân không mong đợi gì, kéo cửa, không bất ngờ gì, cửa khóa.

Có vẻ như ngôi trường này sẽ không để cho họ rời đi dễ thế. Bây giờ, hoặc là phải tìm một lối ra khác, hoặc là tìm chìa khóa của cánh cửa này.

Ngải Nhạc cực kỳ thất vọng, nản lòng vỗ lên cửa. Cửa cuốn phát ra tiếng “rầm rầm”, nghe cực kỳ vang dội trong ngôi trường yên tĩnh này. Đỗ Nhất Tân vội vàng ngăn lại, nếu tiếng động này thu hút giáo viên tuần tra đến, có lẽ chưa kịp tìm thấy lối ra thì họ đã hẹo rồi.

Ngải Nhạc biết vừa phạm sai lầm, đưa hai tay ra sau lưng.

Đỗ Nhất Tân nhìn quanh, muốn nghe xem có âm thanh bất thường nào khác ngoài tiếng động này không.

“…”

Sau đó, cậu nghe thấy được.

Lần này không phải một, mà là mấy tiếng.

Có mấy người đang đi về hướng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play