Buổi tối đầu tiên sau ba ngày không gặp, họ ngủ chung một đêm rất trong sáng.
Trước khi ngủ đơn giản trò chuyện, Cung Trĩ không đeo bịt mắt của nàng, Thẩm Dĩnh cũng không mải nhìn chằm chằm vào Cung Trĩ. Họ nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà đen nhánh, chóp mũi đều là mùi thơm vừa tắm của đối phương.
Bình tĩnh, lại yên ổn.
"Ngủ ngon." Cung Trĩ mở miệng trước.
"Ừ, ngủ ngon."
Giọng Thẩm Dĩnh có một chút lưu luyến không rời.
Bình tĩnh và yên ổn quá xa vời đối với cô. Hầu hết ký ức của cô đều tràn đầy yêu, hận, không cam lòng, nghi ngờ...
Tình cảm quá mãnh liệt luôn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Thẩm Dĩnh cũng là như thế, cô cảm thấy mình già đi rất nhiều, sinh mệnh giống như trôi đi theo những cảm xúc mãnh liệt ấy.
Nhưng bây giờ, cô dường như quay về thời thiếu nữ. Cô mới vừa tạm biệt với người bạn thân của mình, nằm chung giường với người mình yêu. Trong lòng thấp thỏm, tim đập thình thịch, nhưng đồng thời cũng cảm thấy niềm vui thuần khiết, ấm áp lặng lẽ chảy trong tim. Tuổi thanh xuân bồn chồn nhưng khi nhớ lại, luôn có cảm giác đẹp đẽ, bình yên theo năm tháng.
Giống như bây giờ.
Thẩm Dĩnh hiếm khi không thèm nghĩ rất nhiều chuyện nữa, như là thần bí còn chưa khám phá ra phía sau Cung Trĩ, như là người phụ nữ khó chơi đó sắp trở về.
Điều duy nhất cô chú ý đến chỉ có Cung Trĩ.
Bởi vì người trong lòng cô nằm ngay bên cạnh cô, không hề phòng bị. Họ hít thở chung một bầu không khí, nhiệt độ cơ thể và mùi hương quyện vào nhau trong cùng một không gian, các phân tử hòa quyện vào nhau một cách mãnh liệt theo hơi thở, không thể phân biệt được ai với ai...
Chỉ tưởng tượng như vậy cũng có thể khiến Thẩm Dĩnh rùng mình và say mê.
Thẩm Dĩnh nhắm hai mắt lại, người bên cạnh động đậy, ngón tay mịn màng trơn mềm đè cô lại. Ngón tay Thẩm Dĩnh giãy giụa, quấn lấy Cung Trĩ, giữ thật chặt, giống như một cái khóa, khóa nàng lại, cũng khóa lại chính mình.
"Đi ngủ." Thẩm Dĩnh nghe thấy Cung Trĩ nói như vậy, cô không trả lời, bởi vì rất nhanh cô liền chìm vào giấc mộng.
Một giấc mơ đẹp, trong mơ tràn đầy hơi nước ẩm ướt, vui vẻ bất tận.
Hôm sau tỉnh lại, rất hiếm khi hai người đều đến muộn.
Thẩm Dĩnh còn tốt, bây giờ cô quyền cao chức trọng, tùy tiện mượn cớ là được. Nhưng Cung Trĩ còn là sinh viên, nàng tóc rối, miệng ngậm sandwich, quần áo lỏng lẻo, cổ áo khoác rũ xuống tới bả vai. Nàng ôm sách, trên mặt là hốt hoảng hiếm thấy, tràn đầy cảm giác sinh viên.
Cái này làm cho Thẩm Dĩnh không nhịn được bật cười: "Đừng có gấp, dù sao cũng đã muộn, ăn xong, chị đưa em đi học."
Cung Trĩ có chút thương tâm lẩm bẩm: "Em thường đến sớm từ 15 phút đến nửa tiếng. Em rất ghét tới trễ."
Điều này cũng đúng, Cung Trĩ quá chú ý đến những chi tiết nhỏ này, nàng không thích quá sớm, cũng không thích tới trễ, khi ăn sandwich cũng nhất định phải ngay ngắn rồi mới có thể ăn. Thói quen như vậy khiến nàng lúc nào cũng có vẻ điềm tĩnh, cảnh tượng như hôm nay rất khó nhìn thấy.
Hôm nay là Thẩm Dĩnh lái xe, khi họ lại ngồi chung với nhau, đều cảm thấy như cách một đời.
"An Chi hôm nay sẽ trở về, cô ấy cũng có công việc cần làm."
"Chuyện nhà họ Ông vẫn còn có một số chuyện, cha nói không cần em lo. Chị cũng có thể yên tâm tiếp tục công việc."
Cuộc trò chuyện vụn vặt và ngập tràn sức sống, ăn ý như đôi vợ chồng già.
"Đúng rồi, gần đây có thể em sẽ có tiếp xúc với Hoàng Văn Đào. Nếu bị chụp được, mong chị bỏ qua cho." Cung Trĩ chợt nói.
Thẩm Dĩnh không trả lời, ngón tay cô khẽ gõ lên tay lái, sau đó nhìn về phía Cung Trĩ. Nét mặt Cung Trĩ bất biến, dường như không cảm thấy nói vậy có chỗ nào không đúng.
"... Em lo chị sẽ giận?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"Chị cảm thấy sao?" Cung Trĩ hỏi ngược lại.
Thẩm Dĩnh cười, cô nắm tay Cung Trĩ chặt hơn chút nữa: "Sẽ không, chỉ cần em nói với chị, vậy chị tin em. Có lẽ, đôi lúc sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng chị sẽ cố gắng khống chế chính mình."
Có mấy lời, dường như không cần nói rõ, nhưng hai người đều biết, vẫn có thứ gì đó khác trước.
Cung Trĩ cười: [Nhìn xem, nói chuyện với người thông minh chính là bớt lo như vậy.]
Hệ thống rốt cuộc được gỡ block: [... Vậy ký chủ muốn nhận trách nhiệm của nam chính, tỏ tình à?]
[Tôi còn chưa chắc lắm... Tôi thấy cô ấy đặc biệt, nhưng đó là tình yêu sao? Tôi còn chưa rõ.] Cung Trĩ suy nghĩ, [Huống chi tôi là kim chủ, cô thấy kim chủ tỏ tình chưa?]
Hệ thống: [...]
Nó luôn cảm thấy đối phương đang show ân ái, nhưng nó không có chứng cứ. Dù sao từ khi Cung Trĩ biết mình không chết được, hệ thống liền không thể dự đoán được hành vi của nàng, hệ thống cố gắng giãy giụa một chút: [Nếu ký chủ cần giúp đỡ, hệ thống sẽ cố gắng cung cấp tài liệu liên quan.]
Cung Trĩ im lặng một hồi: [Vậy cho tôi ít kinh nghiệm liên quan đến yêu đương thì sao?]
Hệ thống khóc oa oa: [Lúc trước ký chủ ghét bỏ tôi là cái hệ thống yêu đương không giúp được gì, bây giờ module của tôi đều là sự nghiệp tâm rồi.]
Cung Trĩ có chút áy náy khẽ ho một tiếng.
Mặc dù đại cương cốt truyện vẫn còn, nhưng cũng trở nên rối loạn, một lời khó nói hết.
Cung Trĩ im lặng, tiếp tục block hệ thống, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chẳng qua bên miệng mỉm cười.
Thẩm Dĩnh từ cửa kính xe trông thấy nụ cười của Cung Trĩ, cô cũng không nhịn được hơi mỉm cười.
[Trị số hắc hóa 75]
Cung Trĩ liền cười vui hơn.
Lúc xuống xe nàng nhìn Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh cười với nàng: "Buổi tối chị tới đón em."
"Dạ." Cung Trĩ trả lời, trong giọng để lộ ra sung sướng. Nàng rất hưởng thụ khoảnh khắc này, điều này làm nàng cảm thấy rốt cuộc cuộc sống trước đây lại đến gần mình một lần nữa.
[Ký chủ thật sự không định chủ động một chút sao?]
Hệ thống uể oải hỏi, cuộc đời nó thật chưa từng gặp ký chủ nào như Cung Trĩ, có thể ngồi thì sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ không ngồi. Ký chủ khác vì tiền, vì thân thể khỏe mạnh, vì sợ ngỏm, thậm chí vì sớm ngày thoát khỏi hệ thống mà cố gắng.
Mà ký chủ nhà mình...
Hệ thống hiếm khi được trải nghiệm cảm giác của phụ huynh loài người chăm con cái một lần, đặc biệt nhớ những câu chỉ tiếc mài sắt không nên kim như "Con xem con nhà người ta kia kìa!!"
Cung Trĩ vội vã chạy đến phòng học, bọn họ sắp thi rồi, tiết học gần đây đặc biệt quan trọng, không thể lơ là. Sau kỳ thi này, qua nửa năm nữa, Cung Trĩ có thể xin thực tập, thời gian cũng sẽ thoải mái rất nhiều. Nàng lắc đầu: [Cứ như vậy đi.]
[Tại sao chứ?] Hệ thống phát điên.
Mà lần này, Cung Trĩ không trả lời nó. Nàng lặng lẽ lẻn vào phòng học, chỗ ngồi hàng cuối cùng, Khương Nhiên đã sớm chiếm chỗ cho nàng, các nàng trao đổi ánh mắt. Khương Nhiên ném sách cho Cung Trĩ, bên trong kẹp tờ giấy.
Cung Trĩ nhìn lướt qua, phía trên là công trạng thâu tóm gần đây của công ty Khương Nhiên.
"30% cho cậu." Trên đó viết như vậy.
Cung Trĩ cười.
Khương Nhiên là một người yêu hận rõ ràng, so với Cung Trĩ, nàng rất thiếu tiền, dù vậy, nàng vẫn là có ý định chia cho Cung Trĩ 30%. Đương nhiên Cung Trĩ không định lấy, nàng gạch đi 30%, viết một cái 10%, lại ném về cho Khương Nhiên.
Đến giờ ăn cơm, lúc này Khương Nhiên mới sầm mặt nói: "Cung đại tiên, có phải cậu xem thường tớ không?"
"Chính là bởi vì coi trọng cậu." Cung Trĩ trả lời, "Cho nên còn lại 20%, coi như là tớ đầu tư cho cậu."
Khương Nhiên sững sờ, cúi đầu thầm mắng một tiếng, hốc mắt đỏ hoe. Mẹ nàng từ lâu đã mang tâm trạng chồng không yêu mình thì con gái nhất định không thể thua thiệt, hễ nhìn thấy nàng liền tận tâm chỉ bảo tranh đoạt Khương gia.
Lão gia tử căn bản không quan tâm, dù sao đều là của con của hắn, nuôi cổ ra một con hung ác nhất, cũng coi như không phụ lòng liệt tổ liệt tông. Còn những đứa con riêng khác, bọn họ có huyết thống giống nhau nhưng căm ghét nhau như kẻ thù.
Có máu mủ ruột rà mà không bằng kẻ thù.
Không có máu mủ ruột rà thì một lòng vì mình.
Khương Nhiên giơ tay lên, xoa xoa hốc mắt, lúc này mới cười nhìn Cung Trĩ: "Vậy được rồi, nhất định sẽ không làm cậu chịu thiệt."
Cung Trĩ cũng cười, họ cùng nhau đi nhà ăn, Khương Nhiên có chút tò mò: "Bé chim hoàng yến kia của cậu... Ừ? Tớ nghe nói tình thế của cô ấy gần đây rất tốt."
Cung Trĩ gật đầu: "Chắc là năm sau, Triều Sinh có thể bị cô ấy nắm trong tay. Cô ấy rất có năng lực."
Nhìn nụ cười của Cung Trĩ, Khương Nhiên có hơi lo lắng: "Cậu ấy nha, đừng tốt bụng một cách ngu ngốc. Lỡ gặp phải bạch nhãn lang..."
Thấy bộ dáng này của Cung Trĩ, Khương Nhiên thở dài, nhớ tới lúc trước ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn mình và nhìn về phía Cung Trĩ, muốn nói lại thôi. Ánh mắt của đối phương quá có tính chiếm đoạt, làm Khương Nhiên luôn bất an. Nhưng Cung Trĩ nhìn người từ trước đến nay chính xác hơn mình, với lại giữa hai người còn có cái loại tình cảm dính như keo sơn, Khương Nhiên không tiện nói gì.
Nếu vẫn tốt mãi, vậy Thẩm Dĩnh cũng có thể là một con cún trông nhà đạt tiêu chuẩn.
Chỉ cần vẫn tốt mãi.
"Nói mới nhớ, bây giờ nhà họ Ông ngã, cậu nói chúng ta có cần nỗ lực hơn, bắt lấy nhà cung ứng hạ nguồn?"
Cung Trĩ lắc đầu: "Nghiệp vụ chủ yếu của Khương gia không ở đây, cầm đi cũng chỉ là nhiều tiền hơn một chút. Đừng tốn sức vào đó, có người mua thì bán, thừa dịp nhiều cơ hội cầm một ít tiền mặt, làm chuyện của cậu đi. Chờ cậu vững vàng ở Khương gia thì hẵng làm những thứ khác cũng được."
Khương Nhiên thiếu tiền, nàng đấu với người ta, bây giờ còn là sinh viên, không so được với ông anh không ra gì đã vào tập đoàn kia, đã đút lót các mối quan hệ như cá gặp nước rồi. Vì vậy nàng tiêu xài hơn người khác rất nhiều.
"Sao thế, ngoài nhà họ Hoàng gia ra còn có người khác tranh à?" Nói xong, Khương Nhiên cũng bật cười, "Cũng phải, khi đó người đứng sau kia đã tốn bao công sức mới cắn được nhà họ Ông, làm sao có thể buông tha cục thịt béo này chứ? Nhà họ Hoàng muốn hoàn toàn thay thế nhà họ Ông, còn phải tranh đây."
Cung Trĩ gật đầu, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Mặc dù trước đây bởi vì trị số hắc hóa mà nàng vừa đau vừa hộc máu, còn bị cánh tay chảy máu của Thẩm Dĩnh lấy đi sự chú ý. Nhưng nàng có thể nhớ những gì Thẩm Dĩnh đã từng nói với Ông Nam.
[...Người đứng sau này, không phải là Thẩm Dĩnh chứ?] Cung Trĩ thầm nghĩ.
Mà một đầu khác, Thẩm Dĩnh mới vừa kết thúc một đợt công việc. Cô lấy kính mắt, nghe điện thoại, bên trong truyền tới tiếng: "Sếp, Cung gia gần đây hơi buông lỏng, xem ra có hi vọng rồi."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, cô cúi đầu nhìn trên bàn đọc sách viết tài liệu của Triều Sinh, khoé miệng cô hơi mỉm cười: "Ừ, chuyện này, chúng ta phải thắng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT