Bạch Dạ Kình ngồi trên mép bồn tắm, nhìn cô đang nằm phía dưới, ngón tay khẽ vuốt ve ở trên bả vai mượt mà của cô: “Còn dám nói vớ vẩn ở trước mặt anh nữa hay không?”

Bởi vì vừa mới được thỏa mãn, cho nên, giờ phút này tâm trạng của anh đang rất tốt, chỉ là anh vẫn có dáng vẻ táo bạo như thường lệ.

Cô nghiêng đầu cắn lên trên ngón tay của anh, dịu dàng vô lực mở miệng: “Anh nhanh xuống dưới tầng ăn cơm đi.”

“Chúng ta cùng nhau đi xuống.”

Cô yếu ớt nghiêng đầu sang mép bồn tắm, nhắm hai mắt: “Em không thể cử động được.”

Bạch Dạ Kình vẫn kiên định: “Tắm xong rồi anh ôm em đi xuống.”

“…”

Hạ Tinh Thần cố gắng mở miệng, đẩy anh ra: “Vậy anh đi ra ngoài trước đi.”

Lúc Hạ Tinh Thần tắm xong đi ra thì người nào đó đã mặc quần áo chỉnh tề. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro, nhìn vừa nhàn nhã mà lại vừa lười biếng, không còn nghiêm túc giống ngày xưa vậy, nhìn cái dáng vẻ này của anh, có vẻ thân thiện hơn xưa kia rất nhiều.

Nhưng mà, đây chỉ là ảo giác mà thôi.

Người đàn ông này cũng không phải là người dễ thân thiện với người khác.

Cho dù anh không phải là người như vậy, thì…

Cô vẫn không tự chủ được mà càng lún càng sâu.

Cô nhớ tới những lời mà hôm nay anh nói ở trong phòng họp, khóe môi của cô cong lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Ngẩn người nghĩ gì vậy?” Anh đứng ở trong phòng ngủ, liếc nhìn cô vừa mới đi ra từ trong phòng tắm, lắc lắc mái tóc ngắn đang ướt nhẹp.

Cô cũng đổi sang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, lắc đầu, cười không nói. Đợi khi cô đến gần, Bạch Dạ Kình nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt kia vừa thâm sâu lại vừa nặng nề, dáng vẻ không dễ chọc, khiến cho trái tim cô không khỏi lỡ một nhịp.

Quả nhiên là cái cảm giác thân thiện kia chỉ là ảo giác, một ánh mắt thôi mà cũng khiến cho da đầu của cô tê dại rồi.

“Chúng ta xuống lầu ăn cơm trước đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất.” Rõ ràng là cô không đắc tội gì với anh, vậy mà lại bị anh nhìn đến nỗi chột dạ mà không sao giải thích được. Mình có làm sai chuyện gì đâu?

“Em ở lại đây đã, anh đã nói rõ đâu.” Cô đang định đi, thì bị Bạch Dạ Kình đưa tay ra, cản ở trước ngực.

Cô chớp chớp mắt, muốn nói cái gì, lại bị ngón tay của anh đặt ở dưới cằm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Ánh mắt của cô đối diện với ánh mắt thâm tình của anh: “Lúc trước giữa em và Lan Diệp đã có thỏa thuận gì?”

“…” Quả nhiên là cô càng chột dạ, ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, em và cô ta đâu có quan hệ gì, sao có thể thỏa thuận được.”

“Chắc không?” Anh mắt của anh vẫn sáng như thường lệ, nhưng hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại: “Anh không thích nghe nói dối.”

Người này luôn rất khôn khéo, ở trong cuộc họp, đột nhiên cô cùng xuất hiện rồi ngồi chung với Lan Diệp, nhất định trong lòng anh phải nổi lên nghi ngờ.

Bị ánh mắt của anh nhìn khiến cô chống đỡ không nổi, cô cắn cắn môi, buồn rầu mở miệng, nói thật: “Lan Diệp nói, cô ta có cách thay đổi tình hình, điều kiện tiên quyết là em không thể nói Đại Bạch là con của anh.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Hạ Tinh Thần chớp chớp mắt, len lén nhìn ánh mắt và sắc mặt của anh, khi thấy dáng vẻ đã không còn kiên nhẫn của anh, cô đành phải mở miệng, lí nhí: “Cô ta muốn em chia tay với anh.”

Thật ra thì câu trả lời này cũng không ngoài suy đoán của Bạch Dạ Kình. Nhưng sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng vô cực, ngón tay đang nắm cằm cô, cũng siết chặt hơn: “Và em đã đồng ý?”

Giọng nói của anh vừa ảm đạm lại vừa lạnh lẽo như băng tuyết.

Hạ Tinh Thần biết anh đang tức giận, không dám trả lời. Bạch Dạ Kình buông lỏng tay, hừ lạnh, bỏ lại cô ở đó mà xoay người rời đi.

“Dạ Kình!” Hạ Tinh Thần đuổi theo một bước, nhưng Bạch Dạ Kình lại không thèm để ý đến cô, cũng không quay đầu lại, bước chân cũng không chậm lại.

Cô buồn bực. Thật ra thì mình cũng chưa tính là đã đồng ý với Lan Diệp mà? Lúc ấy chỉ vì anh đang gặp khó khăn, mà cô lại không thể cho anh bất kỳ trợ giúp gì, nếu lúc đó quan hệ của hai người bị giới truyền thông phát hiện ra thì chỉ khiến cho tình hình của anh càng thêm tồi tệ, cho nên, cô mới bất đắc dĩ cân nhắc vấn đề kia.

Nhưng mà, rốt cuộc thì cô vẫn đuối lý, cũng biết tính khí của anh, cho nên cô cũng không dám lỗ mãng.

Thấy anh đi xuống lầu, Hạ Tinh Thần cũng nhanh chóng đi theo sau. Chân của anh dài, bước chân lại lớn, chờ đến khi cô đuổi theo, thì anh đã đi đến phòng khách rồi.

Cô làm bộ nịnh nọt nhét tay vào lòng bàn tay của anh, nặn ra một nụ cười: “Dạ Kình”

Anh quay đầu sang liếc nhìn cô. Cô rất vui vẻ: “Anh đừng bơ em…”

Kết quả, cô còn chưa nói hết câu thì anh đã lạnh lùng rút tầm mắt về, ngay cả tay cũng hất ra.

Người đàn ông này…

Không phải các cụ đã có câu: đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại sao? Sao anh lại không có khái niệm đó vậy?

Hạ Tinh Thần buồn bã, anh trực tiếp đút hai tay vào túi, cô cũng không mặt dày đi cầm tay anh nữa, chỉ đành chán nản thở dài.

Ở bên cạnh, người giúp việc và quản gia đều phát hiện ra hình như hai người không bình thường, trong lòng không khỏi dấy lên câu hỏi.

Đây là tình huống gì?

Rõ ràng trước đó lúc bọn họ lên gọi xuống ăn cơm, không phải hai người còn đang rất tốt sao, như keo như sơn nữa chứ. Sao mới một tiếng đồng hồ trải qua, đi xuống lại thành cái cảnh này?

Chẳng lẽ…

Vừa nãy hai người phối hợp không đủ ăn ý?

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt của ngài Tổng thống u ám rất khó coi, thần kinh của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, thận trọng hầu hạ.

Vào phòng ăn, anh ngồi ở vị trí chủ vị. Cô thì ngồi ở bên tay phải anh.

Người giúp việc đẩy xe thức ăn khéo léo đi vào, quản gia tự mình gắp thức ăn. Dường như không khí hơi lạnh, cho nên trong nhà đã cố ý điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, quản gia cười tủm tỉm mở miệng: “Thưa ngài, hôm nay là ngày tốt hai vị công khai tình yêu, cho nên, nhà bếp đã cố ý làm hai món tráng miệng, ngài nếm thử xem. “

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn món tráng miệng, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ nào đó bên cạnh. Hiển nhiên, cô rất có hứng thú với món tráng miệng này, tay đã cầm thìa nhao nhao muốn thử.

“Mang đi.” Người nào đó mấp máy môi mỏng, lạnh nhạt lên tiếng.

“…” Vẻ mặt của quản gia đầy nghi vấn.

“Ông phải biết là mọi người có thể chia tay bất cứ lúc nào, món tráng miệng này phù hợp với hoàn cảnh này à?”

“…” Khóe môi của quản gia co rút lại. Ông ta choáng váng trong giây lát, không dám nói gì nữa, vội vàng nháy mắt với người giúp việc, lập tức có người tiến lên mang phần ăn kia của anh đi.

Sau khi mang phần ăn của anh đi, lúc này quản gia mới nhìn về phía Hạ Tinh Thần, hỏi thăm: “Phu nhân, điểm tâm của cô…”

“Người không tim, không phổi, không có lương tâm, thì tất nhiên cái gì cũng ăn được.”

Không đợi cô mở miệng, người nào đó đã lên tiếng nói tranh.

Giọng nói kia.

Có thể nói là vô cùng kỳ quặc.

Hạ Tinh Thần nghe xong mà thiếu chút nữa làm rơi cái thìa trong tay xuống. Nhìn món tráng miệng đỏ đỏ đen đen ngọt ngào kia, cô chỉ thiếu điều thèm tới rớt nước miếng. Cô liếc mắt nhìn người nào đó, lòng đầy ai oán.

Cuối cùng…

Cô ngoan ngoãn đặt cái thìa xuống, buồn bực nói với quản gia: “Mang đi đi, tôi cũng không muốn ăn.”

Nếu mà cô ăn thì không phải sẽ thật sự biến thành cái người không tim không phổi không có lương tâm như lời anh nói sao?

“Vâng ạ.” Quản gia đáp lại, đoạn vội vàng mang phần ăn cuối cùng này đi. Hạ Tinh Thần thèm thuồng nhìn theo xe đẩy, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, thì cô mới thôi không nhìn nữa.

Nhìn cái dáng vẻ đáng thương kia, dường như Bạch Dạ Kình cảm thấy khá vừa ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play