Không nằm ngoài dự đoán, ngay sau đó, anh ta dùng lực, lòng bàn tay to bóp lấy cái cổ mảnh mai của cô ấy, ấn mạnh cô ấy vào chiếc xe lạnh lẽo ở đằng sau.

Gió lạnh thổi qua, cô ấy mặc một chiếc áo mỏng manh nên cảm thấy lạnh buốt.

“Mười năm qua, mỗi giây mỗi phút tôi đều nhớ đến cô.”

Bạch Minh Diệp không cảm thấy đó là lời nói yêu thương, nhẹ nhàng cười: “Vậy sao? Có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không? Có thể được Dạ Việt nổi tiếng khắp quốc tế thương nhớ, không biết có bao nhiêu phụ nữ ghen tị với tôi.”

Cô ấy nói như vậy, rồi tay phải của cô ấy lặng lẽ di chuyển từ vị trí của váy lần mò đến đùi của mình. Tuy nhiên vậy mà lại không mò được gì. Lông mày cau lại, huyệt thái dương đã bị họng súng lạnh lẽo chặn lại.

“Đang tìm nó à?”

Chết tiệt! Cô ấy thậm chí còn không biết Dạ Việt đã ra tay khi nào nữa! Rõ ràng là mười năm không gặp, thân thủ của anh ta đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi! Cô ấy càng không thể chơi lại anh ta!

Ở phía sau, khi Bạch Lang nhìn thấy tình hình này, anh ta không thể bình tĩnh được nữa, lập tức nhảy xuống xe: “Dạ Việt, anh buông cô ấy ra!”

Đồng tử của Dạ Việt chợt lạnh buốt, gần như trong vỏn vẹn một giây, một phát súng không thương tiếc bắn ra. Bạch Minh Diệp kêu lên: “Bạch Lang!”

Không thể nào coi thường thân thủ của Bạch Lang, anh ta vừa né người, viên đạn sượt qua tai anh ta rồi bay đi. Bạch Minh Diệp kinh hồn bạt vía, dùng tay chặn lấy họng súng lục: “Dạ Việt, anh muốn giết thì giết tôi đi, đừng động vào người của ta!”

“Cô có tư cách gì mà đưa ra yêu cầu như vậy với tôi?” Trong mắt Dạ Việt hiện lên vẻ hung bạo, tiện tay ném khẩu súng vào tay của đàn em mình, ngay sau đó, lòng bàn tay to lớn đột nhiên tiến vào trong váy của cô ấy. Toàn thân Bạch Minh Diệp chợt run lên. Rõ ràng là cô đã bị cợt nhả!

“Dạ Việt, anh điên rồi! Anh làm gì vậy?” Cô ấy dùng thân thủ của mình cự tuyệt đẩy tay người đàn ông đó ra. Nhưng cô ấy làm gì là đối thủ của Dạ Việt được chứ? Vào giây tiếp theo, với một tiếng “xoẹt…”, gấu váy bộ lễ phục của cô ấy đã bị người đàn ông thô bạo xé rách ngay lập tức. Anh dễ dàng khống chế cả hai tay cô ấy lại, giơ lên cao, dùng mảnh vải buộc chặt lại.

Đối với những thứ như nút thắt, theo lý mà nói căn bản là sẽ không thể nào giữ cô ấy lại được. Tuy nhiên, Dạ Việt còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp!

Anh ta biết nút thắt tầm thường có thể dễ dàng bị cô cởi bỏ, vì vậy đã buộc dây càng chặt càng cứng ngắc hơn.

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn làm gì?” Tay không ngừng giãy dụa, nhưng càng gấp rút lại càng trở nên khó gỡ ra hơn! Cô ấy buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó, hành động của anh ta khiến cô ấy không thể nào bình tĩnh lại được.

Dạ Việt siết chặt bả vai của cô ấy, xoay người cô ấy lại, để cả người cô ấy nằm bò lên thân xe. Lòng bàn tay to lớn bá đạo ôm eo cô ấy lại, kéo cong cơ thể mềm mại của cô lên!

Trời ạ! Người đàn ông này!

“Dạ Việt, anh dừng lại!” Bạch Minh Diệp đã đoán được mục đích của anh ta.

“Câm miệng!”

Dạ Việt chỉ lạnh lùng quăng lại cho cô ấy hai chữ.

Bạch Minh Diệp vừa tức giận vừa khó chịu, trong một trường hợp như vậy mà làm loại chuyện này cô ấy cảm thấy bị sỉ nhục đến cực điểm. Bạch Lang vừa nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân đều xù lông lên, định lao tới. Dạ Việt liếc mắt nhìn đám người bên cạnh, vài người liền tiến lên, lập tức bắt đầu hung hăn ra tay với Bạch Lang.

“Các người ai dám quay đầu lại nhìn một cái, ngày mai sẽ không thể nhìn thấy mặt trời!” Dạ Việt nặng nề ra lệnh, giọng điệu lạnh lùng.

Trái tim Bạch Minh Diệp hoảng sợ, cô ấy đã đoán được người đàn ông muốn làm gì rồi. Cô chưa kịp nói gì thì quần áo đã bị xé toạc ra, cả người cô ấy run rẩy, quay mặt đi, định nói gì đó, nhưng khuôn mặt đã bị Dạ Việt giữ chặt.

“Đừng quay đầu lại, nếu không tôi sợ rằng mình sẽ không chỉ muốn gặp cô, mà còn muốn giết cô!” Không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Anh ta đã từng bị gương mặt này của cô mê hoặc, cứ ngỡ cô thực sự là một cô gái không hiểu sự đời, trong sáng và ngây thơ. Nhưng bây giờ, khuôn mặt này dường như cứ liên tục chế nhạo anh ta rằng năm đó anh ta đã ngu ngốc đến thế nào!

Trái tim Bạch Minh Diệp chợt đau nhói, nhưng không đợi cô ấy nhận ra rõ cảm xúc này, ngay sau đó, người đàn ông đột nhiên chiếm hữu cô. Không một lời báo hiệu trước, không có một màn dạo đầu nào, cô ấy đau đớn đến mức răng run rẩy đánh vào nhau, móng tay chợt gãy.

Mặc dù đau đến như thế, cô cũng không hề phát ra một tiếng nào. Chỉ cắn chặt môi đến trắng bệch.

Lúc trước khi ở bên cạnh Dạ Việt, anh ta đã từng nói với cô ấy rằng lần đầu tiên rất đau. Bởi vì đau, bởi vì cô ấy còn quá nhỏ, lo rằng cô ấy sẽ không chịu nổi sự to lớn của mình nên khi Dạ Việt muốn cô, đều trì hoãn không đành lòng ra tay. Vì vậy, mãi cho đến sau này...

Cho đến bây giờ...

Cô ấy thực sự biết cái gọi là “rất đau” đó là cảm giác như thế nào.

Sự đau đớn ấy không chỉ là nỗi đau cơ thể bị xé toạc ra... nó còn có thể thấm vào rồi bao phủ từng tấc xương máu... đau đớn đến nỗi cô ấy không thể chịu đựng được...

Cô ấy đã trải qua rất nhiều mưa bom bão đạn, đã từng nếm trải những vết thương do đạn pháo, nhưng cũng đau đớn bằng giây phút này...

Dạ Việt ở đằng sau không dám tin được vậy mà đây lại là lần đầu tiên của cô. Cả cơ thể của anh ta ngây ngốc ra trong một lúc, tinh thần chấn động. Mười năm trước, anh ta không muốn cô ấy là vì thương xót cô ấy vẫn còn trẻ. Bây giờ mười năm đã trôi qua, anh ta tưởng rằng lẽ ra cô ấy sớm đã...

“Dạ Việt...”

Bạch Minh Diệp khó khăn lắm mới có thở ra một hơi, gọi tên của anh. Cô ấy đau đớn đến mức hai chân đều run lên, đôi môi cũng đang run rẩy.

Dạ Việt hồi thần lại, nhìn bóng lưng đang khẽ run rẩy của cô ấy, thật lâu vẫn không phát ra tiếng động, ánh mắt nặng nề.

“Có phải như vậy thì tôi đã có thể trả lại cho anh những gì tôi nợ anh rồi không?”

Dạ Việt đột nhiên hoàn hồn như bị vật gì đó đâm vào vậy. Nhanh chóng hồi thần lại, Sự chấn động vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, khi tỉnh táo lại, trong mắt chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo như băng.

Anh ta bỗng rút cơ thể ra và xoay người Bạch Minh Diệp lại. Cả người cô ấy thảm hại đến cùng cực, hai chân yếu ớt, chỉ có thể để mặc anh ta đùa giỡn. Anh ta duỗi tay bóp cằm cô ấy, tàn nhẫn nhìn cô ấy: “Bạch Minh Diệp, lần đầu tiên của cô mười năm trước cô đã bán nó cho tôi rồi! Bây giờ chẳng qua là tôi chỉ đang đòi lại thứ thuộc về mình mà thôi! Về phần những sinh mạng đó...” Nói đến đây anh ta hơi khựng lại, trong mắt hiện lên vả khát máu và tàn bạo, anh ta gằn từng câu từng chữ: “Đừng nôn nóng, tôi sẽ tìm cô đòi lại từng chút một!”

Nói rồi, đẩy cô ấy ra, sau đó từ từ chỉnh trang lại bản thân mình. Cô thảm hại vậy thế, còn anh ta ngược lại vẫn tao nhã lạnh lùng. Ngay cả khi hai người vừa mới... có một cuộc giao hợp cơ thể ngắn ngủi, nhưng đó cũng chỉ là vì hận thù chứ không phải là tình yêu.

Vì thế…

Trong mắt anh ta không có một chút tình cảm nào.

Anh ta dùng sức rất mạnh, Bạch Minh Diệp chỉ cảm thấy quai hàm của mình gần như đã bị trật khớp luôn rồi. Sau khi thuận lợi thoát được sợi dây buộc trên tay, cô ấy quay lưng lại để chỉnh trang lại bản thân. Tóc của anh vẫn xoăn bồng bềnh, chiếc váy trên người đã bị xé nát, giữa hai chân rõ ràng là rất đau, cô ấy khẽ rùng mình, trông như thế lại có vẻ mong manh và đáng thương như mười năm trước.

Dáng vẻ này thật quyến rũ chết tiệt!

Giống như bông anh túc đang nở rộ, sau khi được gột rửa, nó càng trở nên quyến rũ chết người.

Dạ Việt ngồi vào trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn cô qua, cảm xúc trong đáy mắt anh ta sâu thẳm không thấy đáy. Cửa kính ô tô bị gõ. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, Bạch Minh Diệp hơi khom người, trong mắt lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta càng thêm chán ghét hắn.

Cô ấy nói: “Dạ Việt, món nợ mười năm trước tôi đợi anh đến đòi lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play