Lần này khảo sát bí cảnh Ngọc Y Thần nhóm người cũng đi theo. Các nàng chỉ mang theo Lâm Minh Nguyệt, Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên ba người. Phương Tình muốn cùng các nàng đi nhưng lại được lệnh của Lưu Nhã ở lại giúp nàng quan sát Bạch Phong, cho nên nàng cùng Lý Ân ở lại phụng mệnh.

" Cẩn thận một chút, tránh kích hoạt cơ quan ở đây " Lý Minh Thành cẩn thận rà soát dưới chân đường đi. Này bí cảnh từ lúc tiến vào có chút quái dị, đều đi được lâu như vậy nhưng vẫn không gặp được một ma thú hay yêu tộc nào cả. Ngay cả cạm bẫy hắn đều không cảm thấy.

Giống như là đã từng có người đến đây.

Lệ Dao đối với điểm này kì quái cũng là để ý. Hắn để ý trên đường đi có để lại vết tích đánh nhau, hình như là có người đã đến đây trước bọn họ.

" Ta cảm thấy bí cảnh này từng có người tiến vào "

" Sao có thể, nếu bí cảnh đã xuất hiện một lần sao chúng ta lại không nghe thấy động tĩnh " Lã Tu Kiệt không đồng tình với Lệ Dao suy đoán.

Nói từng có người đến hắn liền không tin, bởi lẽ Tử Linh môn luôn cho đệ tử ra ngoài dò thám. Bí cảnh một khi xuất hiện liền sẽ có đệ tử báo lại cho hắn biết.

" Nơi này tận Côn Lôn, xa đến như vậy có động tĩnh chúng ta vẫn là không biết "

" Tử Linh môn chúng ta có đệ tử thám thính những việc này nếu có sẽ có người đến báo cho ta "

" Không ngờ Lã môn chủ lại tính toán kĩ lưỡng đến như vậy " Lệ Dao quăng cho Lã Tu Kiệt cái nhìn khinh thường. Đều nghĩ ra thủ đoạn như vậy, thảo nào Tử Linh môn lại dồi dào bí bảo như vậy.

Lâm Minh Nguyệt nghe chuyện Tử Linh môn còn cử đi đệ tử ra ngoài thám thính như vậy nhớ đến hắc y nhân nàng gặp ngày đó. Không lẽ người khi đó nàng gặp là Tử Linh môn đệ tử? Nhưng trên người hắc y nhân công pháp chính là của ma tộc.

Không chỉ vậy, lúc vào bí cảnh nàng có cảm nhận được một mùi tanh cùng quang cảnh hỗn loạn cứ như là vừa xảy ra giao đấu. Chỉ là nàng suy đoán nhưng có thể Tử Linh môn đệ tử đã phát hiện ra nơi này nhưng lại bị hắc y nhân đó giết chết.

" Này bí cảnh ngươi từng đến?" Ngọc Y Thần để ý từ lúc vào đây Lâm Minh Nguyệt đi đường không hề một chút để tâm, đi đến tự do tự tại.

" Ân. Lần này bọn họ tiến vào cũng không còn gì để thu hoạch. Bí bảo liền ở ta chỗ này " Lâm Minh Nguyệt tinh ranh chỉ chỉ nàng nạp giới, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Ngọc Y Thần thấy nàng như vậy kiêu ngạo mặt liền không người để ý nhéo lấy nàng bên hông eo thịt.

Lâm Minh Nguyệt bị ăn đau liền hút một ngụm khí lạnh. Lâm Nhược Vũ nghe tiếng động lạ liền quay đầu lại xem xem có chuyện gì. Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng ánh mắt tò mò liền vẻ mặt trở lại như cũ bình tĩnh.

Lâm Nhược Vũ nhìn nàng cùng Ngọc Y Thần không có gì lạ xảy ra liền nghi hoặc.

Kì lạ nàng vừa rồi nghe được là tiếng của tỷ tỷ nhưng nhìn đến các nàng cũng không có gì khác lạ. Không lẽ nàng nghe nhầm?

" Nhược Vũ nhanh nhanh lên a " Chu Tử Yên thấy nàng đứng đó không hề động đậy mà nhìn Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần hai người cho nên liền giục nàng nhanh chân một chút.

Chu Tử Yên gọi nàng tất nhiên Lâm Nhược Vũ sẽ không để nàng ấy đợi lâu. Không lại quản chuyện của bọn họ, tiếp tục cùng Chu Tử Yên theo sau nàng sư phụ tiến vào sâu bên trong.

Đợi Lâm Nhược Vũ đi rồi Lâm Minh Nguyệt lúc này mới vẻ mặt vô tội mà chớp chớp mắt nhìn nàng sư phụ. Nàng oan ức mà nói nhỏ bên tai Ngọc Y Thần

" Sư phụ ngươi đột nhiên sao lại nhéo ta đâu "

" Ngươi thu liễm một chút đi " Ngọc Y Thần là ở nhìn nàng vẻ mặt đắc ý như vậy tay ngứa ngứa, theo bản năng đưa đến nàng bên hông mà nhéo.

" Ta cũng không có làm gì a " Lâm Minh Nguyệt tỏ vẻ vô tội, đáng thương mà xoa xoa eo nhỏ. Ngọc Y Thần lực đạo không có dùng sức cho nên nói đau liền không có nhưng Lâm Minh Nguyệt vẻ mặt vẫn làm nàng lo lắng.

" Làm ngươi đau? " nàng đưa tay tính toán đi xem Lâm Minh Nguyệt bên hông có hay không để lại dấu nhưng nàng tay đã bị Lâm Minh Nguyệt chặn lại. Người này vẻ mặt xấu xa nhìn nàng mà cười.

" Nên chờ trở về nha sư phụ, nơi đông người đâu "

Ngọc Y Thần còn ở không hiểu nàng ý, đến khi nhận ra, mặt đều hồng thấu, trừng mắt nhìn nàng. Lâm Minh Nguyệt bị nàng trừng cũng không có sợ mà ở bên tai nàng nói nhỏ gì đó. Chỉ biết Ngọc Y Thần giận dỗi đi ở nàng phía trước, còn Lâm Minh Nguyệt lại mặt treo tươi cười đi ở phía sau.

............

Đi sâu vào trong hang động cũng không có tối tăm như lần đầu Lâm Minh Nguyệt tiến vào, bởi lẽ lần đó nàng đi vào đã đem nơi này thắp sáng, tránh lần nữa tiến vào không cẩn thận lại đạp phải bẫy.

Không có ma thú cũng không có cơ quan, bọn họ thuận lợi tiến vào chỗ chứa bảo vật. Lã Tu Kiệt vừa đến nhìn như vậy linh dược cùng châu báu, liền không chờ đợi được mà đến xem xem.

Vô Hối môn cùng Vạn Độc môn cũng không để hắn được lợi, cũng dẫn đệ tử đi lấy bảo vật.

" Nơi này bảo vật xem ra cũng chỉ có mấy trăm năm linh dược là đáng giá, còn lại cũng chỉ là vài quyển sơ cấp bí tịch và châu báu mà thôi " Liễu Như Tuyết liếc mắt nhìn, thở dài một tiếng.

Không có gì thú vị.

" Liễu tông chủ đã chê liền để chúng ta tới " Lã Tu Kiệt nhìn một vườn linh dược hai mắt lóa sáng.

" Hừ, đừng tưởng chúng ta sẽ đi tay không trở về "

Liễu Như Tuyết cho đệ tử thu gom những linh dược cùng đồ vật có lợi cho Ám Nguyệt môn. Nàng muốn nhanh rời khỏi nơi này bởi vì nàng ẩn ẩn cảm nhận được một thứ gì đó nguy hiểm từ khi bước vào.

Đi được một lúc ai nấy cũng đều thấm mệt. Bí cảnh thật sự quá lớn, bọn họ dù là tu chân người cũng là mệt mỏi.

" Chúng ta dừng chân nghỉ ngơi đi " Chu Hằng phái một số thuộc hạ của hắn đi dò xét xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm mới bảo mọi người dừng tại đây nghỉ chân.

Mọi người tranh thủ lấy ra mình chuẩn bị đồ ăn, đa phần cũng chỉ là cơm nắm mà thôi. Nhưng Thiên Quang môn đệ tử lại ăn ngon hơn bọn họ khá nhiều.

Lâm Minh Nguyệt vừa chuẩn bị cơm nắm còn có một ít thịt do nàng phơi khô. Không những vậy còn làm thêm bánh hoa đào đâu, nước uống cũng là chuẩn bị kĩ càng.

" Có tỷ tỷ chúng ta liền ăn ngon " Lâm Nhược Vũ đối nàng giơ ngón cái.

" Lâm lão đại quả nhiên lợi hại " Nhóm đệ tử nhập môn cùng nàng đều đồng loạt gọi Lâm Minh Nguyệt là lão đại. Vốn dĩ gọi như vậy là vì bọn họ ngưỡng mộ Lâm Minh Nguyệt cùng bọn họ cùng gia nhập tông môn nhưng tốc độ tu luyện lại so bọn họ lợi hại hơn rất nhiều.

Bọn họ chỉ mới bước vào Kim Đan kỳ mà nàng đã là Nguyên Anh hậu kỳ.

Lâm Minh Nguyệt làm rất nhiều, các nàng là không thể ăn hết. Cho nên liền đem đến san sẻ với mọi người. Dùng thử thức ăn của nàng làm ai nấy đều ở khen ngon.

Dùng bữa no nê sau, bọn họ quyết định ngủ một giấc. Nghỉ ngơi đủ liền sẽ tiếp tục khám phá phần còn lại của bí cảnh.

Trong khi mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, có một nhóm ba người là đệ tử của Tử Linh tông như nhìn thấy thứ gì đó, tò mò tiến lại xem.

" Sư huynh này cánh cửa là cất giấu kho báu sao? "

" Ta cũng không rõ " người được gọi là sư huynh chính là Tiêu Hà. Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, suy nghĩ có nên mở nó ra hay không.

" Hay là chúng ta mở nó đi. Nếu có kho báu liền là của Tử Linh tông chúng ta "

" Hảo " Tiêu Hà cảm thấy hắn sư đệ nói không sai. Này phía sau cánh cửa nếu thật là báu vật quý thì tất nhiên là thuộc về hắn Tử Linh tông.

Tiêu Hà đưa tay ấn vào cửa, cánh cửa chịu tác động liền lung lay mở ra. Ba người bọn hắn tập trung nhìn vào cánh cửa, còn không đợi được là kho báu gì đang đợi bọn hắn đã nhìn thấy được một thứ đáng sợ.

Một con to lớn mãn xà đang đứng trước mặt bọn họ.

Tiêu Hà bên cạnh hai cái đệ tử nhìn đến yêu thú liền sợ hãi chạy đến núp ở phía sau Tiêu Hà. Huyết xà bản tính hung hãn, nhìn thấy người xâm nhập không chần chừ mà tấn công.

Tiêu Hà nhìn nó há mồm trường tới, không nghĩ nhiều liền xoay người tính chạy nào ngờ còn chưa kịp chạy đã bị nó dùng đuôi quấn lấy. Tiêu Hà vùng vẫy cố thoát ra nhưng huyết xà sức lực quá lớn hắn không tài nào nhúc nhích được.

Hai cái đệ tử nhìn bọn họ sư huynh bị bắt lấy, muốn tiến lên cứu hắn nhưng là sợ hãi không dám, bọn họ chỉ còn cách chạy đi cầu cứu sư phụ.

" Sư phụ cứu mạng "

Nghe tiếng kêu cứu mọi người đột ngột tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn về hướng tiếng kêu phát ra. Lã Tu Kiệt phát hiện hai đệ tử của Tử Linh chạy đến phía hắn, vẻ mặt mang theo hoảng hốt.

" Có chuyện gì "

" Sư phụ mau cứu Tiêu sư huynh, hắn bị yêu thú bắt lấy "

" Mau dẫn đường "

Bọn họ theo phương hướng của Tiêu Hà chạy đến cứu hắn nhưng đã muộn màng. Huyết xà đứng đó, trong miệng nó máu tươi chảy đến nhiều mà trên mặt đất chỉ còn lại Tiêu Hà nửa thân người.

Các tông môn đệ tử nhìn thấy này một màn liền la hét. Chu Tử Yên cũng bị cảnh này làm cho một trận buồn nôn, Lâm Nhược Vũ không để nàng tiếp tục nhìn đến, dùng thân mình chắn đi này cảnh tượng.

" Yêu thú to gan, mau nộp mạng " Lã Tu Kiệt thấy hắn đệ tử đã chết, tức giận rút kiếm chém đến này huyết xà.

Lâm Minh Nguyệt nhìn hắn vọt đến có ý định muốn ngăn hắn lại, đáng tiếc còn không kịp.

Huyết xà là yêu thú thượng cổ, nó là bí cảnh này người canh giữ, kẻ nào đột nhập đều trở thành nó con mồi, ngay cả Lã Tu Kiệt cũng là như vậy.

Hắn kiếm pháp không hề gây được một vết thương nào cho huyết xà. Khiếp sợ mà nhìn trên tay hắn kiếm cũng đều muốn gãy mất.

" Lã môn chủ chúng ta tới hỗ trợ ngươi " Lý Minh Thành cũng tiến lên trợ giúp, theo sau còn có Lệ Dao cùng Liễu Như Tuyết.

Cố Thanh Ngọc cùng Lưu Nhã không đi lên mà là ở lại bảo hộ nơi đây đệ tử.

Đánh đến một canh giờ bọn họ vũ khí cũng không thể làm Huyết Xà trầy xước dù chỉ một chút. Liễu Như Tuyết trước hết lui về phía sau nhìn xem tình hình.

" Vảy của nó tiên khí của chúng ta e là không thể đánh được, mau tìm cách rút lui "

" Nực cười, chỉ là chỉ yêu thú tiên khí còn giết không được nó sao " Lã Tu Kiệt không tin tiên khí không thể làm nó bị thương. Nhưng Liễu Như Tuyết nói đúng thật sự là không thể.

Ngay khí hắn kiếm chém xuống người Huyết xà liền bị văng ra. Huyết Xà tức giận vung đuôi đánh hắn, mà tiên khí bị đánh văng hắn dùng tay đỡ đòn, chịu ảnh hưởng mà văng về phía sau.

Nhóm Lý Minh Thành cũng là lui về để bảo toàn tính mạng.

" Này yêu thú quá lợi hại. Chúng ta không có cách tiêu diệt nó " Chu Hằng đột ngột lên tiếng, hắn nãy giờ quan sát cảm thấy này xà không phải bình thường yêu thú. Hắn giống như đã từng ở đâu nhìn qua nó hình dạng.

Chu Hằng nhớ đến thứ gì liền lấy ra một quyển sách, lật lật xem, hắn đột nhiên la lên.

" Là Huyết Xà. Là thượng cổ yêu thú " Hắn run rẩy nhìn Huyết Xà, ánh mắt chứa đừng vô vàn sợ hãi. Thượng cổ yêu thú, Huyết Xà, bản tính hung hãn, được xưng là kẻ canh gác. Một khi nó đã canh gác một nơi, tiếng vào nó lãnh địa chỉ có đường chết.

Muốn giết được nó, thực lực cũng phải là tiên nhân trở lên. Bọn hắn hiện tại tu vi không phải nó đối thủ.

" Thượng cổ yêu thú? Ta chưa hề nghe qua " Lệ Dao khi nãy giao chiến có bị nó đánh trúng, hiện tại đang ngồi xuống điều tức lại linh khí.

" Huyết Xà trong sách ghi chép vốn đã tuyệt chủng, không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện ở đây "

" Không quan trọng nó là gì, trước hết cần phải thoát ra để giữ tính mạng " Liễu Như Tuyết không nghĩ ở đây chờ chết, nàng còn ở suy tính như thế nào thu hút nó chú ý.

Phía bên này Lâm Minh Nguyệt cũng đang nghĩ cách dụ nó đi. Này Huyết Xà muốn tiêu diệt, nàng chỉ có thể kiếm cách đưa mọi người rời đi mới có thể hành động. Nhưng làm cách nào để bọn họ đi khỏi mới là cái khó.

" Lâm Minh Nguyệt, này yêu thú ngươi khi trước tiến vào có hay không chạm trán nó? " Ngọc Y Thần nhớ đến Lâm Minh Nguyệt đã từng vào đây.

" Là có chạm mặt bất quá ta chạy thoát được. Nó khi đó không ở dưới này mà là phía trên " có lẽ lần đó nàng rơi vào mật đạo sau Huyết Xà rời đi tìm kiếm đường khác tiến vào.

" Sau này không được tự ý một mình xuống núi " nghĩ đến đó Ngọc Y Thần có phần hoảng sợ, cũng may Lâm Minh Nguyệt trốn thoát được, nàng nếu là không trốn thoát Ngọc Y Thần có lẽ cả đời cũng không gặp được người giúp nàng hiểu được ái tình.

" Hảo "

" Mau mau giải quyết vấn đề, chúng ta khó lòng cầm cự được lâu " Cố Thanh Ngọc vừa phải bảo vệ đệ tử vừa nghĩ cách tránh né Huyết Xà đang tấn công, vậy mà đám người Lý Minh Thành còn thản nhiên ngồi đó điều tức.

Nhóm đệ tử thấy tình hình nguy hiểm như vậy đều ở khóc nháo lên. Bọn họ đáng ra không nên theo đến nơi này, bọn họ cũng chỉ là cái nhỏ nhoi tu tiên người, chưa sống được bao lâu liền phải nộp mạng.

" Khóc lóc cái gì, các ngươi làm tu tiên người hổ thẹn" Lã Tu Kiệt không hài lòng bọn họ thái độ, quá nhát gan, chỉ mới như vậy nguy hiểm đã khóc nháo.

Huyết Xà bị tiếng khóc thu hút, nó càng trở nên hung hãn hơn, liên tục vung đuôi nhọn đánh vào kết giới mà Cố Thanh Ngọc tạo ra, nhằm đem nhóm đệ tử ăn sạch.

" Ta một lần đọc qua, Huyết Xà thích nhất là rút linh khí " ở phụ thần còn tại ghi chép rất nhiều về yêu thú thượng cổ, tròng đó có nhắc đến Huyết Xà rất thích linh khí.

" Ngươi muốn chúng ta dùng linh khí dụ nó "

" Chỉ có cách gây nó chú ý mới có cơ hội thoát ra ngoài "

" Cái này.... "

Bọn họ do dự, này yêu thú là rất đáng sợ, nếu sơ xảy bọn hắn liền sẽ nộp mạng. Không ai nghĩ sẽ hy sinh bản thân mình cả. Lâm Minh Nguyệt nhìn bọn họ bộ dạng liền lắc đầu, cái gì người người ngưỡng mộ tu chân giả, xem ra cũng chỉ là kẻ nhát gan.

Lâm Minh Nguyệt tính toán tự mình đi liền nghe được âm thanh của Ngọc Y Thần cùng Liễu Như Tuyết.

" Chúng ta tới "

Là nhìn hai người các nàng, một cái Đại thừa hậu kỳ một cái Đại thừa trung kỳ, quả thật rất mạnh, để các nàng làm việc này là vô cùng thích hợp.

Bất quá...

" Để cho nữ nhân bảo vệ, các ngươi cũng quá là nhục nhã đi " Lâm Nhược Vũ không kiêng nể gì mà lên tiếng. Nàng ghét nhất nam nhân lại sợ sệt nhát gan như vậy.

" Nhược Vũ không được vô lễ " Cố Thanh Ngọc dù đang chật vật nhưng vẫn không quên nhắc nhở nàng đệ tử.

Lâm Nhược Vũ bị nàng sư phụ nhắc nhở liền im lặng không nói, chỉ là nàng vẻ mặt vẫn là mang theo khinh thường.

" Sư phụ cùng Liễu tông chủ đã quyết định ta liền nói qua ta kế hoạch "

Lâm Minh Nguyệt giải thích nàng kế hoạch cho hai người bọn họ. Lần này kế hoạch nàng cũng sẽ tham gia bởi vì địa đạo ở đây nàng so với người khác hiểu biết hơn nhiều.

Nàng vẽ ra đường đi ở bí cảnh, đưa cho các nàng xem. Kế hoạch này, Lâm Minh Nguyệt muốn Ngọc Y Thần và Liễu Như Tuyết bộc lộ ra nhiều linh khí nhất có thể, đem nó dụ đến mật đạo ở phía sau chỗ kho báu.

Nơi đó chính là một mật thất trống nhưng bên trong ẩn ẩn đầy rẫy cơ quan. Lâm Minh Nguyệt lần đó tình cờ đi đến biết được mật thất này rất nguy hiểm cho nên đã cố tình giấu đi cửa vào mật thất.

Có một thứ mà Lâm Minh Nguyệt giấu các nàng chính là bên trong mật thất đó có một cơ quan nếu mở ra sẽ đem toàn bộ này bí cảnh đánh sập. Nàng sẽ lợi dụng điều đó để giữ chân Huyết Xà sau đó giải khóa tu vi đem nó cùng nhau chôn vùi với bí cảnh.

" Dụ nó đến đó có thể tiêu diệt được? " Liễu Như Tuyết nghe xong Lâm Minh Nguyệt kế hoạch cảm thấy đứa nhỏ này thật thông minh. Xem ra Tô Ngọc Vân cũng có được nhiều đệ tử tài giỏi.

" Chỉ có thể làm nó bị thương và cầm chân để mọi người chạy thoát "

" Như vậy cũng đã đủ rồi. " chỉ cần có thể giúp mọi người rời đi nơi này an toàn cũng đã đủ rồi. Dù sao ngay từ đầu các nàng là không thể địch lại nó.

" Sư phụ và Liễu tông chủ phải nhớ rõ, dụ được nó đến đó liền nhanh chóng rời đi, ta kích hoạt cơ quan liền sẽ theo ở phía sau " Lâm Minh Nguyệt nói đến đây tỏ ra vô cùng bình thường tránh làm Ngọc Y Thần nghi ngờ nàng.

" Hảo "

" Như vậy kế hoạch liền tiến hành "

Ngọc Y Thần và Liễu Như Tuyết nhả ra các nàng chân thật tu vi, không ngoài dự đoán Huyết Xà bị thu hút, không có lại tấn công kết giới của Cố Thanh Ngọc mà lao đến chỗ các nàng.

Hai người theo như kế hoạch chạy đến mật thất, Huyết Xà thấy các nàng chạy cũng là đuổi theo. Lâm Minh Nguyệt nhìn mọi chuyện diễn biến thuận lợi, dặn dò Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên nói với nhóm sư thúc mau chóng đưa người ra ngoài.

Những gì cần nói cũng đã nói xong, Lâm Minh Nguyệt lách mình vào một con đường khác, biến mất trong bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play