Editor: Đan Mộc

Trí mạng nhất, là người cao ngạo mạnh mẽ, đột nhiên học được ôn nhu cúi đầu.

Đặc biệt là trên tiền đề người kia là thần của Ai Cập, Pharaoh Jofar · Memphis.

Sau khi Bass bị đôi mắt như đá quý của hắn nhìn kỹ, sau khi bị bàn tay của hắn luồn vào tóc, sau khi bị hắn hôn mũi nói "đổi lấy ngươi"... Cậu đã rơi vào thế giới của Jofar.

Mẹ của Bass, phu nhân Mary từng nói: Khi người con thích mắc lỗi, con luôn luôn không nhịn được mà muốn tha thứ cho hắn, cho dù con biết hắn là một tên khốn.

Bass cảm thấy lời mẹ cậu nói rất đúng.

Nhìn xem, hiện tại ở trong lòng cậu giấu một con mèo đang cào tâm nạo phổi, kêu meo meo bảo tha thứ cho hắn, tha thứ cho hắn~, rõ ràng đã được báo trước kết cục bi thảm của mình, giãy dụa không muốn từ bỏ tôn nghiêm và lòng phòng bị giao phó tình cảm nhanh như vậy, tự nhủ rằng người cúi đầu trước vĩnh viễn là người chịu thiệt, nhưng mẹ nó...

"Ta rất không có tiền đồ."

Bass cắn môi dưới, hít hít nước mũi, tơ máu trong mắt còn nhiều hơn cả Jofar, cậu nhỏ giọng nghẹn ngào, miễn cưỡng nói với người đàn ông đang theo dõi mình:

"Vậy, sau này ngươi đối tốt với ta hơn một chút nhé."

Jofar nhìn nhóc con đáng thương trước mặt, nghe lời cậu lo lắng sợ hãi thỉnh cầu, lần đầu tiên cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt, vắt ra nước chua.

Hắn hít sâu một cái, kể cả chăn, dùng sức ôm chặt chú mèo của mình!

"Ta hứa."

Jofar đệm bàn tay sau gáy Bass, nắm chặt chân tóc của cậu hôn hôn thính tai meo đại gia, "Ngoan, Bast, ngoan." Đừng khóc.

"..."

Bass · không có tiền đồ, hai tay víu chặt áo giáp trước ngực người đàn ông, đầu ngón tay chen vào khe hở, như con mèo nhỏ oan oan ức ức cuộn mình thành một nắm, chôn mặt bên cổ Jofar, ngửi mùi bụi bặm nhiễm trên mái tóc bạch kim, tượng trưng thút thít rớt hai hạt đậu vàng.

Bass: Rầm rì, ai mà không phải là công túa mèo nhỏ chứ.

Jofar: Tất nhiên.

Bọn họ giữ tư thế này đã lâu, Jofar vô sự tự thông, như dỗ trẻ con xoa đầu Bass, đôi môi kề sát tai cậu, như có như không chạm vào.

Từ những động tác nhỏ này, thể hiện sự kiên nhẫn và bao dung rất lớn, nâng niu chăm sóc đến mức Beth cảm thấy mình đã trở thành con trai của Jofar, còn là tuổi vẫn đang tè dầm.

Cả hai người bọn họ đều không nhận ra tư thế và hình thức ở chung của mình khi người bên ngoài nhìn vào thì lại ám muội và không thích hợp đến cỡ nào, đối với Jofar, Bass là mèo của hắn, hắn sủng ái mèo của mình là chuyện đương nhiên.

Bass thì hoàn toàn mơ hồ, lúc còn làm mèo Jofar cứ luôn sờ cậu, cậu đã quen với việc ôm ôm hôn hôn giương cao cao, dựa vào việc không ai nhìn thấy khuôn mặt đầy lông đỏ bừng mà mặc sức giải phóng bản thân, cho dù Jofar có mân tai cậu, cậu cũng chỉ có hơi không quen, muốn run lỗ tai.

"Ngươi nặng quá đi." Bass lầm bầm.

Jofar vốn đã cao lớn, cơ bắp rắn chắc, cao gấp mấy lần cái thân gà giò không lớn nổi này của cậu, còn mặc một bộ giáp không biết nặng bao nhiêu, sau khi ôm hắn, Bass chỉ có thể miệng nhỏ miệng nhỏ thở dốc, xương sườn bị cộm đau thì không nói, mặc dù nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Ai Cập chênh lệch rất lớn, nhưng bây giờ mới chỉ tháng bảy thôi, nóng muốn khùng luôn á!

"Hả?" Jofar hơi chống người lên, hai người mặt đối mặt, ánh mắt hắn dán chặt vào từng sợi tóc xoăn bị mồ hôi thấm ướt nhẹp trên trán Bass, thấp giọng nói: "Có sao?"

Bass cong gối đạp hắn, "Có, hô... CMN mau đứng lên, ta sắp say nắng rồi!"

Jofar mím môi, trong mắt mang theo vài phần không vui đứng dậy, xuống giường đi tới cạnh bàn bắt đầu cởi áo giáp.

"Hôm nay ngủ ở đây sao?" Bass bật thốt lên, nói xong thì cứ cảm thấy là lạ, cảm giác chính mình như là đầu bảng của cửa hàng xx, dục cầu bất mãn mà xin tình nhân ở lại thêm một đêm.

Jofar quay lưng về phía cậu cởi áo giáp, không quay đầu lại, chỉ ừm một tiếng nói: "Thời điểm này không thích hợp rút quân trở về, buổi tối không an toàn."

"Ồ."

Bass quấn chăn miễn cưỡng ngáp một cái, lộ ra vài chiếc răng nhọn hoắt, nhàm chán nằm sấp bên giường, nắm chặt đuôi xem Jofar thay quần áo.

Nó đã quen nhìn thấy cảnh này ở tẩm cung, không cảm thấy chuyện Jofar thay quần áo trước mặt mình thì có gì không đúng.

Trái lại trong đầu lung ta lung tung nghĩ bậy nghĩ bạ, một hồi thì nghĩ cậu không nên không có cốt khí như vậy liền tha thứ cho Jofar, cần phải treo hắn thêm mấy ngày, một hồi thì cảm động trước người đàn ông thân là Pharaoh Ai Cập, lại có thể cúi đầu, giải thích với cậu nhiều như vậy.

Mà nghĩ nhiều nhất, vẫn là những câu Jofar mới vừa nói.

Chúng nó từng chữ từng chữ nhiều lần phát lại trong đầu Bass, sau khi meo đại gia phát đi phát lại tám lần thì không nhịn được ngọt ngào mà dùng góc chăn che miệng, mắt mèo oánh lục to tròn cong thành trăng lưỡi liềm, khà khà cười khúc khích.

Sau khi trên người Jofar chỉ còn lại trên dưới hai bộ quần áo màu trắng, hắn quay người mở cửa, nói mệnh lệnh tạm thời đóng quân ở đây một đêm cho Bretton, Bretton vèo một phát thu lại vẻ mặt phức tạp, cố gắng khống chế dục vọng muốn thò đầu nhìn vào phòng, ngoan ngoãn nghe lệnh.

Chờ Jofar đóng cửa lại, Bretton mới gian nan mở miệng nói chuyện với Abbeliu: "Có lẽ ngươi nói đúng, bạn già."

Mặt Abbeliu đầy dấu chấm hỏi, "Hả?"

Bretton: "Cái câu lúc trước ngươi nói, con mèo tên Bast buổi tối sẽ biến thành một cô gái khiến vương mê mẩn đến mụ đầu ấy."

Abbeliu cau mày: "Nhưng hắn không phải một cô gái."

Bretton vẻ mặt táo bón: "Đúng đấy, lỡ đâu vương không thích con gái thì sao?"

Abbeliu: "..."

... Chà, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Abbeliu an ủi mình, tiện thể vỗ vỗ vai anh em tốt, "Có rất nhiều quý tộc nuôi nam sủng! Cũng không làm lỡ việc ngủ với phụ nữ rồi sinh con, có gì đâu mà sợ."

Bretton nghe vậy đỡ trán, nói: "Nếu ta cũng giống như ngươi là tốt rồi."

Abbeliu: "Cái gì?"

Bretton dịu dàng nhìn hắn: "Không có đầu óc giống như ngươi, sẽ không cần nghĩ quá nhiều."

Abbeliu: "..."

Ngoài cửa, Abbeliu nghiến răng nghiến lợi siết cổ Bretton, không tiếng động đánh người. Trong phòng, Jofar tự nhiên vén chăn nằm lên giường, ôm chú mèo mất mà lại được vào trong lòng.

Jofar đã tháo găng tay ra, ngón tay thon dài lạnh lẽo âm thầm luồn vào trong quần áo của Bass, cảm thụ thân nhiệt ấm áp và sự mềm mại quen thuộc, chóp mũi vùi vào mái tóc xoăn đen trên đỉnh đầu Bass, ngửi mùi của mèo, trong miệng phát ra một tiếng than thở thoải mái.

Bass đưa lưng về phía hắn, cuối cùng cũng nhận ra tư thế này có hơi lúng túng, không tiện đẩy đẩy tay hắn, lại bị Jofar bắt ngược lại, hắn luồn ngón tay của mình vào giữa các ngón tay Bass, xoa xoa bụng ngón tay cậu, rồi rút ra, bọc lại bàn tay nhỏ hơn mình một vòng, sau nhiều lần thay đổi tư thế, hắn vẫn cảm thấy không đủ mà ấn lòng bàn tay Bass.

"Đệm thịt mềm hơn lúc trước, còn lớn hơn." Jofar rũ mắt, hàng mi như lông vũ bằng vàng che ra một khoảng bóng tối, khiến cho đôi mắt băng lam quá mức sắc bén rốt cục cũng trở nên yên tĩnh, chóp mũi và đôi môi dán sát sau đầu Bass, giọng nói ngộp khàn khêu gợi như trực tiếp xuyên thẳng vào trong đầu Bass, nói: "Ta rất yêu thích."

Mặt Bass đùng một cái đỏ lựng.

"Ngươi ngươi ngươi, con mẹ nó ngươi làm cái trò gì vậy! Sờ tay thôi mà nói như thế, kỳ quái như thế!"

Gương mặt tuấn mỹ của Jofar dịu xuống, hai mắt hẹp dài cong cong, phớt lờ câu quát của Bass, che kín chăn, thật sự bình phẩm từ đầu đến chân, lấy tay thay mắt kiểm tra thân thể mới của con mèo nhà hắn.

"Móng tay như móc câu nhỏ cũng không có."

Bàn tay lạnh buốt, ngón tay xoa bóp đầu ngón tay Bass.

"Đương nhiên, như vậy thì không phải thành mèo yêu sao..."

"Ừm, từ cổ tay tới khuỷu tay —— khoảng cách tương ứng với chiều cao của ngươi."

Tay hắn hướng lên trên, trượt tới vai Bass. Bass hơi ngứa "Ồ" một tiếng.

"Còn có da và tóc ngươi, vẫn là xúc cảm của mèo, nhưng sẽ không khiến ta bị ngứa vì dị ứng——— "

Hai cái tay đã học xong cách phân công, mang theo nhiệt độ lạnh lẽo khiến Bass nổi da gà, một cái tay thăm dò trên diện tích lớn, một cái tay nhẹ nhàng nắm cuống họng Bass từ phía sau lưng, phác họa dọc theo hàm trên, giống như bác sỹ thú y kiểm tra tình trạng khoang miệng của chú mèo, ngón trỏ và ngón giữa đặt trên bờ môi đỏ hồng, hình thành sự đối lập giữa trắng lạnh và đỏ tươi.

Jofar muốn dùng ngón tay mở miệng Bass ra.

"Jofar!"

Bass xù lông, bởi vì Jofar nhìn thấy tai mèo của cậu xù lên rồi.

"Đừng sợ, ta chỉ kiểm tra khoang miệng của ngươi thôi, hàm răng của ngươi có thể ăn đồ ăn bình thường hay không, còn có đầu lưỡi của ngươi, có mọc gai ngược không?"

Toàn thân Jofar như thanh tĩnh lại, mang theo mùi vị lười biếng ôm Bass, cằm đặt trên đỉnh đầu Bass, giọng điệu có vẻ thích thú, tuy hắn tiếp thu rất nhanh việc mèo của hắn biến thành người, cũng không quá kinh ngạc, nhưng vẫn tràn đầy phấn khởi như cũ, nóng lòng "tìm hiểu".

Bass vừa nói chuyện, hắn liền muốn duỗi tay vào trong, doạ Bass phun phì phì mấy cái để phun hắn ra.

"Mọc mọc, ây da, sao ngươi tò mò dữ quá vậy... Đừng đụng vào ta, ta muốn ngủ... A! Đậu má, con mẹ nó ngươi sờ chỗ nào vậy hả?! Ta nói, Jofar ———— "

Một tiếng rống thẹn quá hóa giận vang vọng trong phòng, Bass vươn mình, giương nanh múa vuốt duỗi chân cào người, chiếc giường của nhà trọ cũ nát phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".

Abbeliu và Bretton đứng ở cửa không rõ chân tướng, lắng nghe tiếng cười của Jofar, tiếng gào của Bast và tiếng giường rung lắc bên trong, mặt già đỏ ửng.

Qua một lúc thật lâu, tiếng động trong đó mới dần dần nhỏ xuống.

Nguyên nhân ấy hả?

Bass cưỡi trên eo Jofar, hai tay bóp cổ Jofar, trợn mắt ngoác mồm nhìn tay phải Jofar cấp tốc sưng lên, Jofar thì lại suy tư câu môi, ánh mắt chuyển từ bàn tay của mình xuống vị trí bung dưới của Bass.

"Ồ ~" Âm cuối của Jofar cao lên, nghe sao cũng có một loại mùi vị đùa giỡn, "Hóa ra còn có chỗ lông sẽ bị dị ứng."

Bass: "..." Mặt mèo nổ hồng.

Jofar nhìn chằm chằm Bass, chậm rãi chớp mắt, mâu sắc dưới ánh đèn lờ mờ sâu hơn rất nhiều, "Tuy nhiên, tại sao chỉ có chỗ này? Cấm kỵ à. Nhưng sao ta lại có cảm giác cấm kỵ này là để đề phòng ta nhỉ?"

"Đúng, chuyên dụng đề phòng lưu manh!" Bass lăn khỏi người hắn, mặt đỏ hồng, hai mắt oánh lục cảnh giác nhìn chằm chằm Jofar, chỉ lo hắn lại nhào tới "nghiên cứu".

"Có lẽ là có liên quan đến cái kia đi..."

"Cái nào?"

"Ồ đúng, ta còn chưa kể chuyện ta biến thành người với ngươi!"

Bass gãi đầu một cái, đơn giản kể lại tại sao mình lại dính líu quan hệ với Vong linh thư và chuyện mơ thấy Nữ thần Mặt Trăng, Jofar cũng nghe rất nghiêm túc, không có một chút nghi ngờ, điều này khiến Bass thả lỏng rất nhiều.

"Ta biết rồi, ta sẽ trao đổi với mấy vị thần quan và tư tế về chuyện này sau."

Chờ cậu kể xong, Jofar cũng không nói gì, chỉ giơ tay, một lần nữa quấn Bass vào chăn, nhét vào ngực mình, hắn mím mím tai mèo của Bass, một cái tay khác lôi chiếc đuôi Bass giấu trong quần ra, thuận tay khoát nó lên người mình.

"Ngủ đi, muộn lắm rồi."

Jofar siết chặt vòng tay, đây là lần đâu tiên Bass dùng hình dạng con người ngủ bên cạnh Jofar, tay chân không quen co lại dưới bụng hắn, mất công tốn sức cuộn mình thành cục như một chú mèo, một bên chép miệng cảm thán Jofar không hổ là vương, dù nghe được chuyện không khoa học mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bass còn thật sự dùng tư thế biệt nữu như cũ ngủ mất.

Ngón tay Jofar xen giữa tóc cậu, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng mèo kêu khò khè khi thấy thoải mái truyền ra từ lồng ngực mình, sau khi ngẩn thì bật cười thành tiếng.

"Nhóc con."

Trong mắt Jofar hiện lên một tia dịu dàng, nhưng vừa nghĩ đến gì đó, một chút dịu dàng này cũng rất nhanh mà tiêu tan đi.

"Nữ thần Mặt Trăng." Trong đêm đen, Jofar giơ tay lên, nhíu mày nhìn chằm chằm bệnh trạng dị ứng không thấy được trên đó, "Nữ thần có ý gì sao?"

Thế nhưng, tại sao.

Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】

Jofar: Tại sao lại nhằm vào ta, nơi đó không thể sờ?

Bass: A

Nữ thần Mặt Trăng: A,

Mẹ nó, tại sao ngươi nhất định phải sờ chỗ đó hả?! Cẩu vật.

Chỗ không thể sờ nào đó trên thân người, hoàn toàn là do oán niệm bà trào phúng của nữ thần đối với anh linh Jofar trong tương lai, và là trừng phạt do việc hắn dám ngược đãi "tông đồ" (mèo) của nàng, hì hì.

【 Đáp án của chương trước "Dựa vào đôi mắt": Bởi vì đồng tử của Bass là đồng tử mèo, cảm nhận được ánh sáng thì sẽ co rụt lại, rất khác con người, quả thật cũng là do lúc thường Bass quá đen, Jofar toàn dựa vào mắt nó tìm nó, quen rồi】

Mộc: Muốn đào hố mới nhưng không biết đào bộ nào, mọi người vote đi, bộ nào vote nhiều thì t làm trước, bộ khác làm sau:

1, Cổ đại, cuộc sông thôn quê, một chút mỹ thực, một chút làm giàu, không quá drama, t thích a công bộ này, khá ngắn, <100c.

2, Tinh tế, làm game, làm ra game ý, dài >200c, tuyến sự nghiệp là chính, tình cảm là phụ. Buff lố, không có phản diện.

3, Tinh tế, làm nông trại, hài hước, công bị 'điên', thích ăn ngọt, đội vợ lên đầu, tình bể bình, độ dài 10xc,có cp phụ dễ thương.

Gu t là không ngược + sảng văn nên 👌.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play