Vì tránh Mộc Vãn làm ồn nên lúc nãy khi oánh hắn Tử Du có nhét mảnh dẻ vào miệng hắn. Bọn ám vệ không lây miếng dẻ đó ra nên khi Mộc Vãn thấy Tử Du và Lam Thiên đứng nhìn thì ra sức cố gắng dãy dạy kịch liệt. Tổ tiên có câu không phải người chung nhà không vào chung một cửa hai người đứng bên này đều nhìn thấy nhưng đồng loạt quay về hướng khác không thèm để ý đến ánh mắt uất hận và đáng thương của Mộc Vãn.
" Đưa hắn đi trong âm thầm đừng để ai nhìn thấy hắn nghe chưa? Dù sao cũng là Yêu vương đỉnh đỉnh lại danh chúng ta làm gì tốt nhất nên chừa cho hắn chút xíu mặt mũi! " Xem như đây là chút lương tâm cuối cùng. Bổn bảo bảo hào phóng cho ngươi hết luôn đó nên tự hào đi.
Lam Thiên vì thấy Mộc Vãn vẫn ổn liền kéo Tử Du lại ôm và đặt lên môi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước vậy. Nó là điều bình thường đối với các cặp đôi yêu nhau. Nhưng nó là liều thuốc độc chí mạng với những con cẩu độc thân như Mộc Vãn.
Hành động đó của Lam Thiên khiến Mộc Vãn hắn tức giận đến mức hộc máu luôn.Nhưng Mộc Vãn hắn lại không thể phản kháng hay làm bất cứ điều gì khác ngoài cam chịu nốt một bụng cơm chó trong khi không hề muốn ăn xíu nào cả.
" Hệ thống ơi có kẹo nào diệt khuẩn và vi rut không? " Gớm quá đi mất! Tự dưng trao đổi nước miếng không thấy bẩn hả? Hệ thống đâu bổn bảo bảo phải chém chết cái tên bệnh thần kinh này mới được.
" Không có! " Có cũng không cho, quả táo luôn đến đúng lúc. Người ta hôn nhau lãng mạn như vậy mà kí chủ bảo là bẩn với gớm. Bổn hệ thống nghe mà cũng thấy tức cái lồng ngực quá trời quá đất luôn rồi đây nè.
Tử Du sau khi đẩy Lam Thiên ra xa sau đó dùng khăn tay lau miệng thật lâu. Lam Thiên nhìn hành động của Tử Du chỉ biết im lặng và trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên mới vừa bắn xuyên tim.
" Ta bị mắc chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên sau này. À không là từ giờ trở đi mới đúng, cấm ngươi hôn ta " Hừ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mau xéo đi chỗ khác chơi đi. Chỗ người ta đang hít dram cứ tới làm phiền là sao? Oánh chết cha mi giờ.
Lam Thiên thấy Tử Du nghiêm khắc liền biết cô không nói đùa cho vui. Lam Thiên nghe và nhớ thật kĩ những thứ Tử Du thích và không thích.
" Bổn quân sẽ để ý hành động của mình thật tốt. Nàng đã mệt chưa, có muốn trở về nghỉ ngơi không? " Mèo con nhỏ nhà Lam Thiên anh vô cùng khó chiều.Nhưng không sao mình anh chiều mèo con nhỏ là được rồi.
" Haiz hết chuyện rồi! Ta muốn trở về nghỉ ngơi! " Tác phẩm nghệ thuật của bổn bảo bảo thật là vô cùng xuất sắc luôn. Nhưng tự dưng bổn bảo bảo lại thấy buồn rồi phải đi ăn kẹo cho hết buồn mới được.
Thế là Tử Du nhanh chóng chạy vào phòng và đóng cửa lại thưởng thức kẹo ngon lành. Lam Thiên đang đứng ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín kia một lúc lâu mới phản ứng.
" Chủ nhân có chuyện không hay rồi! " Ám vệ từ sau mái nhà nhảy xuống cung kính bẩm báo.
Lam Thiên nhìn ám vệ gật đầu, sau đó liền dẫn theo ám vệ rời đi. Tử Du trong phòng thì đang ung dung tự tại ăn kẹo và cà khịa tay đôi với hệ thống.
" Kí chủ là cái đồ tư bản chủ nghĩa độc ác, còn cả độc tài! " Chỉ biết bóc lột kẹo của bổn hệ thống thôi.
"Cái đồ hệ thống rách nát phản bội kí chủ nhà mình!" Lúc nào cũng đi bênh vực người ngoài chằm chặp còn đối với kí chủ nhà mình thì chê lên chê xuống. Hừ bổn bảo bảo cho mi tức chết luôn.
" Cái đồ kí chủ độc ác không bao giờ chịu nói lý cả! " Tức chết bổn hệ thống rồi. Bổn hệ thống phải offline để bình mới được. Cho kí chủ ở đây tự sinh tự diệt luôn.
" Thống rách nát.Thống sắt vụn ơi ơi mi đâu rồi? " Hừ mới có chút xíu mà đã chạy rồi.Bổn bảo bảo còn chưa chơi đã mà cái đồ hệ thống nhát gan.
Bên Tử Du gà bay chó sửa loạn xạ cả lên.Thì bên Lam Thiên đang chìm đắm trong không khí im lặng như muốn giết chết người khác.
" Bẩm vương, bên Dương vương đã bắt đầu hành động rồi!" Ám vệ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lam Thiên run run nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân cung kính bẩm báo.
Lam Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu suy tính kế hoạch. Lam Thiên cùng ám vệ nghị sự tới tối muộn.
" Được rồi binh sĩ và người của chúng ta đã tập trung đầy đủ. Ngày mai bổn vương đính thân dẫn binh ra trận. Các ngươi trở về chuẩn bị đi." Mọi thứ từ nhỏ đến lớn vì Lam Thiên anh là huynh trưởng là người kế vị nên tất cả mọi thứ khác anh đều phải nhường nhịn cho Lam Dương. Bây giờ thì Lam Dương hắn ta đi qua giới hạn của anh rồi nên kết thúc mọi chuyện ở đây thôi.
Lam Thiên sau khi nghị sự xong thì phê duyệt một số tấu chương còn lại rồi mới trở về nghỉ ngơi. Lam Thiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào tránh làm Tử Du tỉnh giấc sau đó từ từ nằm xuống bên cạnh cô.
Lam Thiên đăm chiêu nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của Tử Du một lúc lâu sau đó vòng tay cả cơ thể bé nhỏ của cô vào lòng. Và hai người cứ thế chìm vào giấc mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT