Thời điểm nghỉ ngơi vào buổi tối, Cố Thâm tìm Sài Dư hỏi tiến triển của vụ án.
Sài Dữ tự nhiên không dám giấu giếm, một năm một mười nói rõ: "Trước mắt án tội ngược đãi cô nhi đã được định chắc, chỉ là trải qua điều tra phát hiện ra chứng cứ bọn họ di dời tài sản, nhân viên điều tra vẫn đang còn xử lý, khả năng phải muộn mấy ngày nữa mới xong......"
Cố Thâm: "Trong thời gian bao lâu mới có thể xử lý xong?"
Sài Dữ tính qua cũng không thể xác định cụ thể: "Cái này phải xem tốc độ thu thập chứng cứ."
Khoảng cách cha của Giang Dung Viễn hi sinh vì nhiệm vụ đã hơn 1 năm, thời gian quá lâu, hơn nữa người Giang gia toàn sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn, để điều tra rõ ngọn ngành cũng không dễ.
Cố Thâm hiểu rõ, đề nghị: "Như vậy thì khẳng định rất vội, không bằng đem người khởi xướng mang về hỗ trợ đi, thêm một người là thêm chút lực lượng."
Sắc mặt Sài Dữ nhất thời đỏ trắng đan xen, cả buổi mới thốt ra một câu: "Không thích hợp......"
"Tại sao lại không thích hợp, tôi cảm thấy anh ta ở chỗ này nhìn đứa nhỏ mới không thích hợp, anh không cảm thấy như vậy là đang lãng phí một nhân tài sao?"
Nhưng vấn đề là bệ hạ không nhìn đứa nhỏ mà!
Sài Dữ nỗ lực vì bệ hạ lấy cớ: "Ý tôi là lúc quân đội tiếp quản chuyện này bên chúng tôi cũng mới chỉ liên hợp với cơ quan địa phương, bây giờ lại kêu thêm 1 phương nhúng tay vào lại không thích hợp."
Cố Thâm chưa từ bỏ ý định: "Anh ta không phải cùng......"
"Khụ." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở. Yến Hàn ung dung đến gần, nhìn Cố Thâm cười ôn nhu: "Còn không ngủ? Là chờ mong leo núi ngày mai sao?"
Nhìn dáng vẻ là đã nghe được toàn bộ.
Cố Thâm dứt khoát làm rõ: "Tôi càng chờ mong bộ dạng bất kham sau khi phá sản của anh hơn."
Như vậy liền không có thời gian đến quản y.
Sài Dữ đang tỏ vẻ sống chết mặc bây cũng phải run lên. Nếu Bệ hạ mà phá sản chính là quốc khố phá sản, chuyện này đối với quốc gia chính là một đả kích, chắc chắn không thể nào sảy ra.
Yến Hàn cũng nói: "Tôi mà phá sản cũng không phải là một chuyện tốt, vẫn là leo núi tốt hơn.".
Đam Mỹ SắcCố Thâm không cao hứng: "Anh cảm thấy tốt thì tự mình đi đi."
Yến Hàn đề nghị: "Đi 1 lần 100 vạn?"
Cố Thâm: "Tôi là loại người thấy tiền là sáng mắt hả!"
Yến Hàn tăng giá: "500 vạn."
Cố Thâm: "Đây không phải là vấn đề có tiền hay không......"
Yến Hàn: "1000 vạn."
Cố Thâm: "......"
Cố Thâm: "...... Chủ yếu là do tôi thích leo núi."
Sài Dữ: "Phốc khụ khụ khụ khụ."
Vẫn may nín cười được.
Yến Hàn cũng không nhịn được cong môi, ánh mắt ý bảo: "Vậy còn không trở về nghỉ ngơi?"
Bị tiền tài đánh gục, cho nên Cố Thâm chỉ có thể yên lặng về phòng.
Chờ cửa phòng y đóng lại, Yến Hàn liền lật mặt, thu lại ý cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sài Dữ.
Rõ ràng là chưa nói cái gì, nhưng lại so với nói còn nghiêm trọng hơn.
Sài Dữ đỡ tường, vẫn luôn chờ đến khi bệ hạ trở về phòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bị áp chế đến nỗi nhũn hai chân.
Quả nhiên tin tức tố của Bệ hạ là danh bất hư truyền.
Còn có, dục vọng chiếm hữu thật sự là quá đáng sợ T^T
Bị một đòn cảnh cáo như vậy, đừng nói là nói chuyện phiếm với Omega, bây giờ chỉ cần thấy người là Sài Dữ liền hận không thể chạy thật xa, tránh như tránh tà.
Cũng may Cố Thâm cũng là tự thân khó bảo toàn, mỗi ngày bị xách ra ngoài leo núi, căn bản không có thời gian cùng tinh lực chú ý chuyện khác.
Yến Hàn thật sự rất tàn nhẫn, mang theo Cố Thâm không ngừng nghỉ leo núi, mãi đến khi ép y đến cực hạn liền bắt đầu áp súc lượng vận động, dựa theo cái này mục tiêu huấn luyện.
Hắn còn cố ý tạo ra một kế hoạch riêng: "Leo núi chỉ là điều chỉnh hơi thở của cậu, làm cậu bắt đầu có ý thức tiết kiệm, sau này còn có huấn luyện thể năng, huấn luyện phản ứng......"
Môt đóng huấn luyện thật dài làm cho Cố Thâm cảm thấy đau não: "Không đi."
Yến Hàn đem bảng kế hoạch cho y, mắt điếc tai ngơ: "Tôi đã liên hệ quân bộ để cho cậu một phòng trọng lực, trước tiên cậu cứ học cách hoạt động trong đó đã, chờ đến khi nào cậu học được cách tiết kiệm một cách thật tự nhiên liền có thể tiến vào thao tác thực tế để chiến đấu."
Cố Thâm nghe ra ý tứ khác: "Anh định bồi dưỡng tôi theo phương diện kia?"
Yến Hàn: "Lấy năng lực của cậu nếu để uổng phí thì quá đáng tiếc."
Cố Thâm ha hả: "Khen tôi cũng vô dụng, không đi chính là không đi."
Yến Hàn nhìn bạn nhỏ Giang, ý vị thâm trường: "Coi như không vì người khác, nhưng lấy tính đặc thù của cậu thì ít nhất cũng phải có năng lực tự vệ chứ."
Về vấn đề trái cây bọn họ vẫn luôn tránh không nói. Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì Cố Thâm không nghĩ bại lộ nguyên hình trước mặt người khác, còn Yến Hàn chỉ cần xác định người chạy không được cũng sẽ không can thiệp; thứ hai chính là ích lợi của trái cây vượt qua tưởng tượng, Yến Hàn không muốn Omega cảnh giác cùng hoài nghi, rồi chủ động né tránh hắn.
Nhưng đối với hắn bây giờ, so với sợ bị hoài nghi thì hắn càng mong Omega có năng lực có thể tự bảo vệ mình.
Yến Hàn nói: "Lần trước tôi kể với cậu về chuyện của Nguyên soái Cố Trầm Vân từng mở một trạm cứu trợ tại tinh cầu rác rưởi, hẳn là cậu hiểu rõ đươc hàm ý trong đó chứ."
Cố Thâm gật đầu: "Có thể đoán được, hoài bích có tội."
Yến Hàn: "Bây giờ cậu đang ở trong hoàn cảnh đó."
Cố Thâm cười thấp: "Đúng vậy."
Yến Hàn không nói giỡn với y, một khi hắn nghiêm túc cho dù có cách một tấm mặt nạ vẫn có thể cảm thấy được lực chấn nhiếp: "Cho nên cậu càng phải nỗ lực hơn để trở nên nổi bật, có tiền, có quyền hay có thực lực cũng được, ít nhất phải có một cái dựa vào để bảo vệ tốt chính mình."
"Hoặc là," Yến Hàn vừa chuyển, lại nói: "Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi có thể......"
"Không." Không chờ hắn nói xong Cố Thâm liền cự tuyệt.
Yến Hàn cũng không ngoài ý muốn, lạnh nhạt nói: "Không muốn dựa vào người khác lại không bằng lòng tự mình nỗ lực, cậu đang muốn lên trời hả?"
Cố Thâm: "......"
Yến Hàn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lời nói của mình quá nghiêm khắc: "Dựa vào người khác cũng phải nỗ lực, cậu cảm thấy mình có thể hiểu được nhân tâm, cố ý lấy lòng hầu hạ người khác sao?"
Cố Thâm: "......"
Yến Hàn: "Có đi hay không?"
Y có cảm giác như mình đang bị lão ba răn dạy, Cố Thâm sâu kín thở dài một tiếng: "...... Đi."
Trốn là trốn không thoát. Tuy ác ma có chút nghiêm khắc, bảng biểu trên tay cũng quá dài, nhưng đúng là đều vì muốn tốt cho Cố Thâm, toàn tâm toàn ý vì y suy xét.
Cố Thâm lại không phải người lòng lang dạ sói, chỉ có thể nghiêm túc đối đãi, nỗ lực không để tâm ý của đối phương rơi xuống.
Càng về sau, bạn nhỏ Giang đều do đội trưởng đội hộ vệ trông coi. Buổi sáng đi công viên giải trí tìm các bạn nhỏ chơi xây lâu đài cát, xếp gỗ. Buổi chieeufthif tới phòng trọng lực xem bệ hạ tàn phá Omega......
Bây giờ trong phòng trọng lực đã được nâng lên mức 200kg, thể lực của Cố Thâm tiêu hao nhanh chóng, đối mặt với công kích của Yến Hàn còn phải nỗ lực khống chế bản năng dùng linh lực, có thể nói là cả tâm lần thân đều mệt.
So sánh với y thì đỉnh cấp Alpha Yến Hàn nhẹ nhàng hơn nhiều, tốc độ ra đòn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vừa tìm được cô hội liền ngáng chân Omega. Cố Thâm nhận thấy được, liền thuận thế giơ tay nằm lấy cổ tay hắn kéo lại.
Hai người té ngã trên mặt đất lăn hai vòng, trong lúc té hai chân còn âm thầm thi lực, trên tay cũng không thả lỏng......
Đội trưởng đội Hộ Vệ cũng liền vội vàng giơ tay che hai mắt bạn nhỏ, hưng phấn nói: "Không thể xem! Nhóc không thể xem!!"
Bạn nhỏ Giang: "......"
Đánh tới cuối cùng Cố Thâm không không còn sức nữa, liền dẫn đầu buông tay: "Tôi nhận thua."
Yến Hàn cảnh giác hai giây, xác định không có trá mới thả lực, chống tay dựng người lên, "Chiêu thức hôm nay không giống với hôm qua."
Cố Thâm ngực phập phồng lợi hại, hết hơi nói: "Tôi biết nhiều, không được sao."
"Được." Yến Hàn đột nhiên ngửi được mùi hương thanh mát, tiếng nói nháy mắt khẩn trương: "Rất tuyệt."
Hắn dẫn đầu đứng dậy, đem Omega kéo lên, thuận tay khoác cho y chiếc áo.
Mùi hương nhàn nhạt thuộc về Cố Thâm nhanh chóng bị che lại.
Cố Thâm: "Anh lấy quần áo của anh cho tôi làm gì?"
Yến Hàn: "A? Lấy sai rồi."
Nói thì nói thế nhưng cũng không thấy hắn lấy áo về, rất tự nhiên mà cầm áo của Omega khoác trên tay.
Cố Thâm đi theo hắn ra ngoài, đột nhiên từ cổ áo ngửi thấy một mùi hương.
Quả nhiên là tin tức tố chạy ra......
Kỳ thật không để sát thì không cách nào ngửi thấy, dù sao thì cách kỳ phát tình còn có mấy ngày.
Nhưng vừa thấy Đội trưởng đội hộ vệ ở bên ngoài thì Cố Thâm liền hiểu rõ.
—— Dục vọng chiếm hữu của người này quá lớn.
Điểm này, khả năng là đội trưởng đội Hộ Vệ càng hiểu rõ hơn, vừa thấy áo khoác của bệ hạ trên người Omega, liền ôm bạn nhỏ bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, cười nói: "Bạn nhỏ không có chỗ để đi liền mang tới đây đi dạo."
Yến Hàn nhìn vóc dáng của bạn nhỏ, đột nhiên nói: "Có thể đi học."
"Đang hỏi thăm." Đội trưởng đội Hộ nói: "Vốn dĩ Sài Dữ muốn cho nhóc đi đến trường chuyên, như vậy có tình huống cũng có thể kịp thời chăm sóc, nhưng là có vẻ bạn nhỏ càng muốn đi công viên giải trí chơi với các bạn hơn."
"Xem hoàn cảnh giáo dục cùng trình độ giáo dục, rồi chọn cho nhóc ấy một nơi thích hợp, cũng không cần chọn nơi quá cao cấp." Yến Hàn trực tiếp định rõ.
Đội trưởng đội Hộ Vệ đáp ứng, Cố Thâm cũng không nói xen vào, dù sao đây cũng là an bài tốt nhất.
Mà bạn nhỏ thì là không có quyền lên tiếng.
Cố Thâm an ủi bé: "Nếu không thể cùng nhau đi học cũng không quan trọng, có thể lén liên hệ, hẹn nhau đi chơi."
Bạn nhỏ Giang gục đầu xuống.
Nhìn dáng vẻ có chút không vui.
Đây là lần fđầu tiên Cố Thâm thấy bạn nhỏ phát tiểu tính tình, liền thấy có chút mới mẻ: "Như vậy là muốn theo chân bọn họ cùng nhau đi học?"
Bạn nhỏ Giang yên lặng gật đầu, hai ngón tay giao nhau.
Tuy rằng có chút thấp thỏm nhưng vẫn là muốn tranh thủ.
Nhìn ra được bạn nhỏ Giang thật sự rất thích những bạn kia.
Cố Thâm còn nhớ rõ lần đầu nhóc được mời chơi còn luống cuống chân tay, giống như một con mèo con thích yên tĩnh bị mọi người phat hiện rồi vay quanh, vừa muốn tạc mao chạy trốn lại vừa tò mò cảnh giác. Khi đó bé nhất định không thể tưởng được, hiện tại bé có thể vì chút tò mò kia cất bước về phía trước.
Ngăn cách của bạn nhỏ Giang đang chậm rãi biến mất......
Đây đương nhiên là chuyện tốt.
Cố Thâm quay đầu nhìn Yến Hàn, người sau trầm mặc một lát, nói: "Cũng không phải không được."
Bạn nhỏ Giang nháy mắt ngẩng đầu hai mắt sáng lên.
Nhưng Alpha đã miễn dịch, ý chí sắt đá nói: "Nhưng có điều kiện, chính nhóc phải phụ trách với lựa chọn của mình, sau khi tiến vào tiểu học cho dù tốt hay xấu cũng không được chuyển trường, mãi đến khi sơ trung."
Bằng chút lý giải của bạn nhỏ Giang, hồi sau vẫn gật đầu.
Yến Hàn: "Được rồi."
Lần này mọi người đều không ý kiến, từ đội trưởng đội Hộ Vệ chuyển đạt ý cho Sài Dữ.
Người sau tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng chuyện bệ hạ đã định thì hắn ta cũng không cách nào phản bác, ghi nhớ trường học, lại móc ra một phần văn kiện: "Bộ chỉ huy kêu tôi mang tới, nói là công văn bên phía liên minh chuyển tới."
Đội trưởng đội Hộ Vệ sắc mặt lạnh lùng.
Công văn liên quan tới 2 nước phần lớn đều là chuyện quan trọng, chỉ có thể để bệ hạ trực tiếp giải quyết không còn cách khác.
Sài Dữ nhìn sắc mặt của anh ta, thật cẩn thận nói: "Kỳ thật còn có tin tức từ thủ đô chuyển tới, đều đang thúc giục bệ hạ trở về......"
Ý tứ này chính là không thể không đi rồi.
Đội trưởng đội Hộ Vệ chau mày, lôi kéo Sài Dữ nhỏ giọng nói: "Cậu đi tìm cho tôi một cái dây thừng."
Sài Dữ kinh hãi: "Anh muốn trói bệ hạ sao???"
Đội trưởng đội Hộ Vệ lắc đầu: "Không, trói Omega."
Sài Dữ: "???"