Tống Nghiên không để ý chuyện này, không chỉ thế còn cười trong điện thoại.
Từ Lệ không hiểu lắm gọi: “Anh A Nghiên?”
“Ừ, anh đang nghe đây, không sao đâu.” Tống Nghiên hỏi thêm, “Dạo gần đây có dự định viết bài hát không?”
“Có, công ty đang chuẩn bị phát hành album mới cho em.”
“Vậy đợi em hoàn thành công việc viết bài hát mới của mình xong rồi nói.”
Tư Lệ nghe Tống Nghiên nói vậy nghĩ chắc anh đang muốn nhờ mình làm gì đó.
Cậu hỏi lại luôn.
Tống Nghiên: “Đúng là có, muốn mời em viết giúp anh một bài hát.”
Muốn mời cậu viết nhạc á?
Nhưng mà Từ Lệ không ngạc nhiên về chuyện này mà thứ khiến cậu bất ngờ là: “Anh A Nghiên? Anh sẽ hát ạ?”
Trong mấy năm quen biết và ở cạnh Tống Nghiên mấy lần, đến tận bây giờ chưa từng nghe anh hát bao giờ. Đối với việc ca hát mà nói, giọng là điều kiện cần nhưng việc cảm nhạc và hát đúng nốt là việc khác.
Tống Nghiên thản nhiên nói: “Anh hát không đúng nhịp.”
Nhấn mạnh mình hát không đúng nhịp, trong lòng Từ Lệ hiểu rõ.
Phải đến tám phần nó sẽ không đi đến đâu.
“……” Từ Lệ nghẹn lời, cố gắng kiềm chế không muốn cười, “Dạ vâng, vậy đợi anh về rồi chúng ta nói kỹ hơn.”
—
Sinh nhật năm nay, Ôn Lệ không tổ chức một buổi fanmeeting như mọi năm mà sẽ đón sinh nhật ở chỗ tổ chức hoạt động offline của bên << Thình Đường Huyễn Tưởng >>, trong buổi ra mắt bản game mobile và có hoạt động thi đấu của các tuyển thủ chuyên nghiệp trong giới.
Từ nửa tháng trước trong super topic riêng của cô đã tiến hành hoạt động rút thăm trúng thưởng, fan rút được vé vào của hoạt động lần này sẽ được vào miễn phí. Lần này không cần fan tổ chức tiếp ứng, toàn bộ mọi thứ sẽ do bên nhà phát hành trò chơi sắp xếp, để bên ekip làm việc và fan không phải bỏ nhiều công sức.
Tống Nghiên về Yến Thành vào hôm cách sinh nhật Ôn Lệ còn hai ngày, quay về cùng một đội nhỏ phụ trách quay hình anh trong tổ quay phim A.
Vừa về đến nơi đã đến công ty trò chơi.
Để tổ chức hoạt động kỷ niệm mười năm của << Thịnh Đường Huyễn Tưởng >>, bên tổng công ty giao toàn quyền quyết định cho một công ty đã thỏa thuận hợp tác sâu rộng và có chiến lược lâu dài. Đồng thời đây cũng là công ty đảm nhận việc phát triển phiên bản mới của trò chơi sau lễ kỷ niệm mười năm và cho ra mắt bản đồ mới cho phần cuối của trò chơi. Là một công ty gia đình còn khá trẻ, tinh thần mạnh mẽ có chí tiến thủ, đến nay CEO của công ty chưa đến ba mươi.
Bề ngoài của CEO này có mấy điểm giống Bách Sâm, đôi mắt hồ ly hẹp dài mà đẹp, không mặc áo vest, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản phối với quần dài, nhìn càng thấy giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Khi Tống Nghiên đến văn của anh ta thì ông sếp của công ty này còn đang chơi trò chơi trên máy tính.
“Anh Tống.” CEO nhìn anh cười cười, “Anh đến vì chuyện của bà Tống đúng không?”
“Đúng vậy, làm phiền tổng giám đốc Hàng.”
CEO trẻ tuổi được gọi là tổng giám đốc Hàng dẫn Tống Nghiên ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, không hề quanh co lòng vòng mà sảng khoái nói thẳng trực tiếp: “Trước đấy ý định ban đầu là muốn anh Tống và vợ mình nhận hợp đồng này làm đôi đại diện trò chơi cho chúng tôi, kết quả giám đốc Trần phụ trách việc này báo lại cho tôi biết vì anh bận công việc khác nên đã uyển chuyển từ chối. Hoạt động kỷ niệm mười năm lần này nếu vinh hạnh mời được anh đến thì tôi sẽ tiết kiệm được nhiều phí cho việc tuyên truyền.”
Tống Nghiên cười khẽ: “Tổng giám đốc Hàng đừng khách sáo, đó là vinh hạnh của tôi.”
“Lần kỷ niệm mười năm này, chúng tôi sẽ cho ra mắt một phó bản hoàn toàn mới xuất hiện trên bản đồ nằm trong phần cuối của << Thịnh Đường Huyễn Tưởng >>.” Tổng giám đốc Hàng không dùng nhiều lời để nói rõ về trò chơi của mình mà nhanh chóng chuyển đề tài sang bên chỗ công việc liên quan đến Ôn Lệ, “Là thế này, hôm đó ngay tại hiện trường nơi tổ chức hoạt động offline, bà Tống sẽ giúp bên tôi lồng tiếng cho boss trong phó bản mới, nhân vật boss này có một cốt truyện thuộc về riêng mình, tôi nghĩ sợ với việc để người được chọn trước đó hợp tác lồng tiếng cùng bà Tống, tôi nghĩ nếu anh Tống có thể đến nơi tổ chức lồng tiếng cho nhân vật thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, anh nghĩ sao?”
“Câu chuyện thế nào?”
“Tôi vừa chơi trong phó bản này xong, anh Tống có hứng thú đến xem không?”
Tống Nghiên là người đại diện tốt nhất của << Thịnh Đường Huyễn Tưởng >> trước đây, anh từng chơi trò này nên hiểu qua về thế giới trong trò chơi, rất dễ dàng hiểu được cốt truyện của phó bản mới.
Lồng tiếng thôi mà, không có gì khó, Tống Nghiên đồng ý luôn.
“Đến hôm tổ chức hoạt động tôi sẽ đến đó trình diện, tôi hy vọng tổng giám đốc Hàng có thể giữ bí mật với vợ tôi giúp tôi.”
Lúc đầu tổng giám đốc Hàng ngạc nhiên, sau đó ngầm hiểu ra gật đầu: “Hiểu rồi.”
Tống Nghiên đến đây chỉ vì chuyện này, nói chuyện xong chuẩn bị chào rồi đi về.
“Đúng rồi anh Tống, đợi sau khi hoạt động kết thúc, tôi có thể xin chữ ký của hai vợ chồng anh được không.” Tổng giám đốc Hàng gọi anh lại, ngập ngừng chút rồi nói, “Là kiểu mà anh và vợ anh sẽ ký tên ở hai bên, ở giữa vẽ một trái tim lớn.”
“Hả?”
Tống Nghiên phát ra một tiếng nghi vấn theo bản năng, hiển nhiên không ngờ sẽ nhận được yêu cầu này.
Tổng giám đốc Hàng giải thích: “Tôi hỏi giúp em gái mình, con bé là fan CP của anh và bà Tống.”
Hóa ra yêu cầu từ fan CP.
Tống Nghiên bật cười: “Không thành vấn đề.”
Đi ra từ tòa nhà lớn, Tống Nghiên lên xe bảo mẫu của mình, nhân viên chương trình chờ ở trên xe nói đạo diễn Nghiêm đã biết chuyện anh về Yến Thành, muốn gặp mặt anh để mở họp.
Tống Nghiên: “Họp gì cơ?”
“Họp về kế hoạch quay hình cho tập mười một, vì đúng dịp đến sinh nhật cô Ôn.” Nhân viên chương trình nói, “Đạo diễn Nghiêm muốn toàn bộ nhân viên và các khách mời sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ấy trong tập này.”
Bên phía nhà phát hành trò chơi muốn tổ chức sinh nhật cho cô, chương trình Thế Gian cũng muốn tổ chức sinh nhật, mấy người đàn ông nhà họ Ôn càng muốn cô về nhà vào ngày sinh nhật để bọn họ tổ chức cho cô.
Từ hơn nửa tháng trước đến nay fan lúc nào cũng vào Weibo nhắc nhở anh phải nhớ sinh nhật Tam Lực.
Cho dù anh không về thì có lẽ cô vẫn sẽ có một ngày sinh nhật vui vẻ.
Tống Nghiên cười khẽ: “Đạo diễn Nghiêm đã có kế hoạch gì chưa?”
“Có, nhưng mà không nói cho chúng tôi biết.” Nhân viên chương trình bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Ông ấy muốn tạo một bất ngờ siêu lớn cho cô Ôn.”
Tống Nghiên không biết sao chứ lúc nào cũng có cảm giác mỗi lần đạo diễn Nghiêm nói muốn tạo ra ngạc nhiên gì đấy thì y như rằng nó sẽ biến thành kinh sợ.
Đến lúc đó phần kinh sợ này sẽ hại anh bị vợ đổ tội lên người rồi bị chỉ trích đòi bồi thường mất.
Tống Nghiên từ chối vô cùng khéo: “Vậy thì không cần phải bàn bạc với tôi, để đạo diễn Nghiêm quyết định hết đi. Tôi sẽ không tham gia vào, không thì từ hai ngạc nhiên biến thành một ngạc nhiên.”
Lúc sau nhân viên thuật lại y nguyên lời của Tống Nghiên cho đạo diễn Nghiêm nghe.
Đạo diễn Nghiêm thoải mái đồng ý: “Được, cứ để tùy cậu ta.”
Dù sao ngạc nhiên này đủ lớn, có hay không có Tống Nghiên thì hiệu quả mang lại giống nhau.
—
Người đón sinh nhật ngẩng cổ chờ đợi đã lâu, cuối cùng sinh nhật của cô cũng đến.
Đúng mười hai giờ vào ngày sinh nhật, điện thoại nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật do mọi người gửi đến, đặc biệt ba cô còn cố ý tính toán thời gian bất chấp việc lệch múi giờ để gọi điện thoại chúc cô sinh nhật vui vẻ.
“Chỉ như cái chớp mắt bây giờ đã là cô gái trưởng thành đã kết hôn.” Từ Thời Mậu cảm thán trong điện thoại, “Hôm nay định trải qua sinh nhật thế nào? Vẫn ở cùng các fan như mọi năm?”
“Không khác lắm ạ, năm nay gộp công việc và tổ chức sinh nhật lại một nơi để giải quyết, đỡ phải lo nhiều.”
“Hôm nay sinh nhật còn phải làm việc nữa sao?” Từ Thời Mậu hỏi, “Còn A Nghiên đâu? Thằng bé không đón sinh nhật cùng con à?”
Ôn Lệ hơi mất mát chun chun mũi: “Anh ấy ở Tân Thành, bận công việc chưa thể về.”
Từ Thời Mậu không trách cứ, giọng điệu thể hiện sự bất đắc dĩ: “Hai người các con đừng suốt ngày nghĩ đến công việc, tiền kiếm lúc nào chả được, hôm nay sinh nhật phải ở cạnh nhau cùng nhau đón sinh nhật mới đúng.”
Ôn Lệ rộng lượng nói: “Không sao đâu ba, hôm sinh nhật anh ấy con cũng không ở bên và trải qua cùng anh ấy, sinh nhật thôi mà, đâu phải chỉ có mỗi ngày hôm nay sinh nhật xong về sau sẽ không có nữa.”
Nói chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng Từ Thời Mậu dặn con gái đừng thức khuya nữa nhanh đi ngủ đi, Ôn Lệ đồng ý từng việc một, sau khi nói chúc ngủ ngon với ba thì cúp máy.
Sau đó cô không ngủ mà tiếp tục chơi điện thoại.
Tống Nghiên cũng gửi đến lời chúc mừng sinh nhật, chỉ một câu đơn giản ‘Sinh nhật vui vẻ’.
Thật ra hai năm trước anh cũng gửi lời chúc như thế này, khi ấy Ôn Lệ còn rất cảm động.
Chỉ là bây giờ tâm trạng không giống thế nữa, yêu cầu của cô với Tống Nghiên cao hơn một chút.
Đổi lại là bình thường cô sẽ trách móc anh tại sao sinh nhật không quay về ở bên cô, nhưng bây giờ cô đã là người biết quan tâm chăm sóc, nếu anh bận thì thôi vậy.
Mặc dù cô nghĩ, bất kể hôm nay cô nhận được bao nhiêu lời chúc mừng từ mọi người đi nữa cũng không bằng việc Tống Nghiên ở cạnh đón sinh nhật cùng cô.
—
Ôn Lệ ngủ một giấc đến rạng sáng, sáng sớm tinh mơ đã phải dậy trang điểm mặc đồ, quãng đường đi từ nhà đến nơi tổ chức hoạt động offline, gần như gặp người nào là lại nhận được một câu chúc mừng sinh nhật của người đó.
Lễ kỷ niệm mười năm ra mắt của << Thịnh Đường Huyễn Tưởng >> chính thức bắt đầu vào buổi trưa, thời gian đi mất rất lâu vì chỗ nhà Ôn Lệ cách địa điểm tổ chức mấy xã liền, khoảng cách khá xa. Bên phía công ty đại diện trò chơi rất có lòng quan tâm cô nên đã thuê một phòng khách sạn gần đó, tối hôm đó sau khi kết thúc hoạt động cô có thể về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngay hôm sau mới về nhà.
Buổi chiều sẽ có phần thi đấu giao lưu giữa đội của các nghệ sĩ và đội các tuyển thủ chuyên nghiệp, vốn trong danh sách các ngôi sao được mời đến có tên của Hứa Tinh Duyệt nhưng cô ta xảy ra chuyện cá nhân, đương nhiên đã bị bên tổ chức xóa tên ra khỏi danh sách, đổi lại một thành viên khác trong nhóm Starry Tears.
Trước mắt tất cả công việc của Hứa Tinh Duyệt bị tạm dừng, Starry Tears thiếu vị trí center và người có sức nổi, công ty sẽ chọn một thành viên nữ khác để đảm nhiệm vị trí center và tiếp tục hoạt động.
Giới giải trí không phải vậy à, một người ngã xuống lập tức có người khác bước lên, không bao giờ thiếu người đảm nhiệm vị trí đó.
Mà lúc này Ôn Lệ với địa vị rất vững chắc đã có mặt trong buổi sinh nhật mình hôm nay, là tâm điểm chú ý của nơi tổ chức hoạt động.
Trước khi trận đấu giao lưu được bắt đầu, lúc từng tuyển thủ chuyên nghiệp trẻ tuổi bắt tay cô, tay họ run rõ ràng.
Sau khi bắt tay xong, tuyển thu và nghệ sĩ ngồi vào ghế của mình.
“Cô ấy đẹp thật đấy.” Một người trong số đó ôm trái tim nói mấy lời khoa trương, “Vừa rồi khi cách nhau rất gần, tôi cảm giác như tim mình muốn nhảy ra ngoài luôn đó.”
Một bạn tuyển thủ khác nhắc nhở: “Cậu rụt rè chút đi, giờ đang bật mic bật loa, tất cả mọi người nghe được đấy.”
Hiện trường xuất hiện đầy tiếng thét chói tai, mọi người trong sóng comment đang xem trực tiếp không nhìn thấy nhưng lúc này máy quay đang đặc tả Ôn Lệ chi tiết, cô nghiêng đầu nhìn về chỗ ngồi của tuyển thụ kia vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã nghe thấy.
Vị đó thấy cực kỳ xấu hổ, cả người bại liệt ngồi trên ghế.
Không khí trong trận giao lưu buổi chiều này rất hài hòa, mấy kiểu trận đấu này không quan trọng thắng thua, đa số sự chú ý được người dẫn đặt lên việc nói thêm nhiều thông tin cá nhân và trêu chọc các nghệ sĩ và tuyển thủ.
Đến lúc muộn muộn, bản đồ phó bản mới của phiên bản trò chơi mới nhất chính thức ra mắt.
<< Thịnh Đường Huyễn Tưởng >> lấy bối cảnh lịch sử thời kỳ nhà Đường, ra mắt bối cảnh và các nhân vật được tạo ra trong thế giới quan. Con người và yêu sống chung, mỗi NPC hay boss đều có cốt truyện riêng của mình.
Boss của phó bản mới là con mèo yêu tinh, Ôn Lệ chụp ảnh đại diện cho trò chơi đã ăn mặc theo phong cách như con boss này. Vì muốn tuyên truyền cho phó bản mới, bên phía nhà sản xuất đã sắp xếp để cô lồng tiếng cho nhân vật này trong cốt truyện của mình ở ngay tại nơi tổ chức hoạt động.
Tiểu Thất là một con mèo yêu tinh vừa mới tu luyện thành người, sau đó vì tính tò mò nên đến nhân giới, chỉ tiếc khi ấy tu vi cô không cao, nhìn bên ngoài chỉ thấy giống cô gái nhỏ nên bị người buôn người lừa bán đến chợ đêm.
Những con người phàm trần này đáng sợ không thua yêu ma quỷ quái nào, Tiểu Thất bị bán vào kỹ viện, rồi bị một tướng trong doanh trại đến chọn làm kỹ nữ phục vụ một đêm, cô phản kháng theo bản năng, dùng chính pháp lực ít ỏi yêu kém của mình đánh vị tướng đó bị thương.
Tướng đó phát hiện cô là yêu quái, mang cô về quân doanh, có đôi khi yêu quái không phải sự uy hiếp lớn với con người, nhất là con yêu quái nhỏ gầy gò pháp lực yếu xìu. Người đó đặt một chiếc khóa linh hồn vào người cô, đợi cô lớn lên qua từng ngày, theo thời gian nó trở thành một vũ khí sắc bén.
Dưới sự huấn luyện tàn khốc, Tiểu Thất được huấn luyện trở thành một chiến binh xuất sắc, không có tình cảm chỉ biết phục tùng và giết người.
Tướng kia coi cô là món quà tặng cho Vương gia Tông làm đầy tớ trung thành.
Lão hoàng đế mê muội ngu ngốc không có tiếng nói, mười mấy đứa con của hắn chia phe kết phái, tranh đấu gay gắt. Trong đó có Vương gia Tông đã tập võ từ nhỏ, hào hoa phong nhã, văn võ song toàn, là một trong các hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế nhất.
Ở hiện trường được lắp đặt màn hình lớn để chiếu đoạn quay mô phỏng cốt truyện, trên đó đang phát đến cảnh người tướng kia dẫn theo Tiểu Thất với đầy thương tích trên người đến trước mặt vương gia.
Vì là đoạn phim hoạt hình nên mọi người không thể bắt bẻ hay bới móc gì trên những khuôn mặt hoàn mỹ.
Lúc Ôn Lệ lồng tiếng cho nhân vật, cô cảm thấy giọng của mình rất thích hợp với khuôn mặt yêu quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành này của Tiểu Thất, không thấy có sự cách biệt quá lớn.
Phản ứng của người xem trực tiếp cũng tốt lắm, mọi người sôi trào từ lúc cô bắt đầu lồng tiếng.
Trong phim vương gia mặc cẩm y lộng lẫy hơi mở mắt nhìn cô gái mặc bộ quần áo mỏng manh rách nát trên người đang quỳ trước mắt.
Vương Gia mở miệng hỏi: “Cô ta có tên không?”
Ôn Lệ quá đỗi ngạc nhiên, giọng nói này…..
Mà cả những người đang xem ngay tại hiện trường hay những người xem qua màn hình đều nghe thấy rõ ràng, phản ứng còn nhanh hơn cô.
“Giọng này là giọng của Tống Nghiên đúng không?”
“Là tiếng của Mỹ Nhân!!!!”
“Mà đang lồng tiếng trực tiếp ở đây hả? Hay là ghi âm xong trước đó rồi?”
Không phải anh vẫn đang ở Tân Thành ư?
Ôn Lệ không biết rõ tiếng này là anh đã ghi âm sẵn hay đang nói ngay tại đây, cô tạm thời thu lại cảm xúc, không chế bản thân để tiếp tục công việc lồng tiếng của mình.
Tiểu Thất là vũ khí tốt nhất của anh ta, không có tình cảm chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, Vương Gia bảo cô đi giết ai là cô đi giết người đó, thủ đoạn độc ác, vừa nhanh vừa độc. Còn không yêu cầu gì, bình thường chỉ đứng lẳng lặng một bên, mặt lạnh không cảm xúc chờ đợi Vương Gia giao việc.
Cô dần dần lớn lên, rũ bỏ dáng vẻ non nớt bên ngoài, Vương Gia chú ý đến vẻ ngoài của cô, người bên cạnh cũng để ý đến.
Có một người huynh đệ đã trở mặt với anh ta từ lâu nhưng mềm cứng không ăn, duy nhất chỉ có ham mê sắc đẹp, anh ta định đưa một người đến cạnh người huynh đệ đó.
Lúc này người phụ tá bên người đã sớm chú ý đến cô gái hay làm việc cho Vương Gia.
“Bên người Vương Gia có một cô gái xinh đẹp, không cần phải lo lắng tìm kiếm?”
Tiểu Thất thông thạo việc giết người, Vương Gia bảo cô đi quyến rũ đàn ông, trên khuôn mặt mười năm không đổi cuối cùng cũng xuất hiện sự khó hiểu mê man.
“Quyến rũ là sao?”
Bỗng chốc Vương Gia bật cười, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích thế nào cho cô nghe, bảo người làm đưa cô đi thay quần áo mới, bỏ đi bộ quần áo binh sĩ mặc trên người, cô mặc một bộ váy thường như những cô gái tầm tuổi này hay mặc.
Tiểu Thất thay một bộ đồ mới, tô lại lông mày, đánh phấn tô son xong mới xuất hiện trước mắt Vương Gia lần nữa.
Vương Gia giật mình trong giây lát, mãi một lúc lâu sau không nói được lời nào.
Rung động vừa mới mọc rễ chưa được bao lâu, cuối cùng không thể nảy mầm rồi vươn lên.
Vương gia Tông được rất nhiều người xem trọng nhưng sau cùng lại thất bại sa sút trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Người mới lên thay còn vô tình hơn cả anh ta, giết các huynh đệ, Vương Gia từng có một thời oai hùng, một khi thua sẽ biến thành người phạm tội lẩn trốn.
Tiếu Thất hộ tống Vương Gia chạy trốn suốt một đường nhưng đến cùng cơ thể Vương Gia là người phàm trần, vết thương mới vết thương cuối đè nhau tàn phá bừa bãi, trong sự kiêu ngạo cuối cùng của mình bị một mũi tên xuyên tim, lâm vào tình trạng hấp hối.
Người sắp chết, có một số điều nên nói ra.
“Tiểu Thất không hiểu tình yêu, không hiểu mấy lời nói của Vương Gia, chỉ biết Vương Gia đã chết, chủ nhân mà mình nguyện trung thành đã chết, trách nhiệm của đầy tớ đi theo là tìm người báo thù rồi tự sát theo chủ nhân.”
Lúc sau trong cung có tin đồn hoàng đế mới bị yêu phi mê hoặc, cơ nghiệp giang sơn trăm năm khó mà giữ được.
Sau khi hoàng đế mới chết, triều đình lại lâm vào cảnh tranh đua, dân chúng khổ mà không nói nổi, mà yêu phi kia biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu chỉ sau một đêm.
Cửa ải cuối cùng trong phó bản này là phải giết được yêu phi hại nước.
Khi giành thắng lợi, yêu phi sẽ hóa thành những con đom đóm sáng và linh hồn đang bay lên, âm nhạc bối cảnh vang lên, những lời Vương Gia nói trước khi chết vọng lại trong đó.
“Tiểu Thất, ta vẫn chưa từng nói với cô.”
“Trước đây ta cứ nghĩ cô không khác gì một người đàn ông, bỗng nhiên ngày ấy nổi hứng trêu đùa cô mới bảo cô đi thay một bộ váy khác, ai ngờ sau khi cô mặc vào ta lại bại trận trước.”
“Ta thích cô.”
Cuối cùng trước khi chết Tiểu Thất cũng hiểu được những lời mà Vương Gia nói, cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nội dung cốt truyện kết thúc, Ôn Lệ khẳng định chắc chắn tiếng của Vương Gia là tiếng của Tống Nghiên, chỉ là cô không chắc anh có đang ở đây hay không.
Mọi người vẫn đang chìm đắm vào nỗi bi thương của nội dung phó bản, tiếng Vương Gia vừa xuất hiện trong cốt truyện vừa rồi đã quay về giọng nói bình thường như thường ngày của anh.
Không trầm thấp, cũng không lạnh nhạt nghiêm túc, mà mang theo ý cười.
“Cô Ôn, sinh nhật vui vẻ.”
Hiện trường bùng nổ, trừ người dẫn chương trình và một số nhân viên làm việc bên trong thì tất cả mọi người ở đây bao gồm người xem và các khách mời đều không biết chuyện hôm nay không chỉ có Ôn Lệ đến đây để lồng tiếng mà có cả Tống Nghiên tham gia, càng không biết anh cũng đang có mặt ở đây.
Sóng comment xuất hiện liên tục những bình luận [A a a a a], người xem tại chỗ rất ồn ào, đầu óc Ôn Lệ ong ong, còn đang nghĩ quả nhiên Tống Nghiên vẫn là Tống Nghiên, lúc còn học cấp ba dùng cái cách bày ngọn nến tỏ tình đủ cũ mèm, ai ngờ đến mười năm sau anh vẫn dùng mấy chiêu cũ rích như thế nữa.
Nhưng cô lại thấy người đàn ông này giỏi quá, rõ ràng là hoạt động của nhà phát hành game mà bị sự xuất hiện đột ngột của anh cùng với câu nói “Sinh nhật vui vẻ”, giống như tất cả mọi thứ ở đây được anh bố trí và sắp xếp vì cô.
Hoạt động kéo dài đến buổi tối mới kết thúc, sinh nhật Ôn Lệ sắp qua, tạm thời cô không có thời gian rảnh để chú ý đến Weibo đang bị oanh tạc và náo loạn thế nào sau khi livestream hoạt động kết thúc. Có bao nhiêu cái hotsearch, hiện giờ phản ứng của fan thế nào, tất cả không nằm trong suy nghĩ cô.
Nơi tổ chức hoạt động cách khách sạn rất gần, lộ trình trên đường ngắn ngủn, Ôn Lệ không nói lời nào, chờ xe chạy đến nơi cô bảo trợ lý và lái xe xuống xe trước, nói mình muốn nói chuyện riêng cùng Tống Nghiên.
Văn Văn không có ý định ở lại, không chút do dự xuống xe, vào thang máy đi thẳng lên tầng.
Mà lúc này trong phòng của khách sạn cực kỳ náo nhiệt, người chật ních, không chỉ có đạo diễn Nghiêm và các nhân viên trong tổ quay, còn cả ba đôi khách mời còn lại. Trước đấy bọn họ đã trao đổi qua với người bên ekip làm việc Ôn Lệ và cả bên phía nhà sản xuất trò chơi, nhân lúc Ôn Lệ đang làm việc ở đó trộm lẻn vào phòng khách sạn, tỉ mỉ trang trí tất cả các nơi trong phòng, biến nơi đây thành một địa điểm tổ chức sinh nhật.
Văn Văn kích động: “Chị đã về rồi ạ, đang ở trong xe nói chuyện với thầy Tống, chắc sắp lên đây.”
Đạo diễn Nghiêm ở trong phòng lập tức thúc giục mấy nhân viên của mình đang treo bóng bay và mấy dải ruy băng làm việc nhanh chóng: “Chân tay làm việc nhanh thêm đi, nhỡ may bị cô ấy phát hiện trước thì sẽ không còn bất ngờ ngạc nhiên gì nữa!!”
Mọi người trong phòng vội vàng trang trí, không ai biết hôm nay tại nơi tổ chức hoạt động của bên trò chơi đã xảy ra chuyện gì, Văn Văn hưng phấn lạ thường, khoa tay múa chân nói cho mọi người biết chuyện đã xảy ra, Tống Nghiên xuất hiện bất ngờ khiến mọi người ở đấy rất kinh ngạc.
“Được rồi, nói chung cái đó không phải vấn đề chương trình quan tâm.” Đạo diễn Nghiêm vẫy vẫy tay về hướng Văn Văn, “Đừng đứng đó nói nữa mau đến đây giúp đi, chút nữa thôi là Ôn Lệ lên đến phòng.”
“Dạ.”
Đợi đến khi mọi người hoàn thành xong việc trang trí, đạo diễn Nghiêm bắt đầu ra hiệu lệnh.
“Máy quay đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Đã tốt!”
“Mic thì sao?”
“Đã mở!”
“Tốt, có thể tắt đèn, mọi người tìm khắp nơi trong phòng trốn đi thật kỹ, như này sau khi cửa mở ra, Ôn Lệ vừa đi vào thì chúng ta đồng loạt đứng lên hết! Cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật! Tôi phụ trách cầm bánh kem, những người khác phụ trách cầm pháo giấy, hiểu chưa?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đã hiểu!”
Đạo diễn Nghiêm hài lòng gật đầu: “Tốt, tỷ suất người xem tập mười một phải nhờ mọi người.”
Nhóm nhân viên làm việc đoàn kết nhất trí với nhau, tràn đầy tin tưởng, chút cơn sóng nhỏ của tập mười đã rút đi hoàn toàn. Lúc này dường như bọn họ đang nhìn thấy rating xem đột phá mới của tập mười một tạo nên những cơn sóng biển mạnh dạt dào, còn cả tiền thưởng của cuối năm chất thành núi nhỏ.
Còn đối với ba đôi khách quý còn lại vừa giúp mọi người trang trí phòng, nói không hâm mộ là giả.
Nhất là Khâu Hoằng, thậm chí còn than trách ngày mình sinh ra.
“Xui quá, tại sao sinh nhật tôi không được trải qua cùng chương trình.”
Đạo diễn Nghiêm đối xử bình đẳng: “Mùa ba, mùa ba cậu còn tham gia thì chúng tôi sẽ làm cho cậu một cái.”
Khâu Hoằng bĩu môi: “Muốn làm giống nhau thì còn gọi gì là ngạc nhiên nữa.”
Chắc chắn sẽ bất ngờ, nhà phát hành trò chơi thuê phòng khách sạn đủ lớn cho Ôn Lệ, vài người trốn sau bức rèm, vài người trốn sau sô pha, vài người trốn dưới cái bàn, trong bóng tối sẽ không ai biết hóa ra nơi này lại đang có rất nhiều người ẩn núp.
Cuối cùng tiếng quẹt thẻ mở cửa phòng vang lên, mọi người nín thở chờ mong.
Kế hoạch này của đạo diễn Nghiêm lấy việc bật đèn làm tín hiệu, đợi Ôn Lệ vừa bật lên cái là cả loạt người ‘xoạt’ một cái đứng tất lên, kết quả người thì đã vào nhưng mãi không thấy bật đèn.
Bọn họ nghe thấy tiếng cơ thể va vào tường.
Cái này là do không thấy chỗ bật đèn hay không thấy đường đi?
Mọi người đang trốn thấy hoang mang không biết nên tiếp tục ngồi xổm trốn hay đứng lên thì tiếng hai người nói chuyện vang lên.
Đầu tiên tiếng Tống Nghiên có vẻ hơi khàn: “Quà dâng đến cửa, có thích không?”
Tiếp đó tiếng Ôn Lệ hờn dỗi: “Hỏi thừa, không thích thì em đang làm gì?”
Tiếp nữa là tiếng cười nhẹ của Tống Nghiên: “Bóc quà?”
Cuối cùng mọi người đang ngồi xổm để trốn hai người đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
“…….”
Cứu mạng.
————–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT