Edit + Beta: Súp Lơ

Tiếng nói chuyện của Tống Nghiên rất nhỏ, cách một cánh cửa nghe không rõ lắm, không biết anh và Ôn Lệ đang nói cái gì đó, Ôn Lệ thẳng thắn từ chối: “Biến biến biến, em không làm nổi mấy loại chuyện đó.”

Anh không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

“Văn Văn, em mau đi tố cáo cho đạo diễn Cừu biết, nói thầy Tống muốn mang đồ diễn về.” Ôn Lệ hừ một tiếng nói, “Đi nhanh.”

Cửa phòng trang điểm được mở ra từ bên trong, suýt chút nữa trợ lý của Ôn Lệ va phải Đường Giai Nhân.

“Ai?” Văn Văn thấy rõ người đứng trước mặt, “Cô Đường, sao cô quay lại đây?”

Đường Giai Nhân cong môi nói: “Đến nói một câu chúc mừng với Ôn Lệ.”

Văn Văn chớp chớp mắt, hơi không ngờ nhưng vẫn quay đầu gọi Ôn Lệ đang trong phòng: “Chị, cô Đường tìm chị.”

Ôn Lệ đã tháo tóc xong, thoáng nghiêng cổ về phía trước, nghiêng đầu về phía cửa. Mái tóc uốn xoăn đen dài được xõa tung như thác nước trên vai, nhìn khuôn mặt của cô chỉ to bằng cỡ một bàn tay lớn, da trắng môi hồng. Do mới tức giận với Tống Nghiên nên lông mày nhăn lại còn chưa kịp dãn ra, biểu cảm rất chi là hờn dỗi.

Nếu Đường Giai Nhân là đàn ông, đoán chừng lúc này cũng phải nhìn đến ngây người.

Ôn Lệ nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy nhìn Tống Nghiên theo bản năng, người đàn ông lễ phép gật đầu đáp lại ánh nhìn chăm chú của cô. Rồi sau đó anh cầm sườn xám quay người ra chỗ khác, vốn anh đang nói chuyện cùng Ôn Lệ nhưng vì đột nhiên có người đi vào nên im lặng lại, lười biếng dựa vào lưng ghế, lấy điện thoại ra nghịch để riết thời gian.

“Tôi đã nghe đạo diễn Cừu nói.” Đường Giai Nhân thu ánh mắt, nói rõ ràng, “Chúc mừng.”

Ôn Lệ gật đầu: “Cảm ơn.”, dừng một chút rồi nói thêm, “Nếu cô Đường vẫn còn nghi ngờ trong lòng có thể đến chỗ đạo diễn Cừu xin đoạn ghi hình quay lúc tôi thử vai để xem.”

Đường Giai Nhân lắc đầu: “Không cần thiết, đạo diễn Cừu sẽ không nói dối.”

“Đạo diễn Cừu nói thế nào và cô Đường nghĩ gì là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Ôn Lệ nói, “Tôi biết người cạnh tranh vai diễn này cùng tôi là cô nên tôi đã bỏ ra rất nhiêu tâm sức, tôi luôn có sự tự tin về bản thân. Về điểm ấy tôi phải cảm ơn cô Đường.”

Ôn Lệ không phải người rộng lượng gì cho cam, nhưng nếu Đường Giai Nhân có thể khẳng định ưu thế về vẻ ngoài của cô, theo lý cô cũng phải thừa nhận năng lực và kỹ thuật diễn của Đường Giai Nhân là ưu thế của cô ấy. Nếu không phải do cô hiếu thắng không muốn bại dưới tay Đường Giai Nhân, nếu không phải do Đường Giai Nhân cạnh tranh vai diễn khiến cô chịu áp lực rất nhiều thì chắc có lẽ hôm nay cô đã phát huy tốt đến thế.

Đường Giai Nhân cười khẽ: “Mấy câu vừa rồi chỉ là khách sáo, bây giờ câu này mới là thật lòng. Chúc mừng cô lấy được vai diễn, hy vọng có cơ hội được nhìn thấy cô trong buổi lễ trao giải phim điện ảnh.”

Không có vai diễn Loan Loan này còn rất nhiều vai diễn khác đang chờ cô ấy, nếu cô ấy đã về nước thì đã xác định sẽ không để uổng phí công sức.

Không cần thiết vì một vai diễn mà chối bỏ năng lực của đối thủ, lại càng không cần vì một vai diễn mà phủ nhận thực lực của bản thân.

Ôn Lệ cũng cười: “Vậy mượn những lời nói tốt này của cô Đường.”

Nói xong mấy câu đơn giản, Đường Giai Nhân không ở lại thêm, nói chúc mừng xong lập tức đi ra ngoài.

Cô ấy đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngoái đầu nhìn lại, trợ lý đi theo còn không đuổi kịp những bước chân nhanh của cô ấy. Trợ lý nhận ra cảm xúc của cô ấy có gì đó không ổn nên không dám mở miệng, yên lặng chạy chậm theo sau.

Mãi đến khi ngồi lên xe, Đường Giai NHân mới thả lỏng người.

Hôm nay bị nhận đả kích hơi nhiều khiến cô ấy thấy hơi phiền muộn, bất kể là từ chỗ đạo diễn Cừu hay từ chỗ Tống Nghiên.

Mà tất cả đả kích hôm nay cô ấy phải chịu, nguyên nhân căn bản là do Ôn Lệ.

Ôn Lệ bên ngoài khác hẳn với Ôn Lệ trong tưởng tượng của cô ấy, cô biết tình hình thực tế nhưng lại không chấp nhận kết quả đó, rất cao ngạo nhưng không khiến người khác chán ghét. Sau khi lấy được vai diễn Loan Loan, cô không hề kiêu căng ngạo mạn chạy đến trước mặt cô ấy khoe mà cô coi cô ấy như một đối thủ đáng được tôn trọng và kính nể, muốn và hy vọng cô ấy có thể tâm phục khẩu phục.

Về vai diễn Loan Loan, Đường Giai Nhân thừa nhận, chỉ cần Ôn Lệ thể hiện tốt, vai diễn này sẽ cho cô ấy rất nhiều thứ hơn nữa.

Về Tống Nghiên người đàn ông này, Ôn Lệ không quan tâm hay để ý đến mấy lời không mang ý tốt mà cô ấy nói lúc đầu. Cô rất tự tin, thậm chí Tống Nghiên không cần phải mở miệng, thái độ xa cách lạnh lùng có thể chứng minh tất cả.

Bỗng nhiên Đường Giai Nhân lẩm bẩm nói một mình: “Tôi nhớ là trước kia cậu ta không thích cười.”

Trợ lý không nghe thấy rõ, khó hiểu quay đầu nhìn: “Dạ?”

Cô ấy mím môi, lắc đầu: “Không có gì.”

Trước khi gặp Tống Nghiên lần đầu tiên, Vu Vĩ Quang nói cho cô ấy biết để phòng ngừa trước, nói Tống Nghiên như đi ra từ khuôn mẫu Trần Gia Mộc, như nhân vật được khắc ra. Anh không thích nói chuyện, không thích cười, không thích để ý đến người khác, bảo cô ấy cố gắng đừng để cậu ta dọa cho sụp đổ.

Ban đầu, khả năng diễn xuất của Tống Nghiên không đạt ở mức khiến người ta hài lòng, nói cách khác là một tên đầu gỗ chính hiệu. Chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong không khác gì một túi da rỗng. Ánh mắt trống rỗng không ổn, không có cảm xúc, Vu Vĩ Quang mất rất nhiều thời gian sức lực để dạy anh. Vốn Tống Nghiên là một viên ngọc chưa được mài rũa, một khi có người phát hiện ra và động đến, nó sẽ khó giấu những ánh hào quang bao quanh mình.

Lúc đó ánh mắt anh thâm tình ngây ngô, cho dù là diễn, Đường Giai Nhân cũng không tránh được cam chịu rơi vào tay giặc.

Tống Nghiên vừa diễn xong sẽ khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, lạnh lùng ngay thường, mà cô ấy không thể.

Sau khi quay xong bộ phim này, cả người mang theo đầy sự tự tin, Đường Giai Nhân bộc lộ tình cảm với Tống Nghiên.

Mà câu trả lời của anh nằm ngoài dự kiến của cô ấy, anh từ chối.

Hai người bằng tuổi và được bình chọn là “Cặp đôi đẹp nhất màn ảnh”, một chút hy vọng diễn giả thành thật cũng không để lại cho cô ấy.

Khi đó Đường Giai Nhân cũng là người có lòng kiêu ngạo và mắt cao hơn người, không cam lòng sau khi bị từ chối, phải chấp thấp hơn anh một bậc, cả cô ấy và Tống Nghiên đều xuất phát điểm từ độ cao giống nhau. Nếu anh ở lại trong nước phát triển, vậy thì cô ấy sẽ ra giới điện ảnh nước ngoài lớn hơn để phát triển.

Mấy năm nay trọng tâm công việc luôn đặt bên nước ngoài, mãi cho đến gần đây, bất kể là phim điện ảnh hay phim truyền hình, diễn viên nữ xuất hiện càng ngày càng nhiều Tài nguyên phải chia ra và rời rạc hơn, vì vấn đề màu da, sự phát triển của người châu Á ở bên nước ngoài bị hạn chế một phần nào đấy. Không phải người châu Á nào cũng có thể gặp được cơ hội phát triển mạnh mẽ trong quá trình từng bước leo lên đỉnh kim tự tháp ở nước ngoài. Đến cùng, ekip làm việc nhận ra đây là thời điểm nên về nước để phát triển.

Vậy nên khi nghe tin << Băng Thành >> đang chuẩn bị được triển khai, cô ấy lập tức về nước, một phần vì kịch bản này, một phần khác, vì Tống Nghiên.

Sau nhiều năm cọ xát và rèn luyện, cô ấy không cho rằng ánh mắt trong lúc diễn của Tống Nghiên vào năm đó chỉ đơn giản là diễn. Đường Giai Nhân càng chắc chắn hơn, tại thời điểm đó Tống Nghiên đang thể hiện tình cảm chân thực của mình, chỉ có tình cảm thật nhất mới khiến ánh mắt anh động lòng người đến vậy.

Cuối cùng không có phải Tống Nghiên và Ôn Lệ kết hôn theo hợp đồng hay không, hai bên đều không để lộ quá nhiều thông tin hay tiếng gió gì ra bên ngoài nhưng những người khác có mắt, có suy đoán của bản thân. Sự giao lưu tương tác giữa hai người trước đó chỉ kém không viết bốn chữ “Vợ chồng hợp đồng” khắc lên trán, mấy loại chuyện này không phải điều lạ lẫm gì trong giới, mọi người tự hiểu, không có lợi ích xung đột sẽ không quan tâm, sẽ không vạch trần, chỉ biết và để trong lòng thôi.

Có thể anh thỏa hiệp vì lợi ích chung.

Lúc mới về nước trong bữa ăn tối hôm đó, cô ấy không mời mà tự đến, trên mặt Tống Nghiên nở nụ cười nhưng nó cực kỳ công thức, anh sẽ cười với mọi người ngồi trên bàn ăn, đương nhiên cũng sẽ mỉm cười với cô ấy, một vị khách đến đột ngột.

Mười năm qua đi, cuối cùng anh đã học được cách xã giao, cô ấy có chút thất vọng vì anh không giống như trước kia nhưng cũng vui mừng vì anh thay đổi theo hướng như vậy.

Rồi vừa nãy khi đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cười trầm thấp sung sướng của Tống Nghiên, Đường Giai Nhân mới hiểu được.

Anh sẽ cười.

Với vợ mình.

Ở một nơi không có máy quay, không có kịch bản cũng không có ánh đèn rực rỡ, càng không phải diễn.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, quản lý gọi điện tới hỏi cô ấy kết quả như thế nào.

Cô ấy xoa xoa mi tâm, bình tĩnh nói: “Không phải em.”

“Cái gì?!” Giọng của người đại diện như không thể tin nổi, “Mấy nữ diễn viên thử vai này không một ai có thể vượt qua em, sao lại thế?”

Đường Giai Nhân thở dài: “Không phải chị quên mất còn một người tên Ôn Lệ đấy chứ?”

“Ôn Lệ? Chị biết biên kịch Chu thích cô ấy, lúc trước ông ấy từng gửi kịch bản cho người đại diện của Ôn Lệ. Chị có người bạn làm trong Gia Thụy nên đã tìm người ngăn lại, sao vậy? Người đại diện đó phát hiện? Lấy được kịch bản?”

“Cho nên từ đầu em đã bảo chị về nước cùng em rồi mà, với kiểu tiếp nhận tin tức lạc hậu này của chị, em rất…thôi bỏ đi.” Đường Giai Nhân không muốn giải thích thêm, nói cho có lệ, “Đợi đến lúc thông báo tin trong nước chị sẽ biết.”

“F**k, chị đã nói chuyện với bên truyền thông trong nước trước rồi, đợi em thử vai xong sẽ tung dưa em nhận được vai trong << Băng Thành >> ra.” Ngữ khí người quản lý càng nặng thêm, “Giai Nhân, không phải chứ em ngay cả một lưu lượng cũng không đánh bại được?”

Đường Giai Nhân cảm thấy khá buồn cười, cả mình và người quản lý của mình, về độ tự tin không khác nhau là mấy.

—–

Đường Giai Nhân đi rồi, Ôn Lệ nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu, như cười như không nói với Tống Nghiên: “Em thấy hình như không phải cô ấy đến tìm em mà trái lại như muốn đến tìm anh mới đúng.”

Tống Nghiên nhíu mày, không nói chuyện, như đang không vui lắm.

Ôn Lệ nghĩ có khi nào mình đùa quá trớn không, dù sao Tống Nghiên đã giải thích cho cô nghe từ lâu rồi, giữa anh và Đường Giai Nhân không có chuyện gì hết, cô lại cứ hay mang bọn họ ra nói đùa, đúng là không tốt lắm nhỉ.

Cô ho ho mấy cái, bĩu môi hỏi: “Sao không nói gì?”

“Trang phục diễn thế nào?” Tống Nghiên trả lời theo kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có người đến tìm xong quên hết mấy lời anh vừa nói?”

Ôn Lệ mở to mắt, không ngờ anh lại chấp nhất thế, vẫn muốn lấy đồ diễn.

Cô hừ một tiếng, khiêu khích ngửa cằm lên: “Anh có bản lĩnh thì mang cả đồ diễn của anh về nhà thử xem, anh lấy được thì em không thay.”

Tống Nghiên gật đầu: “Có thể.”

Ôn Lệ thấy anh đồng ý dứt khoát như vậy, nghi ngờ hỏi: “Này, chắc không phải anh thường xuyên làm mấy chuyện như này đấy chứ?”

“Không phải, lần đầu tiên.”

“….Sao mà em tin được.”

“Anh đi nói với đạo diễn Cừu một tiếng.” Tống Nghiên nhướn mày, đứng dậy nói, “Đừng thay sườn xám.”

“Này! Này! Thầy Tống! Tống Nghiên!”

Gọi không được, Ôn Lệ chỉ có thể từ bỏ, anh tưởng lúc nào muốn là có thể màn trang phục diễn về nhà chắc? Anh nghĩ đoàn làm phim là nhà anh ư?

Chưa chắc Đạo diễn Cừu sẽ đồng ý.

Nghĩ như vậy, Ôn Lệ để tùy Tống Nhiên muốn làm gì thì làm.

Không bao lâu sau, đạo diễn Cừu đến phòng hóa trang tìm cô, phải cần thêm mấy ngày nữa mới thông báo chính thức được. Có mấy vai diễn phụ quan trọng đang giai đoạn chọn diễn viên, ý của đạo diễn Cừu là trước khi có thông chính thức muốn để bọn họ có thời gian để học hỏi tìm tòi thêm, tìm cảm giác.

Nhất là Ôn Lệ, từ trước đến giờ cô chỉ tiếp xúc với những bộ phim thần tượng, từng diễn mấy bộ phim truyền hình kiểu thức ăn nhanh, để có được một bộ phim điện ảnh tốt, giai đoạn trước phải chuẩn bị rất nhiều thứ lặt vặt linh tinh và phức tạp. Mỗi ngày trôi qua cô cần gom góp từng chút từng chút một, diễn viên phải vào được vai diễn, bất kể là lời thoại hay cảm xúc, ngay cả thói quen và hành động trong cuộc sống, nếu có thể thì tốt nhất càng giống vai diễn càng tốt.

Tống Nghiên đưa ra ý tưởng muốn mang đồ diễn về nhà, đạo diễn Cừu không chút do dự, vung tay thoải mái, ngữ khí hào phóng: “Lấy đi lấy đi, mặc suốt ngày luôn cũng được.”

Vừa nghe đạo diễn Cừu nói vậy, Ôn Lệ nghĩ thầm đúng là những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên mặc đồ diễn để tìm cảm giác thử xem, trước kia sao cô lại không nghĩ đến cách làm tốt như mang đồ diễn về nhà nhỉ.

Vẫn nhờ Tống Nghiên có kinh nghiệm, nghĩ chu đáo hơn cô.

Tống Nghiên bảo Ôn Lệ đừng thay bộ sườn xám này ra, Ôn Lệ nghe lời không thay thật, mặc luôn cả bộ này về nhà.

Ôn Lệ vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, bận rộn đến tận trưa, cuối cùng đã về đến nhà, các dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng hoàn toàn.

Vốn có ý định hôm nay sẽ ra ngoài ăn cơm trưa nhưng bây giờ cô đang mặc sườn xám, rất dễ gây sự chú ý cho mọi người xung quanh nên không tiện để đi loanh quanh bên ngoài. Bọn họ đành phải lùi kế hoạch, chọn ăn trưa ở nhà.

Ôn Lệ không biết nấu cơm, Tống Nghiên nấu được không cô không biết, mà cô cũng không trông mong vào việc anh xuống bếp, vì thế lấy điện thoại ra hỏi: “Chúng ta gọi cơm ngoài nhé?”

Tống Nghiên: “Gọi đi.”

Ăn cơm trưa cùng nhau không phải chuyện không thể để người khác thấy, Ôn Lệ không quan tâm đến máy quay trong nhà, mở thì mở đi, cứ tắt mãi thì có vẻ không thân thiện với ekip làm chương trình lắm.

Mà chương trình cũng biết mỗi lần đến đoạn ăn cơm của đôi này nó nhàm chán đến mức nào, cả hai vùi đầu vào việc ăn cơm của mình. Mọi người đang thấy ngạc nhiên vì hôm nay Ôn Lệ mặc sườn xám về nhà, nhưng mà là nghệ sĩ mà, mặc mấy bộ quần áo đẹp khác lạ đều vì công việc, không phải chuyện gì quá lạ.

Một lúc sau, đồ ăn được giao đến, Ôn Lệ bảo Tống Nghiên đi lấy.

Tống Nghiêm nhận cơm, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, dọn các món ăn ra bàn xong rồi bắt đầu ăn trưa.

Như ekip chương trình đã dự liệu, không thể tẻ nhạt hơn được nữa, thỉnh thoảng nói mấy câu, chủ đề câu chuyện luôn xoay quanh công việc và quay phim, trên thực tế cảnh ăn cơm của bốn đôi khách quý đều buồn chán như nhau vì không ai trong lúc ăn cơm ự sẽ chơi trò “Anh bón em em bón anh” kia, tập trung vùi đầu vào ăn, hoặc chơi điện thoại gì đấy, dùng trạng thái bình thường nhất.

Trước máy quay, các đôi đang ăn đồ ăn ngoài, ngồi trước máy giám sát, nhóm nhân viên đang ăn cơm hộp. Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt, điều hòa trong phòng thổi vù vù, năm tháng tĩnh lặng.

Cơm nước xong, nhóm nhân viên thu dọn cơm hộp sau khi ăn, vẫn đang tranh cãi việc hôm nay ai xuống tầng vứt rác, trên tầng hai người ở trong nhà, Tống Nghiên phụ trách thu dọn bàn ăn, Ôn Lệ xoa bụng đi xung quanh phòng khách mấy vòng để tiêu cơm.

Mặc sườn xám nó rất thử thách dáng người, sau khi ăn cơm xong, Ôn Lệ cảm thấy chỗ bụng mình hơi gồ nhô lên một xíu, không thoải mái lắm, đang định đi thay bộ khác.

“Em thay bộ sườn xám này trước đã nhé, đợi lúc nào cần thiết thì lại mặc.”

“Đừng thay, mặc đi.”

Ôn Lệ cạn lời, nói: “Em mặc nó bó chặt mà chật quá, cực kỳ khó chịu không thoải mái, giỏi thì anh mặc đồ diễn của mình đi, anh thử xem nó có khó chịu không, anh thử đi. ”

Sau đó Tống Nghiên đi thay đồ thật.

Nếu nói Ôn Lệ mặc sườn xám không tính là chuyện lạ vì dù sao bây giờ đi trên đường thường bắt gặp nhiều cô gái nhỏ mặc đồ Hán dày cộp, sườn xám là trang phục cận đại quen thuộc hằng ngày.

Nhưng Tống Nghiên thay bộ quân trang thì hiển nhiên giống người mắc bệnh nặng.

Hai con người không ở nhà cả buổi sáng, đạo diễn Nghiêm đi sang chỗ các đôi khác để thị sát. Đúng vào giờ cơm trưa sau khi cơm nước xong thì quay lại, ông nhìn vào màn hình giám sát, không hiểu ra sao: “Hai người bọn họ mặc thế để làm gì vậy? Chơi cosplay à?”

Rồi máy quay bị tắt.

Đạo diễn Nghiêm: “……”

Chắc chắn không phải dạng cosplay đứng đắn gì.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play