Một nơi hào nhoáng vẻ vang lộng lẫy như giới giải trí, bất kể người ở trong hay ngoài đều biết rằng trong cái vỏ bọc đó là bao nhiêu sự bẩn thỉu, đủ các loại bợ đít, dùng tiền dùng quyền. Rất nhiều người trẻ tuổi biết rõ trong vòng luẩn quẩn này chứa cái gì nhưng vẫn đâm đầu quyết tâm chui vào.
Nguyên nhân đơn giản thôi, bọn họ muốn đứng dưới ánh đèn hào quang, nhận lấy mọi ánh mắt hâm mộ từ mọi người, được người khác yêu thương tâng bốc và theo đuổi. Chẳng có gì đáng trách, tiền tài và danh lợi mãi mãi là mục tiêu hàng đầu mà đa số con người muốn hướng đến.
Liệu có bao nhiêu người trẻ tuổi thật sự muốn trở thành diễn viên, bước vào con đường này với tình yêu cuồng nhiệt với nghề chứ không phải yêu thích mấy thứ vật chất và hư vinh được người khác mang lại khi đứng dưới ánh đèn tỏa sáng.
Trước kia Vu Vĩ Quang lựa chọn chuyên ngành đạo diễn, sau mới tiến vào giới đóng phim, tình yêu tha thiết với nghề là thật, vì danh lợi cũng là thật. Ông hy vọng các tác phẩm của mình sẽ được mọi người công nhận, không sợ nhiều năm sau khi mà ông đã chết, chỉ cần mấy bộ phim của ông vẫn được thế hệ sau này nhớ đến.
Lúc ấy ông không hề ngạc nhiên khi Tống Nghiên hỏi mấy câu như vậy, rồi khá ngạc nhiên khi anh hỏi như thế.
Nếu ngay từ đầu đứa nhỏ này chọn làm diễn viên vì danh lợi và vật chất thì lúc Vu Vĩ Quang ông vừa tìm đến cửa, anh đã không chút do dự đồng ý mới đúng.
Nguyên nhân chính xác là gì Vu Vĩ Quang không biết, ông còn nói với Tống Nghiên.
“Nghề diễn viên là một nghề đòi hỏi và đánh giá cao năng khiếu bẩm sinh, nghề này có thể danh chính ngôn thuận ‘dựa vào mặt’ để ăn cơm. Giả dụ cậu đã có năng khiếu thì đó là một lợi thế hơn hẳn nhiều người. Nhưng cậu đó, nếu như muốn tận hưởng ánh hào quang mà nó mang lại thì trước tiên phải có bản lĩnh nắm chắc nó trong tay, về việc trong tương lai có phát triển hay không, kiếm được bao nhiêu tiền, tạm thời tôi không thể đảm bảo chắc chắn với cậu, cái này còn phải dựa vào chính cậu.”
Mấy năm nay, Vu Vĩ Quang nói lại mấy lời này với không ít những người mới do ông khai quật được, cũng cho bọn họ nhiều cơ hội xuất hiện trước màn ảnh với thân phận con người mới.
Hôm nay, ông nói lại những lời này cho Ôn Lệ nghe.
“Chỉ có thằng nhóc A Nghiên này là người nắm chắc được cơ hội.” Vu Vĩ Quang nói, “Không cần biết lúc trước vì lý do gì và mục tiêu nào đã khiến cậu ta tiến vào giới nhưng tôi rất vui mừng khi cậu ta trở thành một diễn viên giỏi. Tống Nghiên không làm tôi thất vọng với ánh mắt nhìn người lúc ban đầu, càng xứng đáng với bản thân cậu ấy.”
Trước kia vào lúc tuyên truyền phim điện ảnh ở trong nước, các thông cáo báo chí ùn ùn kéo đến, Tống Nghiên không thấy hứng thú, anh rất ít khi lên mạng xem. Lúc đầu Vu Vĩ Quang nghĩ do anh mới ra mắt nên khả năng và tâm lý nhìn nhận không mạnh, sợ lên mạng sẽ nhìn thấy những bài viết chê bai nói xấu hay bình luận ác ý về mình, dù sao cũng là phim điện ảnh, bình luận có người khen người chê, mà có đánh giá tốt thì chắc chắn phải có đánh giá không tốt.
Về sau phòng bán vé << Máy Bay Giấy >> bùng nổ lớn, nổi tiếng trong giới phim điện ảnh khu vực Đông Á. Ở nước ngoài nhận được rất nhiều lời khen ngợi, rất nhiều bình luận từ các ngôn ngữ khác nhau như dòng nước lũ chảy đến. Tống Nghiên không thèm để ý đến mấy đánh giá nhận xét trong nước mà lại để ý đến giới mạng nước ngoài, dùng phần mềm phiên dịch để dịch từng câu từng chữ sang chữ Hán.
Vu Vĩ Quang thấy khó hiểu, đánh giá của mấy cô gái nhỏ bên nước ngoài cơ bản nó na ná giống nhau, không phải mấy đánh giá chuyên môn gì liên quan đến phim điện ảnh, không biết Tống Nghiên để ý thế làm gì.
Ông còn trêu chọc Tống Nghiên, nói thằng bé này có dã tâm rất lớn. Thị trường trong nước lớn vậy mà cậu mới bước một chân vào, nhanh như vậy đã muốn phát triển ra nước ngoài.
Mà câu trả lời của Tống Nghiên có quăng tám sào cũng không thấy liên quan gì đến vấn đề ông nói, anh nói nhưng anh sẽ không cá hát và nhảy.
“Khi đó ở bên nước ngoài đang rất nổi mấy nhóm nhạc thần tượng, rất nhiều đứa trẻ thích cái đó nhỉ, cái gì mà đu idol ấy.” Nói tới đây, Vu Vĩ Quang ghét bỏ bĩu môi, “Mấy cô gái nhỏ thì thôi đi đằng này mấy đứa trẻ nam người nào người đấy để tóc dài rồi nhuộm mấy màu sắc rực rỡ, còn trông ra thể thống gì nữa. May mà tôi đưa cậu ta quay lại con đường làm diễn viên.”
Đối mặt với sự ghét bỏ của Vu Vĩ Quang, Ôn Lệ cười gượng hai tiếng, cô không dám nói lúc mình tuổi thành niên cũng là một trong những fan của mấy nhóm nhạc thần tượng nước ngoài đó.
Thậm chí còn lấy nó làm mục tiêu, vui mừng hí hửng chạy ra nước ngoài làm thực tập sinh.
Lúc còn trẻ làm gì suy nghĩ trưởng thành được nhiều, khờ dại lại lạc quan, vì một luồng sáng không thể cầm không thể nắm, có gan dũng cảm đi giao tranh trên các chiến trường vì idol.
Tống Nghiên lúc mười tám tuổi nhìn phát biết học sinh ngoan, không ngờ anh cũng đu idol.
Cũng có sở thích giống như cô.
Ôn Lệ được nghe những lịch sử đen tối của Tống Nghiên từ chỗ Vu Vĩ Quang, những cái mà anh không muốn người khác biết.
Vu Vĩ Quang kể lại rất tỉ mỉ kỹ càng, nhưng vấn đề chính mà Ôn Lệ muốn biết là liên quan đến chuyện lúc còn quay phim của Tống Nghiên và Đường Giai Nhân. Cô còn chưa kịp hỏi thì Tống Nghiên đã ra đây vì anh đợi trong phòng mãi mà không thấy người nào quay lại. Đồ ăn được mang lên xong hết nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu nên ra ngoài tìm bọn họ.
Tống Nghiên thấy vợ và thầy mình đứng ở một chỗ không biết đang nói chuyện gì đó, anh thở dài, đi lên phía trước gọi người.
“Đồ ăn mang lên rồi?” Vu Vĩ Quang hỏi, “Vừa mở miệng đã mải mê nói mấy chuyện cũ với vợ câu nên không để ý thời gian, vợ A Nghiên, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta lại nói chuyện tiếp, giờ quay lại phòng ăn thôi.”
Nghe đến nửa ngày mà vẫn không nghe được chuyện chính, Ôn Lệ hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
Ba người quay về cùng nhau, Vu Vĩ Quang đi ở đằng trước, Tống Nghiên cố ý thả chậm bước chân đi song song với Ôn Lệ, ra vẻ như tiện mới hỏi: “Thầy nói gì với em thế?”
Ôn Lệ chu môi: “Lịch sử đen của anh.”
Tống Nghiên nhíu mày, không nhớ nổi mình có lịch sử đen gì.
Sau khi quay lại phòng ăn, khay trà đã được mang đi, một món đồ ăn được mang lên. Cừu Bình giơ chén rượu lên xúi giục những người khác ồn ào theo, bắt Vu Vĩ Quang tự phạt một ly.
Vu Vĩ Quang sảng khoái uống hết chén rượu, sau mấy người đàn ông nhìn về phía Ôn Lệ.
Thật ra không phải không dám bảo Ôn Lệ uống rượu, quan trọng là chồng người ta đang ngồi đây, kiểu gì cũng phải cho cô chút mặt mũi.
Ai ngờ Ôn Lệ rất thoải mái, nói uống là uống, cô biết đây là một loại xã giao. Nếu cô ỷ lại vào Tống Nghiên, ngược lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy cô gái này, bà Tống này không biết điều lắm. Hơn nữa hôm nay cô đến đây không phải với tư cách người nhà đi cùng Tống Nghiên mà anh mới là người nhà đi theo cô đến, chỗ này là sân nhà xã giao của cô, sao có thể không biết việc đi trốn rượu.
“Các vị ngồi ở đây đều là người đi trước trong nghề, đặc biệt hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác cùng mọi người. Trước tiên, tôi cứ mặt dày cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi sau này.”
Cô nâng chén rượu lên, cười hào phóng tự nhiên, có Tống Nghiên ở đây, nếu có uống say thì sẽ có người chăm sóc cô, cô không phải sợ uống nhiều. Cô thể hiện thái độ thoải mái, mấy người tai to mặt lớn ngồi trên bàn càng vui mừng hơn.
Thường thì ai cũng thích một cô gái xinh đẹp hào phóng sảng khoái trên bàn rượu. Mấy ông lớn ngồi đây đã lăn lộn nhiều năm trong giới, từ trước đến nay luôn thực hiện tiêu chuẩn kép dùng thái độ đối xử khác nhau với những nữ nghệ sĩ có thân phận khác nhau. Đương nhiên trên bàn rượu xã giao, họ sẽ đối xử khác với những người phụ nữ được nuôi dưỡng của mình, ngược lại sẽ thể hiện thái độ khá tốt với những nữ nghệ sĩ sạch sẽ trong giới như Ôn Lệ, không ai một mực muốn mời rượu, còn bảo Tống Nghiên uống giúp nữa.
Thật ra Tống Nghiên muốn uống giúp cô nhưng Ôn Lệ ấn tay anh xuống.
Cô nói nhỏ với anh: “Tôi rất muốn lấy được vai diễn này nên anh không cần giúp tôi, để tôi tự mình đến lấy.”
“Mặt đỏ hết cả rồi.” Tống Nghiên nhìn sắc mặt đỏ vì say say của cô, thở dài nói, “Anh uống giúp em mấy chén.”
Ôn Lệ kiên quyết không để cho anh uống.
“Anh có ngốc không đấy, anh là nam, một khi anh uống rồi anh sẽ không thể từ chối bọn họ được. Nếu thế thì đừng nghĩ đến chuyện hôm nay được về nhà trong trạng thái tỉnh táo, khéo uống đến mức dạ dày thủng luôn mất. Tôi là nữ, tôi mà không uống được nữa thì có thể giả bộ đáng thương, bọn họ không thể không biết xấu hổ mà bắt tôi uống tiếp.”
Tống Nghiên không nói gì nữa.
Vẫn là lần đầu tiên thấy một cô nương nói về hành vi cô nâng chén trên bàn rượu nó đúng lý hợp tình vậy.
Nhưng mà văn hóa bàn rượu vốn không phải truyền thống tốt đẹp gì, có người thích mời rượu, có người sẽ chơi mánh khóe nhỏ.
“Nếu lúc nữa tôi uống say anh phải chăm sóc hầu hạ tôi, đó là trách nhiệm của người làm chồng như anh.” Ôn Lệ bĩu bĩu môi, dùng đôi mắt sáng lấp lánh liếc anh, “Nếu anh cũng say nốt, tôi dùng anh thế nào được.”
Còn rất có chủ nghĩa phái nữ.
Tống Nghiên gật đầu: “Được, tuân mệnh.”
Hai người thì thầm to nhỏ, những người khác trên bàn đang thúc giục: “Tống Nghiên, là đàn ông thì phải gánh vác, để vợ mình xông pha lên thế hả, cậu đừng để chúng tôi khinh thường cậu.”
“Anh này, xin lỗi, tôi là người lên.” Ôn Lệ cười hai tiếng, giọng điệu đang say khướt nhưng kêu ngạo hài hước nói, “Hôm nay không phải Tống Nghiên và vợ Tống Nghiên mà là Ôn lệ và chồng Ôn Lệ, tôi đổi với chồng mình, có cái gì cứ hướng về tôi tất.”
Mọi người giật mình ngơ ngác, Vu Vĩ Quang là người đầu tiên cười ha ha ha ha thành tiếng.
“A Nghiên! Sao cậu còn làm chồng người ta được thế, vậy mà muốn để vợ mình đổi với cậu.”
Ngay cả Cừu Bình cũng trêu chọc theo: “Trước kia vợ cậu không ở đây, không ai đổi cho cậu. Hôm nay vợ cậu đến đây, cảm giác làm một người đàn ông nhỏ bé thế nào?”
Tống Nghiên không biết nên khóc hay nên cười, nhướn mày: “Rất hưởng thụ.”
Mọi người cười ha ha.
Cừu Bình giơ chén rượu lên mời Ôn Lệ: “Cô Ôn, chén rượu này tôi uống trước, cô cứ tùy ý.”
Ôn Lệ nâng chén rượu, ngữ khí nghiêm túc: “Thế không được, ngài không thoải mái tôi càng không thể tùy tiện được.”
Cừu Bình sững sờ một lúc, cuối cùng phá vỡ hình tượng đạo diễn lớn lạnh lùng đứng trên cao khi mới gặp cô và trong suốt khoảng thời gian ở Dư Thành, ông quay lại dáng vẻ bình thường khi ở chung với bạn bè người quen, cười lớn gật đầu: “Được được được, muốn thế nào nghe lời cô hết.”
Trên bàn rượu tươi cười nói chuyện vui đùa, Tống Nghiên nhìn vợ mình tự tin hào phóng uống rượu xã giao với những người ngồi đây, thậm chí không cần anh phải lên sân khấu.
Hôm nay đến đây vốn còn lo lắng cô sẽ thấy ngại không tự nhiên, ai ngờ đâu cô không cần đến mình. Tác dụng duy nhất của anh là chờ bữa cơm này kết thúc, đợi cô xã giao xong thì lịch sự đứng ra, phát huy trách nhiệm làm chồng của mình, đưa vợ về nhà, sau đó phục vụ để vợ tỉnh rượu.
—
Bữa ăn này kéo dài gần ba tiếng.
Trước khi đi đạo diễn Cừu nói với Ôn Lệ: “Hai ngày nữa đến thử vai cứ thoải mái, trạng thái bình thường tự nhiên nhất của cô đã rất giống vai diễn.”
Ôn Lệ giơ tay làm động tác chào: “Yes sir!”
Đạo diễn Cừu cười ha ha: “Phim của chúng ta là phim dân quốc, không phải phim chiến đấu.” sau đó vỗ vỗ bả vai Tống Nghiên, vừa cười ha ha vừa nói, “Vợ cậu, đúng là rất thú vị.”
Được đạo diễn Cừu đánh giá như vậy, dù dù Ôn Lệ không thể lấy được vai diễn này thì chờ sau này nếu có kịch bản nào tốt, dựa vào sức hấp dẫn cá nhân của Ôn Lệ, hẳn là sẽ được suy nghĩ cân nhắc nhiều hơn.
Còn chuyện có thể lấy được vai diễn này hay không thì phải xem cô thể hiện thế nào.
Vu Vĩ Quang vẫn luôn mong vợ A Nghiên có thể giành được vai này, nhân lúc Cừu Bình đang nói chuyện với Tống Nghiên, ông thần thần thần bí bí kéo Ôn Lệ sang một bên truyền đạt lại cho cô một chút kiến thức.
“Trên màn ảnh cần phải làm nổi bật được sự chân thật nào đó, chỉ với ưu thế về khuôn mặt chưa chắc đã ổn, khi người xem thấy trong ánh mắt không có cảm xúc và suy nghĩ của nhân vật thì người đó như đầu gỗ. Lão Cừu là đạo diễn rất để ý ánh mắt khi diễn, lúc thử vai chỉ có một mình cô đứng đó, không có đồ vật gì xung quanh và không có bạn diễn đứng trước mặt. Hãy cứ tưởng tượng có người đang đứng trước mặt cô, người mình yêu hoặc người mình hận, tóm lại muốn chân thật nhất thì phải để bản thân hòa vào cảm xúc và tình cảm của nhân vật, đừng bao giờ suy nghĩ đến việc dùng mấy kỹ thuật diễn gì gì đó để lừa ông ấy.”
Nói xong, Vu Vĩ Quang bật cười nói thêm: “Trước kia A Nghiên cũng không diễn được qua ánh mắt, cuối cùng vẫn phải để tôi dạy cho cậu ta một cách nên mới tỉnh ngộ được.”
Lúc này Cừu Bình hô về phía bọn bên này: “Lão Vu! Đi thôi! Lái xe đến rồi, nếu không đến đây thì tự ông gọi xe về đi!”
Vu Vĩ Quang trả lời rất to: “Đến đây đến đây.”
Đạo diễn lớn đi rồi, xe tới đón Tống Nghiên và Ôn Lệ cũng đã tới.
Lúc đến chỉ có quản lý của Tống Nghiên lái xe đưa họ đến, trong lúc anh ta đợi Tống Nghiên gọi điện đến để đón hai người, sau khi nghĩ một lúc rồi thuận tiện thông báo cho Lục Đan, quản lý của Ôn Lệ cùng đến đón họ về.
Lục Đan nghĩ dù sao bữa cơm này cũng ăn xong rồi, có được hay không còn phải xem Ôn Lệ nên chị ấy quyết định đi cùng Kha Bân, muốn hỏi cô kết quả thế nào.
Hai người đại diện vừa xuống xe đã nhìn thấy Tống Nghiên đang đỡ Ôn Lệ, anh thì không chút men say nào nhưng Ôn Lệ dùng mắt thường cũng nhận ra cô đang say.
Cô còn nhìn nhóm người đại diện nở một nụ cười tươi lả lướt: “Hi, anh Bân chị Đan.”
“…Chào.” Kha Bân nhìn Tống Nghiên như thấy quỷ, “Sao lại thế này, vợ cậu uống đến mức say thế này mà cậu vẫn tỉnh táo? Tửu lượng cậu tốt lên từ bao giờ đấy?”
“Em không uống nhiều.” Tống Nghiên nói, “Hôm nay cô ấy uống thay em.”
Kha Bân cho rằng mình nghe nhầm, ai ngờ giây tiếp theo Ôn Lệ đắc ý ngẩng đầu, hừ một tiếng, tự tin đặt câu hỏi: “Em uống thay anh ấy! Em giỏi không?”
Kha Bân ít khi nói chuyện và giao tiếp với Ôn Lệ, không biết tính cách thật của cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng Lục Đan rất hiểu cô nghệ sĩ nhà mình, lập tức tặng cho Ôn Lê mấy lời có cánh: “Quá giỏi quá giỏi.”
Ôn Lệ hài lòng: “Ừm.”
Lục Đan thở dài định giúp Tống Nghiên đỡ Ôn Lệ lên xe.
Ôn Lệ không còn nghĩ được gì nữa, bỗng nhiên điện thoại để trong túi cô reo, cô nóng nảy ném cái túi trong tay xuống đất: “Ầm ĩ muốn chết!’’
Dường như điện thoại biết chủ nhân của nó đang tức giận nên im lặng lại.
Lục Đan cười lạnh: “Cái túi này đã không còn sản xuất nữa, đợi sau khi em tỉnh rượu sẽ đau lòng lắm cho xem.”
Ôn Lệ cũng cười lạnh: “Em nhiều tiền thế cần gì phải đau lòng vì một cái túi.”
“…….”
Duy nhất chỉ có Kha Bân hai tay rảnh rỗi nhặt chiếc túi lên giúp Ôn Lệ, kết quả điện thoại lại kêu, anh ta đưa thẳng túi cho Tống Nghiên: “Nhận điện thoại giúp vợ cậu.”
Tống Nghiên để Kha Bân đỡ Ôn Lệ giúp, còn mình lấy điện thoại từ trong túi cô ra, mắt nhìn tên thông báo người gọi hiển thị trên màn hình.
“Nhà tư bản lạnh lùng hà khắc vô tình.”
Anh nhíu mày, nghĩ thầm không biết là ai, không chắc chắn lắm nhận điện thoại, còn chưa kịp nói câu nào mà bên kia đã bắt đầu hỏi tội bằng giọng nói lạnh lùng giống như lưỡi trượt gắn dưới giày trượt băng: “Ôn Lệ, giỏi lắm, điện thoại của cậu mà dám nhận máy lâu.”
Tống Nghiên nghe cái đã nhận ra, cậu của cô, Ôn Diễn.
Anh lạnh nhạt nói: “Tôi là Tống Nghiên.”
Người trong điện thoại im lặng mấy giây, khẩu khí vẫn lạnh lẽo như cũ, chẳng khác nào đang thẩm tra tội phạm: “Tôi nghe Ôn Chinh nói hai người đến nhà hàng nó ăn cơm, đã đi chưa?”
Tống Nghiên: “Đi rồi.”
Lúc này chiếc xe Bentley màu đen của Ôn Diễn đang lái vào bãi đỗ xe VIP, lái xe quay tay lái rẽ vào khúc ngoặt, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu, mà đứng ngoài bên cạnh xe là cháu rể và cô cháu gái của anh ta đang say đến mức không đứng vững nổi, phải nhờ đến hai người đỡ lên xe.
“Vậy bây giờ ở bãi đỗ xe tôi nhìn thấy một người anh em sinh đôi khác của cậu?” Ôn Diễn cười gằn, “Quen biết đã nhiều năm, tại sao tôi không biết cậu chủ nhỏ nhà họ Tống có anh em sinh đôi khác?”
Ôn Diễn tắt điện thoại rồi xuống xe đi về hướng Tống Nghiên.
Đối diện với người đàn ông mặc vest đi giày da cùng với khuôn mặt lạnh đen như đít nồi đang đi đến chỗ này, hai người đại diện đều cảm thấy người đàn ông này hơi quen mặt, sau cùng vẫn là Kha Bân trí nhớ tốt, lẩm bẩm nói: “Đây không phải tập đoàn Hưng Dật —–”
“Mọi người lên xe chờ em.”
Tống Nghiên dặn dò xong liền đi về chỗ Ôn Diễn.
Hai người quản lý đỡ Ôn Lệ say đến độ ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được lên xe, rồi hai người theo sau lên xe ngồi, đóng cửa lại bắt đầu nhìn về đằng sau xe.
Lục Đan hỏi: “Tổng giám đốc Ôn của tập đoạn Hưng Dật đúng không?”
Kha Bân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã gặp vào mấy lần anh ta đến công ty chúng tôi họp với sếp Bách.”
Sau khi xác nhận được thân phận của người đàn ông mặt lạnh này, hai người càng thấy khó hiểu.
Được một lúc, Ôn Lệ ngồi đằng sau vốn đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên tỉnh lại, khi nói thở ra mùi rượu nồng nặc, giọng khản đặc hỏi: “Tống Nghiên đâu?”
“Em tỉnh rồi? Vừa nãy tổng giám đốc Ôn của tập đoàn Hưng Dật đến đây tìm cậu ấy, đã đi theo người ta nói chuyện.”
Ôn Lệ ngồi thẳng người duỗi thắt lưng, hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt tóe ra ánh lửa dữ dội: “Phụ nữ thích anh ấy thì thôi đi, đằng này ngay cả người đàn ông vô tình đó cũng thích anh ấy!”
“……”
“……”
Hai người đại diện tỏ vẻ bọn họ nghe không hiểu, lúc này Ôn Lệ đã xuống xe.
“Em muốn đi bắt anh ấy về! Người này không tuân thủ đạo đức đàn ông!”
—
Tống Nghiên lên xe Ôn Diễn, vừa mới đóng cửa xe, mấy lời hỏi tội của Ôn Diễn chui vào lỗ tai anh: “Cậu và Ôn Lệ đi xã giao cùng nhau,tại sao con bé nó say thành như vậy mà cậu không hề hấn gì, cậu chủ Tống, cậu chăm sóc cháu tôi vậy sao?”
“Cô ấy đau lòng không cho tôi uống.”
Chưa bao giờ Ôn Diễn nghĩ sẽ có một ngày Tống Nghiên nói ra mấy lời đó, dùng vẻ mặt không thể tin nổi nghiêng đầu nhìn anh: “Nó đau lòng cho cậu?”
“Ừm.”
“Cậu chủ Tống đang mơ gì vậy.” Ôn Diễn nhướn mày, giọng điệu châm chọc, “Con bé chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm từ người khác, làm gì biết đau lòng cho ai bao giờ?”
Tống Nghiên cười thản nhiên, nói không nhanh không chậm: “Tổng giám đốc Ôn đây chưa từng được cháu gái mình quan tâm, nói chuyện không cần chắc chắn vậy đâu.”
Sắc mặt Ôn Diễn cứng đờ.
“Một người đàn ông như cậu còn muốn cháu gái tôi đau lòng thay, không ngờ cậu cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra.”
“Vợ chồng không phải thế sao? Chuyện đó có gì phải ngại.” Tống Nghiên tạm ngưng một hai giây, chợt như hiểu ra, “Quên mất tổng giám đốc Ôn chưa kết hôn nên không thể hiểu được, xin lỗi.”
“Cậu khoe với tôi để làm gì.” Ôn Diễn cong môi cười lạnh giọng m, “Sao nào? Không lẽ cậu chủ Tống hy vọng tôi chúc mừng cậu gạt mây được gặp ánh trăng sáng, cuối cùng dùng tình cảm chân thành đánh bại tư tưởng cổ hủ của người bề trên thích chia rẽ đôi uyên ương?”
Tống Nghiên lạnh giọng xuống, không nể nang cho ai đó mặt mũi: “Không cần, với tôi việc anh có chúc phúc hay không, nó không quan trọng.”
Ôn Diễn hít sâu hai lần, lười phải mở cuộc thi biện luận nói mấy chuyện không đâu, mở lời nói thẳng: “Trước đó tôi gọi điện cho Ôn Lệ mấy lần bảo con bé bớt chút thời gian rảnh về nhà ăn cơm. Người thì có thời gian đi xã giao nhưng không có thời gian về nhà ăn bữa cơm cùng người thân. Bây giờ nó say đến mức thế kia tôi không nói với nó nữa, làm phiền cậu thay tôi chuyển lời đến con bé, nếu còn không về nhà nữa thì sau này đừng nghĩ đến chuyện về.”
Tống Nghiên nhíu mày, theo bản năng giải thích thay cho cô: “Cô ấy bận công việc nên mới không có thời gian về.”
Ôn Diễn hừ lạnh: “Lẽ nào tôi còn không nuôi nổi nó?”
“Cô ấy không cần anh nuôi.”
“Nó không cần nhưng cậu chủ Tống lại cần.” Ôn Diễn cười khẽ, vẻ mặt kiêu căng, cả trong mắt và giọng nói hàm chứa sự chế nhạo: “Năm đó ba tôi nể tình mối quan hệ bạn bè với ba cậu nên có lòng tốt giúp cậu đến đây đi học. Sau đó thì sao, không những cậu không biết ơn để báo đáp, đằng này còn bắt cóc cháu ngoại của ông ấy.”
Nói xong, Ôn Diễn sửa lại cổ tay áo không dính một hại bụi nào.
Chị gái mất sớm, anh rể quá đau buồn thương xót vì mợ mất nên không quan tâm đến hai đứa con. Ôn Lệ được ông ngoại đưa về, bà ngoại cũng đã qua đời từ sớm, người sống trong nhà đều là nam, Ôn Lệ là cô gái duy nhất. Ông ngoại không biết và không hiểu cách chăm cháu gái, Ôn Diễn và Ôn Chinh càng không biết mấy việc đó, họ chỉ biết chu cấp đầy đủ, từ vật chất đến những hành động thể hiện sự nuông chiều yêu thương thông qua việc dung túng và không ép buộc cô. Không ai dạy cô phải biết dịu dàng nhẹ nhàng, trên người lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng ngang ngược, tính tình khó chịu. Nói chung là rất xấu, bình tĩnh để nhận xét, trừ khuôn mặt ra thì chỉ còn toàn khuyết điểm.
Ngoài người nhà ra còn ai có thể bao dung cô vô hạn như vậy? Ôn Diễn không biết Tống Nghiên còn tính cách đó, từ lúc sinh ra cậu ta đã là cậu chủ nhỏ, được mọi người chăm sóc ân cần lớn lên, sao có thể chịu được người như Ôn Lệ.
“Những cái khác tôi lười nói, ván đã đóng thuyền, mặc kệ mục đích cuối cùng cậu kết hôn với cháu gái tôi là gì, cậu phải chăm sóc nó cho tốt chứ không phải để nó đau lòng cho cậu —–”
Vừa mới dứt lời, bỗng chốc cửa xe bị người bên ngoài mở ra, cả lái xe và hai người ngồi đằng sau đều bất ngờ.
Ôn Diễn vừa định quát lớn, người bên ngoài đã cúi xuống nhìn vào trong xe, quát to: “Tống Nghiên! Anh không ở cạnh tôi để hầu hạ tôi còn chạy đến chỗ đàn ông khác thì thầm tâm sự gì đấy!”
Ôn Diễn vì cách gọi ‘Đàn ông khác’ này mà tức đến mức huyệt thái dương nhảy giật giật như muốn vọt ra ngoài.
“Ôn Lệ!”
“Cậu, một lão quả vương* độc thân hơn ba mươi năm như cậu ngoại trừ khuôn mặt lộ ra bên ngoài nhìn có vẻ không tệ ra thì không có người con gái nào để ý đến cậu hết. Thế nên giờ cậu đang ngấp nghé người đàn ông của cháu?” Ôn Lệ ỷ vào việc mình uống rượu say mà không hề sợ hãi hay biết điều cũng kính, đấm một phát vào chỗ đau nhất trên cậu mình, giữ chặt tay Tống Nghiên lôi ra, “Mau ra đây, chẳng nhẽ sức quyến rũ của tôi còn không bằng lão quả vương này?”
(*) Ý chỉ những người cô đơn không ai yêu.
“Ôn Lệ cháu ngứa da phải không?”
“Có bản lĩnh cậu đánh cháu đi, cậu dám động vào cháu thử xem, cháu báo công an tố cáo cậu tội quấy rối!”
Ôn Diễn tức đến nỗi suýt ngừng thở luôn, lớn tiếng răn dạy với tư cách bậc phụ huynh: “Cháu nghe xem mình đang nói mê sảng cái gì!”
“Ồ, cậu nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh muốn chết, cho nên mới không tìm được bạn gái.”
Ôn Lệ dùng một tay túm Tống Nghiên ra, hung hăng đóng chặt cửa xe. Cô đã cứu Tống Mỹ Nhân của cô từ trong tay người cậu ma quỷ, tự tin ngóc cao đầu ưỡn ngực lôi Mỹ Nhân đi về chỗ xe bảo mẫu của mình đang đỗ đằng kia.
Quay lại trên xe, Ôn Lệ ôm eo Tống Nghiên tạo nên hình ảnh như anh là quân vương đang ôm mỹ nhân trong ngực, cô thô bạo ra lệnh cho người đại diện ngồi trên: “Lái xe.”
Kha Bân đáp lại theo bản năng: “Ừm.”
Xe rời khỏi bãi đỗ, Lục Đan không nhịn được nữa lặng lẽ quan sát con ma men nữ ngồi đằng sau thông qua kính chiếu hậu.
Ôn Lệ bắt đầu tiến hành thẩm vấn Tống Nghiên.
“Anh ném tôi lại trên xe để chạy lên xe người đàn ông khác là muốn làm gì? Anh làm chồng kiểu đó à?”
Tống Nghiên dịu giọng trả lời: “Chỉ nói hai ba câu thôi.”
Ôn Lệ gật đầu: “Tôi biết, có cho anh mười lá gan cũng không dám.” Sau cô lại nhíu mày, không vui hỏi, “Thế anh và Đường Giai Nhân thì sao?”
Tống Nghiên không thể theo kịp lối suy nghĩ nhảy chủ đề khá nhanh của cô, đang từ Ôn Diễn chuyển sang Đường Giai Nhân, anh mờ mịt hỏi: “Gì cơ?”
Cô nhìn anh chăm chú một hồi, lúc đầu hừ một tiếng sau lại do dự ậm ờ nửa ngày mới nói ra như để thông báo cho anh biết: “Tôi ghen tỵ.”
Hai người ngồi đằng trược dựng thẳng lỗ tai, cố rướn về đằng sau.
Tống Nghiên nghe những lời thẳng thắn của cô mà trở tay không kịp, im lặng nhìn cô.
Kế tiếp, Ôn Lệ lấy một thái độ cực kỳ kiêu ngạo nói với Tống Nghiên: “Nhưng mà, anh không được nghĩ tôi đang cố tình gây chuyện bởi vì đó là biểu hiện của việc tôi thích anh, nếu tôi không thích anh thì còn lâu mới thèm ăn dấm chua, anh hiểu không?”
Trong lòng Lục Đan nghĩ thầm, tính tình thối này của nghệ sĩ nhà mình, biết mình đang cố tình gây chuyện còn làm như mình là người vô tội, giỏi thật.
Nhưng Tống Nghiên nghe cô thật, tận sâu trong đáy mắt xuất hiện ý cười, gật đầu nói: “Ừm, hiểu rồi.”
Ôn Lệ hài lòng ừ một tiếng, sau lại ngạo mạn ngẩng đầu, càn quấy trách: “Anh hiểu rồi sao còn không mau dỗ tôi? Tôi thích anh không phải để anh khiến tôi tức giận khó chịu, dỗ tôi, nhanh lên.”
———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT