“……”

Tống Nghiên ngây người, ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.

Trong điện thoại, đạo diễn Nghiêm tò mò sốt ruột đến độ muốn đi phá cái tòa tháp truyền thông tin.

Trái tim ông đóng băng sau khi nghe câu nói “Không có gì” nhẹ như lông hồng của Tốn Nghiên.

Từ sau khi đôi vợ chồng này tham gia chương trình, cảm giác mỗi ngày đều không ổn

Ngày nào cứ vừa đến giờ đã tắt cameras, đâu phải chương trình bọn họ thích hay quay mấy hình ảnh đặc biệt và rất dễ bị dò xét các kiểu, là vợ chồng hợp pháp thỉnh thoảng có những lúc mặc quần áo đôi hay ôm ấp một cái thôi có gì quá chớn đâu đúng không.

Tống Nghiên không biết trong lòng đạo diễn Nghiêm đã mắng mình và Ôn Lệ máu chó đầy đầu, cúp điện thoại chuẩn bị quay lại phòng ăn.

Đây là nhà hàng tư nhân chỉ dành cho hội viên, không biết ông chủ nơi này là ai nhưng nghe nói dựa lưng tập đoàn Hưng Dật, phóng viên rất khó trà trộn vào cho nên nhiều người trong giới có mối quan hệ rộng và tài nguyên thích đến đây để gặp mặt bạn bè hoặc tổ chức các buổi tụ tập.

Hành lang dài được trang trí thanh lịch, quanh quẩn đâu đây có thể nghe thấy tiếng đàn đang vang lên, từ nhà vệ sinh ra Tống Nghiên đi về hướng phòng của mình, đúng lúc đi qua chiếc thang máy đi đến tầng này.

Cửa thang máy mở ra.

“Tống Nghiên, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông cúi đầu tập trung suy nghĩ, đi rất chậm nên không chú ý có người ở trong thang máy, mãi đến khi một giọng nói cất lên cắt ngang suy nghĩ anh.

Cô gái mặc bộ váy dáng cổ điển, cô tháo kính râm xuống, trong đôi mắt hẹp dài đẹp đó hiện lên sự ngạc nhiên.

Trên mạng lan truyền tin nói Đường Giai Nhân chuẩn bị về nước, nguyên nhân vì nhìn trúng << Băng Thành >>, xem ra tin đồn không phải vô căn cứ.

Tống Nghiên gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Sau bộ phim << Máy Bay Giấy>> từ mười năm trước, hai người chưa từng hợp tác thêm lần nào, sự nghiệp của cả hai phát triển theo hướng khác nhau, một người chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, một người đặt trọng tâm ở trong nước, mấy năm nay rất ít khi liên lạc.

Đường Giai Nhân không thấy bất ngờ khi phải đối diện với sự lạnh lùng xa cách trong mắt người đàn ông này.

“Nghe tin từ chỗ đạo diễn Vu nói hôm nay mọi người gặp mặt ở đây nên tôi mặt dày không mời mà đến.”

“Không sao.” Tống Nghiên cười, “Chắc chắn đạo diễn Cừu sẽ rất vui.”

Anh đoán rất chuẩn, đạo diễn Cừu không chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Đường Giai Nhân quá đột ngột, mà ngược lại ông vui mừng rất lâu chưa hết.

Mấy năm nay, Đường Giai Nhân luôn quay phim ở nước ngoài, người xem ở trong nước không có ấn tượng gì khắc sâu về cô lắm nhưng trong giới phim ảnh Hoa Ngữ, thậm chí danh tiếng của cô còn cao hơn một số diễn viên trẻ tuổi có chút tiếng kia.

Thấy hai người đi vào phòng cùng nhau, một đám người ngồi trên bàn mỗi người có một sắc mặt khác nhau.

Có điều hai năm trước Tống Nghiên đã kết hôn, mấy tháng nay dùng mắt thường cũng nhìn thấy mối quan hệ với vợ của anhthân mật gắn bó, anh vừa nói tình cờ gặp được, những người khác không nghĩ nhiều nữa, coi như bạn bè cũ nhiều năm không gặp.

Đường Giai Nhân là người mới ngồi vào bàn, nhất thời đề tài trên bàn ăn đều xoay quanh cô ấy.

Hôm nay cô ấy ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng tươi mới, phù hợp với bầu không khí và cách trang hoàng theo phong cách Trung Quốc ở đây.

Có nữ diễn viên khen cô ấy có thể mặc đồ kiểu dáng cũ thành đồ thời thượng.

“Mốt vốn là một vòng tuần hoàn.” Đường Giai Nhân cười nói, “Dạo gần đây xem lại một số bộ phim cũ trước kia rồi nhận ra vào lúc đó thẩm mỹ của mọi người đã rất tốt.”

Sau đó lại nói với đạo diễn Cừu: “Đạo diễn Cừu, tôi nghe nói người hướng dẫn tạo hình cho << Băng Thành>> được mời đến từ Thượng Hải?”

“Đúng vậy.” Đạo diễn Cừu gật đầu, vẻ mặt bất lực, “Khó hầu hạ hệt như lão Chu, nói chưa được xem kịch bản trước sẽ không đồng ý, không muốn phá hư thẩm mỹ thiết kế của anh ta trên một kịch bản tồi tệ, bao nhiêu tiền cũng không làm, sau cùng lão Chu và anh ta kỳ quái hợp nhau, lúc đó mới mời được người về.”

Bộ môn thiết kế mỹ thuật điện ảnh là môn cực kỳ quan trọng, nhất là trong những bộ phim hay, từ kịch bản đến mỹ thuật, tạo hình, chắc chắn phải ở mức tiêu chuẩn thượng thừa. Về bộ phim << Băng Thành >>, ngay tử đầu nó đã hướng tới mục đích dành đại mãn quán cho nên ở mọi phương diện đều cố gắng mời những người tài giỏi nhất tham gia.

Đường Giai Nhân cười: “Hôm nào tôi phải đến cửa xin chỉ bảo mới được, xem thử tôi có hợp với thẩm mỹ của anh ta không.”

Đạo diễn Cừu trêu: “Cô còn không hợp thì còn nghệ sĩ nữ nào hợp.”

Mọi người nói chuyện vui vẻ, từ đầu đến cuối biên kịch lão Chu không tham dự vào.

Đạo diễn và nhà sản xuất đang nói chuyện với Đường Giai Nhân, còn lão Chu cầm ghế đến ngồi cạnh Tống Nghiên, nhỏ giọng nói chuyện cùng anh.

“Khí chất của người này khá ổn, dáng vẻ bên ngoài nhìn cũng rất xưa xưa nhưng cái quan trọng là không giống kiểu người như Loan Loan.” Mấy lời này không thể nói với đạo diễn, lão Chu chỉ có thể nói nhỏ với Tống Nghiên, “Người này giống hoa thủy tiên nhưng Loan Loan là đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương tươi đẹp rực rỡ, có thể xinh đẹp khéo léo, cũng có thể hiên ngang hào hùng, kiểu giống như Ôn Lệ vợ cậu ấy.”

Tống Nghiên hơi nhướn mày, cười nhẹ: “Vợ tôi mà biết ông khen cô ấy như vậy chắc phải vui mừng đến mức vểnh cái đuổi lên trời mất.”

“Nói thật đó.” Lão Chu thở dài, “Tiếc là tôi chỉ là người cầm bút viết văn, không làm chủ được, trước đó từng gửi kịch bản này cho vợ cậu mà mãi không thấy người đại diện cô ấy trả lời tôi. Tôi còn thấy không vui đấy, cảm thấy vợ cậu quá kiêu căng, kết quả chưa đến mấy ngày sau cô Đường liên hệ với tôi, lúc này tôi mới hiểu.”

Không cần phải nói nhiều đã hiểu.

Tống Nghiên không nói chuyện.

“Lão Chu, sao ông lại ngồi chỗ đó? Đang nói chuyện gì với A Nghiên đấy? Giai Nhân muốn mời rượu ông này.”

Tiếng nói lớn của đạo diễn Cừu đã dọa lão Chu, ông bĩu môi nói: “Nói về vợ cậu ấy.”

Sau đó về lại chỗ ngồi của mình, cầm chén rượu đáp lễ mời rượu của Đường Giai Nhân.

Đường Giai Nhân sảng khoái uống hết chén rượu, cười hỏi Tống Nghiên: “Sao hôm nay không thấy vợ cậu đến?”

Tống Nghiên: “Vai diễn chưa chắc của cô ấy, vợ tôi da mặt mỏng không chịu đến.”

Khóe miệng Đường Giai Nhân tươi cười như trước nhưng không bắt chuyện với Tống Nghiên nữa.

Đạo diễn Cừu giơ chén rượu về Tống Nghiên, nói mấy câu vui đùa: “A Nghiên, hai ngày nữa cậu, vợ cậu, còn cả chúng tôi nữa đều đến tham gia chương trình giải thưởng diễn xuất kia, lần đầu tôi tham gia mấy kiểu chương trình đó, cậu có kinh nghiệm nhiều hơn tôi nên nhớ phải nhắc nhở tôi đấy, đừng để hôm đó tôi nói mấy lời không dễ nghe rồi làm mất lòng mấy diễn viên trẻ tuổi, bây giờ fan bọn họ đông lắm, không dám làm mích lòng đâu.”

Phó đạo diễn Triệu ở cạnh nói tiếp: “Khiêm tốn quá, mấy lời này cũng nói được. Người nào được đạo diễn Cừu chỉ bảo hai ba câu là may mắn của người đó, bao nhiêu người muốn còn không được kìa.”

“Đạo diễn Triệu nói đúng.” Tống Nghiên mời rượu lại, biểu cảm hơi ngại ngùng, “Vợ tôi cũng hy vọng nhận được nhiều lời khuyên từ đạo diễn Cừu, chỉ là tôi là người đội vợ lên đầu, cô ấy ấm ức tôi sẽ đau lòng, hy vọng đạo diễn Cừu có thể ra tay nhẹ nhàng.”

Đạo diễn Cừu cười đến mức hai bả vai run rẩy dữ dội, liên tục gật đầu: “Được được được, thấy cậu coi vợ là nhất nên chắc chắn hôm đó tôi sẽ thu liễm tính tình thối của mình lại.”

Sau khi ăn xơm xong, đoàn người chia nhau đi về bãi đỗ xe được bảo vệ nghiêm ngặt.

Bữa tối hôm nay đến cả nhân viên cũng không thể vào cho nên mấy người đại diện và trợ lý của diễn viên đều ở trên xe bảo mẫu chờ.

Xe của Đường Giai Nhân và Tống Nghiên đỗ gần nhau, hai người đi về cùng một hướng, khi người đại diện của Tống Nghiên là Kha Bân nhìn thấy Đường Giai Nhân thì khá là bất ngờ, cả người ngây ngẩn.

Cô ấy chỉ nói câu “Anh Bân, đã lâu không gặp” xong rồi xoay người lên xe của mình.

Khung cảnh khách sáo và xa cách đó bị đạo diễn Cừu và lão Chu đứng cách nơi đó không xa nhìn thấy hết.

Lão Chu chuyên tâm sáng tác, ít khi quan tâm đến chuyện trong giới nghệ sĩ nhưng biết hai người kia là nam nữ diễn viên trẻ nổi tiếng nhanh và đỉnh cao sau bộ phim điện ảnh văn nghệ thanh xuân. Quen biết nhau từ khi còn trẻ, lúc đó hai người đơn thuần y như nhau, dù cho có phát triển thành mối quan hệ khác hay không thì vẫn có thể coi nhau là bạn cũ. Mấy năm nay mỗi người tự phát triển con đường riêng, không xung đột lợi ích, quan hệ thể không xa cách đến mức vậy chứ.

Đạo diễn Cừu tự nói với bản thân: “Xem ra lần đó Vu Vĩ Quang không lừa tôi.”

Lão Chu vội hỏi: “Chuyện gì?”

Đạo diễn Cừu thấy kỳ lạ: “Tưởng ông lười quan tâm đến mấy chuyện linh tinh của diễn viên? Tự nhiên hôm nay nhiệt tình thế?”

Lão Chu nghĩ thầm trong mắt ông ta Tống Nghiên không phải là diễn viên mà là Đình Phong dưới ngòi bút của mình, là người mà mình viết ra, đương nhiên phải quan tâm.

Nhưng nếu nói vậy kiểu gì cũng bị người này cười nhạo.

“Tốt xấu gì cậu ta sẽ diễn kịch bản của tôi, nên để ý một chút.”

Lý do này nghe có vẻ chu đáo, đạo diễn Cừu mượn rượu từ từ nói rõ nguyên căn câu mà ông vừa nói.

“Chuyện mười năm trước, ông biết << Máy Bay Giấy >> không?”

Lão Chu gật đầu: “Phim của Vu Vĩ Quang.”

“Không phải bộ phim đó đoạt được giải ư? Lúc ấy Vu Vĩ Quang tổ chức tiệc ăn mừng và mời rất nhiều người đến. Tôi cũng đi, hôm ấy tôi còn hỏi Vu Vĩ Quang làm thế nào mà có thể đào được hạt giống tốt thế. Vu Vĩ Quang nói do vận may mình tốt, vốn chỉ nghĩ phim điện ảnh về thanh xuân đúng không, quan trọng nhất là chọn được người trẻ tuổi sau mới bàn đàn đến kỹ thuật diễn của nam nữ chính, chủ yếu phải có khí chất, có sức sống dạt dào của tuổi thanh xuân nên ông ta muốn tìm một người một người mới toanh đóng vai nam chính. Ngay từ đầu không nghĩ tới việc sẽ lấy giải thưởng gì, mấy lời dạy Tống Nghiên cũng chỉ là mấy lời nói chỉ bảo đơn giản tận tình, ông ta muốn cố gắng hết mức có thể.”

“Nhưng khi đó Tống Nghiên là một học sinh cấp ba bình thường, không khác gì một tờ giấy trắng. Đường Giai Nhân học nhảy, có kinh nghiệm trên sân khấu nên tốt hơn cậu ta một chút. Nhưng mà ngây ngô, hai đứa nhỏ không quen nhau, ánh mắt khi Tống Nghiên nhìn con bé không chứa đựng cảm xúc gì, khoảng thời gian đó khiến Vu Vĩ Quang ưu sầu lo lắng không thôi.”

Lão Chu không hiểu: “Nhưng mà năm đó cậu ta dành được giải thưởng cho người mới cơ mà?”

Hơn nữa Tống Nghiên và Đường Giai Nhân, mọi người luôn cho họ là “Cặp đôi đẹp nhất màn ảnh” năm ấy.

“Ông nghe tôi nói xong đã.” Đạo diễn Cừu xua tay, “Vấn đề ở chỗ giảng dạy cho Tống Nghiên xong không có hiệu quả, thế là Vu Vĩ Quang nói với cậu ta, cậu có cô gái mình thích không, hãy coi như cô gái đó đang đứng trước mặt cậu. Cô gái cậu thích tỏa sáng rực rỡ đứng ở một nơi rất cao nhưng cậu là người nhuốm mình trong bùn đất, cậu rất thích cô ấy nhưng lại không xứng với người ta.”

Lão Chu “Ồ” một tiếng đầy thâm ý.

Hóa ra trong bộ phim điện ảnh đó, ánh mắt của Tống Nghiên không phải đang diễn với nữ chính, cũng không phải dành cho Đường Giai Nhân đóng vai nữ chính mà nó dành cho cô gái trong lòng cậu ta.

Vậy có thể hiểu tại sao bộ phim vào mười nằm trước của Tống Nghiên và Đường Giai Nhân hợp tác được coi là bộ phim điện ảnh kinh điển, một số chi tiết nào đó và thủ pháp quay phim vẫn có số đông các bộ phim thanh xuân bắt chước làm theo đến nay, không ngờ hai người không thân nhau.

Diễn viên mượn câu chuyện thật của bản thân để nhập diễn vốn là chuyện rất bình thường, Vu Vĩ Quang từng đề nghị cách làm này với không ít diễn viên cho nên chuyện đó không ai để trong lòng. Từ trước đến nay trong các lần phỏng vấn, Tống Nghiên chưa từng nhắc đến nên chuyện này chỉ có mấy đạo diễn có quan hệ cực tốt với nhau trong giới biết.

“Đừng nói linh tinh ra ngoài.” Đạo diễn Cừu nhắc nhở lão Chu, “Không lại bị mấy cái báo lá cải viết tin giả tin thật lẫn lộn lung tung làm rối loạn cả lên, Vu Vĩ Quang sẽ tìm tôi tính sổ.”

Lão Chu gật đầu: “Biết rồi.”

— 

Nhà hàng tư nhân ở ngoại thành, bữa tiệc vừa mới kết thúc, Ôn Lệ vừa đến nơi quay hình cho chương trình thì nhận được tin nhắn của một người đã lâu không thấy xuất hiện —- tin nhắn WeChat của cậu cô.

Ôn Diễn: “Hôm nay Tống Nghiên đến nhà hàng Ôn Chinh ăn cơm.”

Ôn Chinh là cậu nhỏ của cô, ông ngoại cô có tất cả ba người con, mẹ cô Ôn Vy là chị cả, sau có hai anh em lần lượt là Ôn Diễn và Ôn Chinh.

Cậu nhỏ của cô là một playboy không khát vọng gì nhiều, người trong nhà không bao giờ quản, sự dạy dỗ của nhà Ôn là ngoại trừ kế thừa gia nghiệp, còn đâu những giấc mơ khác sẽ được quy về một điểm là “Lạc lối”. Thế nên chẳng quan tâm đến việc nhà hàng tư nhân của cậu nhỏ sau khi mở ra làm ăn phát đạt, tảng băng Ôn Diễn vẫn thấy ngứa mắt, ít khi hỏi đến chuyện công việc của em trai.

Ôn Lệ không hiểu nổi, trả lời lại: “Cậu làm hòa với cậu nhỏ rồi?”

Ôn Diễn: “Nó mơ đi.”

Ôn Lệ: “Cậu, cháu nghi ngờ mình di truyền tính mạnh miền từ cậu.”

Ôn Diễn: “Làm cậu cháu đã khiến cậu đủ mệt rồi còn muốn cậu làm ba cháu nữa? Nằm mơ đi.”

Ôn Lệ: “Cậu có thể sửa câu cửa miệng này không? Nghe là muốn đánh.”

Ôn Diễn: “Cháu sửa câu ‘hừ’ trước đi.”

Ôn Lệ: “Hừ hừ hừ hừ”

Ôn Diễn: “……”

Ôn Diễn: “Ôn Chinh nói nhìn thấy một nghệ sĩ nữ trong đám người.”

Ôn Lệ càng thấy khó hiểu, trả lời: “Thì?”

Ôn Diễn: “Người kia tên Đường Giai Nhân.”

Ôn Lệ không trả lời lại nữa.

Ôn Diễn: “Trong quan hệ hôn nhân, chung thủy là điều kiện cơ bản nhất phải có.”

Nhưng nếu kết hôn theo hợp đồng thì sao?

Nó còn là điều kiện cơ bản phải có không.

Ôn Lệ còn đang nghĩ đến lời cậu nói, nhân viên đã đến thu điện thoại.

Tập ba của << Vi Thành Đoàn >> công bố danh sách xếp hạng, quy trình đơn giản, Ôn Lệ đọc tên thôi là được.

Cô xem xếp hạng của Từ Lệ, rất tốt, đứng ở vị trí mười bốn, chỉ kém mấy bậc nữa là có thể đứng trong vị trí được debut, mấy tập sau cố gắng hút thêm nhiều fan, biết đâu gặp phải vận may được debut trong nhóm nhạc nam thì sao.

Đọc đến vị trí xếp hạng của Từ Lệ, Ôn Lệ nhìn thằng em đi một mạch lên bục, cô thấy vui mừng thay nó, cười với em trai.

Từ Lệ cũng rất vui và ngạc nhiên với thứ hạng của mình, nhìn chị gái cười lại.

Mấy thực tập sinh ngồi bên dưới chơi thân thân với Từ Lệ quá đỗi ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này.

“Ôi mẹ ơi, núi băng nở hoa, lần đầu tôi thấy Từ Lệ cười ngọt vậy đấy.”

Từ Lệ nghe thấy tiếng cười rồi cả tiếng la hét ở dưới, dẹp ngay nụ cười và quay lại khuôn mặt đơ thường ngày.

“Từ từ đã Từ Lệ! Muốn chụp hình cậu cười!”

Ôn Lệ có kinh nghiệm trong việc xào CP, trong lòng có một dự đoán mơ hồ không tốt lắm.

Hẳn là không đến mức chỉ nhìn nhau cười đã bị coi xứng đôi đấy nhé, CP chị em ruột, cái này quá linh tinh kỳ quái.

Sau khu ghi hình xong, Ôn Lệ đi tìm super topic CP.

Quả nhiên trong lúc quay hình cho tập ba, chỉ vì một câu trêu chọc ‘Vô ý’ của Hứa Tinh Duyệt mà bắt đầu xuất hiện super topic của một số bộ phận CP nhỏ lạnh lẽo bị đày đến cực Bắc —- “Song Lập” CP.

Nhưng mà mấy kiểu CP không nổi tiếng này thường các fan sẽ tự quây thành một chỗ rồi tự chơi trong địa bàn của mình, hơn nữa nhà gái đã kết hôn, fan CP với chồng được danh xưng là bgCP đứng đầu giới giải trí, không thể phá vỡ đại quân fan đông mạnh. Vì để bảo vệ tình mạng nhỏ, fan CP đó chỉ có thể cẩn thận duy trì sự sống trong cái nơi nhỏ chật hẹp của mình.

Hiện thực đúng là kỳ quái lạ lùng thế đó.

Đến Lâm Đại Ngọc và Ultraman còn có thể ghép CP cắt làm thành video để xem thì chị em ruột tính là gì, đấy còn chưa kể không ai biết cô và Từ Lệ là chị em ruột.

Cô nghĩ đến tin nhắn cậu gửi cho mình, tiện tay vào super topic CP của Tống Nghiên và Đường Giai Nhân xem.

CP “Đường Tống”.

Nghe cũng rất có ý vị ngược luyến xưa.

Vì nhà trai đã kết hôn cho nên mấy fan CP đứng đầu trong nơi này không thể làm những việc như đi ra ngoài giới đòi quyền lợi, chỉ có thể tự nhảy nhót trong thế giới riêng của mình.

Thấy trong super topic có một fan CP nói “Chờ đợi kỳ tích hai người Đường Tống hợp tác lần nữa”, bên dưới khu bình luận có nhiều fan vào điểm danh mỗi ngày, Ôn Lệ giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng biết tại sao fan CP khiến người khác phải vừa yêu vừa hận.

Nếu hai ta cùng là fan của một đôi CP thì cô chính là chị em sinh đôi cùng cha cùng mẹ của tôi, nếu hai ta là fan CP của hai đôi khác nhau, chị em cùng cha cùng mẹ cũng có thể như nước với lửa.

Ôn Lệ bắt đầu thắp cháy ý chí chiến đấu trong lòng, lửa cháy bốc lên hừng hực lên.

Cô không chỉ muốn thu gọn Tống Nghiên trong tay mà còn muốn lấy được vai diễn trong phim điện ảnh đó. 

Đúng, cô thích ngang ngược thế đấy, thích không nói lý lẽ thì sao, mặc kệ đột nhiên Đường Giai Nhân xuất hiện vì vai diễn hay vì Tống Nghiên đi nữa.

— 

Lịch trình làm việc hôm nay của Ôn Lệ rất bận, sáng phải chụp ảnh bìa tạp chí, buổi chiều và tối quay hình show tuyển chọn, hết một ngày đến đêm vẫn chưa được về nhà.

Tống Nghiên về trước cô, như thường lệ vào phòng sách đợi.

Anh đang xem kịch bản của << Giải thưởng diễn xuất hạng S >>, chương trình quay hình tập cuối, mời tám người khách mời đến trợ diễn, theo số lượng khách mời đến trợ diễn đã chọn ra tám đoạn ngắn trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh kinh điển để làm nội dung thi diễn, phần đầu tiên các khách mời sẽ giúp các diễn viên mới hoàn thành phần diễn lại đoạn ngắn dựa theo bộ phim gốc; phần thứ hai các khách mời sẽ tiến hành rút thăm và sẽ diễn một đoạn phim khác, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủn phải học thuộc kịch bản, hòa mình vào cảm xúc nhân vật, hoàn thành nhiệm vụ chuyển vai. 

Tuy rằng phương thức rút thăm sẽ không xác định chắc chắn được nhưng nhóm khách mời sẽ được xem kịch bản trước đó, sẽ được biết tám đoạn phim ngắn đó thế nào.

Các đoạn ngắn được chọn ra từ những bộ phim nổi tiếng cho nên kịch bản diễn có một chút khó khăn, Tống Nghiên cần chuẩn bị bài trước.

“Một giờ, thầy Tống chưa lật sang trang.”

Biên tập thắc mắc nói.

Cho dù xem kịch bản cần phải đọc kỹ và hiểu mỗi từ mỗi câu mỗi đoạn nhưng với hiệu suất này thì quá thấp.

“Chắc đang không tập trung.”

Giống như học sinh đang học trên lớp, người thì ngồi rất nghiêm túc trong phòng học, y như đang nghe giảng chăm chú nhưng thật ra không biết tâm hồn đã bay đến nơi nào.

Sau này khi trưởng thành đi làm, đại đa số những lần mở họp cũng như vậy, nhìn như đang lắng nghe ông chủ nói nhưng thật ra không nghe vào đầu nửa chữ.

Đúng là Tống Nghiên đang không rập trung.

Từ lúc trưa đến giờ sau khi gọi điện thoại cho đạo diễn Nghiêm, trạng thái của anh luôn trong tình trạng đó.

Anh quyết định gấp kịch bản lại, lấy điện thoại ra dùng.

Người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn cameras, vịn ghế ngồi quay người dùng cái gáy để che màn hình điện thoại.

Tổ quay phim: “……”

Sau mấy lần thầy Tống phải nếm trái đắng chịu thiệt, tính anh càng cẩn thận hơn.

Đạo diễn Nghiêm chỉ vào màn hình theo dõi nói: “Cậu ta như vậy, tôi rất nghi ngờ cậu ta đang xem mấy phim không lành mạnh sau lưng chúng ta.”

Biên tập: “Không đến mức vậy đi……”

Đạo diễn Nghiêm nổi giận: “Không đến mức vậy thì tại sao cậu ta không thể quang minh chính đại cho chúng ta xem!!!”

“…..”

Gần đây đạo diễn Nghiêm hay bộc lộ nhiều cảm xúc nhỏ, chỉ cần gặp phải tình huống mấy khách quý không để bọn họ quay hình là sẽ bùng nổ lớn. Tống Nghiên và Ôn Lệ là đôi không phối hợp quay nhất nhưng đạo diễn Nghiêm cứ thích chạy đến đây để xem và theo dõi đôi này, còn ba đôi còn lại ông chỉ thỉnh thoảng đi sang ghé xem một cái. Ngày thường hận không thể ở lỳ trong tổ quay A.

Tống Nghiên không biết mình đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho đạo diễn Nghiêm, anh đang tìm kiếm một số cái trên app hỏi và đáp.

“Phân tích đặc điểm hành vi của con gái hay tự luyến, trong nóng ngoài lạnh, mạnh miệng, hay kỳ lạ khó hiểu, tính tình không tốt lắm.”

Sau đó có mấy câu trả lời khái quát nhất.

[Nếu như trong anime thì đó là nữ chính khí phách nhưng nếu nó ở trong hiện thực thì là chuyện uy hiếp thành tinh]

[Tóm lại với nhóm đàn ông thích kiểu con gái này, người viết chân thành khuyên mọi người rằng: Nếu cậu không thuộc dạng người thích ngược tàn bạo thì mau chạy đi, đổi ngay kiểu thích đi, đổi sớm siêu sinh sớm]

“…….”

Rời khỏi app, Tống Nghiên vào Weibo.

Theo lý mà nói chắc hẳn các fan là những người hiểu rõ tích cách thần tượng nhà mình nhất.

Ôn Lệ thích vào dạo super topic của bọn họ, Tống Nghiên biết nhưng mỗi lần cô đều nói vô tình nhấn vào nên mới xem, chết không chịu thừa nhận, lần nào Tống Nghiên cùng lười vạch trần cô.

Trong super topic mới đổi mới có thêm video mới nhất.

Fan làm hai video khác nhau với tiêu đề là “Phương pháp tán tỉnh của Ôn Tam Lực” và “Phương pháp tán tỉnh của Tống Mỹ Nhân.”

KASANETEKU* là bgm vạn năng, là lựa chọn đứng đầu cho các video cắt nối biên tập về CP. Nó rất phổ biến và được dùng cho CP khác giới nhiều, kể cả dùng cho các CP cùng giới cũng không ít. Tóm lại chỉ cần không phải là CP quá nổi thì khả năng cao sẽ hấp dẫn được nhiều fan CP.

(*) Một bài hát nói về các chiêu tán tỉnh của Nhật.

Tống Nghiên không có hứng đi xem cái của mình, chuyển sang xem của Ôn Lệ.

Lời hát là ngoại ngữ nhưng dưới video có phụ đề.

Vừa bắt đầu vào video đã xuất hiện mỗi chuỗi comment.

[Nên đến vẫn đến]

[Cuối cùng mấy người vẫn xuống tay với Muối]

[Lại sắp đột phá trăm triệu lượt xem]

[Lớp học trêu chọc người của Tam Lực đến đây!]

[Kết hôn hai năm luôn bằng mặt không bằng lòng với người chồng, đến năm thứ ba không thể đứng vững lập trường được nữa, muốn dụ dỗ người đàn ông này thành công, không dùng đến chiêu trò chắc chắn sẽ NG!]

Mấy năm trước Tống Nghiên học qua tiếng Nhật cơ bản để đóng phim nê anh mơ hồ cảm thấy lời bài hát và phụ đề trong video này không khớp nhau lắm.

[Chủ động xuất kích có vẻ không rụt rè lắm vì thế muốn làm như vẻ mình là người bị động, thông qua việc thể hiện một số mị lực nhỏ như nhảy, làm nũng và bón hoa quả]

[Ở trước mặt anh nhảy điệu nhảy nữ tính nhất, cẩn thận trêu ghẹp tâm tư anh, đôi vợ chồng già ‘thấy sắc nổi lòng tham’ cũng có thể đầy ắp ngọt ngào]

[Sổ tay dụ người của Ôn Tam Lực tuân theo tiêu chuẩn: ABCDE]

[A: Hứ]

[B: Tôi không cần]

[C: Không lạ gì]

[D: Thầy Tống ~~]

[E: Kịch bản không đẹp bằng anh]

“Chiêu thức ấy, tay này tay kia chồng lên nhau, vừa có nghệ thuật vừa có chiến lược. Đây là những kỹ thuật vô địch, hết chiêu này lại đến chiêu khác, nối tiếp nhau thành kỹ thuật liên hoàn.”

[Tớ mặc kệ, tớ tin Tam Lực đang lạt mềm buộc chặt]

[Ai xem mà không nói được lời nào UP cao thủ mới!!!!!!]

[Tuyệt, một chữ này thôi tôi muốn nói một nghìn lần!!!!]

[Cảm giác tiếng Nhật không có công dụng gì luôn á]

[@ Tống Nghiên @ Tống Nghiên @ Tống Nghiên @ Tống Nghiên @ Tống Nghiên]

Tống Nghiên: ‘……’

Không cần tag, đã thấy được.

Trong lòng anh có ngọn đèn nhỏ, ‘tách’ một tiếng, ngọn đèn được bật lên sáng chói.

———— 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play