Trên đường về công ty, Văn Văn ngồi trên ghế phụ cầm điện thoại bật thốt thành tiếng.
Khiến Ôn Lệ hoảng sợ, ôm ngực trách cứ: “Làm trợ lý của chị nhưng mê trai thích mấy ngôi sao nam khác, chị sẽ trừ tiền lương của em.”
“Không phải không phải, không phải người khác, là thấy Tống.”
“Gặp nhiều lần thế rồi còn đến nỗi này? Cô gái nhỏ đúng là cô gái nhỏ,” Ôn Lệ nói xong thì tiếp tục dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nhưng chỉ được mấy giây lại duỗi tay ra, “Anh ấy chụp bìa tạp chí mới à? Đưa chị xem.”
“Không phải, chị tự xem đi.”
Văn Văn không thể giải thích rõ ràng hết, đưa điện thoại cho Ôn Lệ xem.
Ôn Lệ quét mắt nhìn hotsearch, vẻ mặt cứng đờ, chuyện thương hiệu thông báo người đại diện lên hotsearch được khoảng hơn mười phút.
Lúc này di động thông báo có tin nhắn, rung rung hai cái trong tay cô, Văn Văn nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị, có người nhắn tin cho em.”
“Ừm.” Ôn Lệ hoàn hồn, trả điện thoại lại cho cô nàng.
Tin nhắn của bạn học đại học gửi đến.
“Trời ạ tên họ Văn kia, bà đây tin tưởng lời khuyên của cậu đã khuyên mình đừng đu Muối, mà vãi nhái bây giờ mọi người xung quanh mình đang ship Muối điên cuồng, nhìn mình như đứa bị lạc loài không cùng bầy ý, quan hệ ngoại giao của mình bị cậu hủy đi hết rồi!! Cậu lấy gì để đền bù!”
“Lúc này khi bài thông báo của bên JL lên hotsearch, mấy chị em trong nhóm mình thét chói tai hoan hô ầm ỹ mà vẻ mặt mình thì lờ mờ ngơ ngác!”
“Mấy lời tình cảm trong bài do bên đồng hồ nghĩ ra hay do Muối tự nghĩ ra được thế!”
“Nói mau tình hình hai người họ thế nào, để mình đấu tranh giãy dụa thêm.”
Thật ra Văn Văn hiểu rất rõ tình trạng hôn nhân của Ôn Lệ và Tống Nghiên, cho nên khi bạn học có quan hệ rất tốt với cô nàng từ lúc học đại học tìm đến để hóng hớt chuyện, cô nàng không thể vi phạm đạo đức nghề nghiệp nói ra sự thật bên trong nhưng chỉ sợ bạn mình vào hố rồi chìm đắm sâu trong đó đến mức không ra nổi, nên chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở cô bạn ấy đừng đu CP.
Kết quả từ khi hai vợ chồng nhà này tham gia chương trình thực tế, có đôi khi cô nàng nhìn thấy chị mình và thầy Tống ở bên cạnh nhau, bất kể là lúc nhìn nhau hay khi đang nói chuyện, ngay cả bọn họ cũng trở nên mê muội, khóe miệng thường xuất hiện nụ cười tươi mà đến chính bản thân họ không nhận ra.
Văn Văn nuốt nước bọt, thử thăm dò mở miệng: “Chị, chị có biết trước sẽ có bài thông báo này không?”
“Không biết.”
“Vậy….bài thông báo này do thầy Tống nghĩ ra ạ?”
Ôn Lệ không thể hiểu nổi, cảm thấy Văn Văn hỏi một vấn đề như thể cô nàng không phải người trong nghề, giọng điệu chắc chắn: “Anh ấy làm người phát ngôn chứ không phải là người lên kế hoạch viết thông báo.”
Văn Văn gật đầu, cúi đầu nói với người bạn đại học của mình, cậu có thế cố gắng đấu tranh thêm chút nữa.
Chúng ta phải cùng nhau giữ vững bản thân, phải đứng vững trước cửa hố thêm nữa, cố gắng đừng để bị hấp dẫn hoặc bởi bởi một viên đạn bọc đường nhất thời, đừng chỉ vì thế mà đã mêm mẩn bước một chân vào hố sâu đu CP.
Tại Văn Văn hỏi đến chuyện này, nên Ôn Lệ bắt đầu nghĩ đến nó.
Cô nhìn tin nhắn mình gửi cho Tống Nghiên sau khi quay xong chương trình được một lúc.
Ôn Lệ: “[Chính văn Weibo]”
Bài Weibo thảo luận việc cô và Hứa Tinh Duyệt đeo đồng hồ tình nhân giống nhau về kiểu dáng.
Ôn Lệ: “Hai hôm trước trong hoạt động offline tôi đã đeo chiếc đồng hồ này, kết quả người này cũng đeo một cái y hệt.”
Ôn Lệ: “Nôn mửa.jpg”
Ôn Lệ: “Lúc đang quay chương trình tôi cố ý nhắc đến chuyện này, tôi muốn bảo chị Đan tìm giúp mình một người đăng bài nói đồng hồ này của tôi là hàng được sản xuất riêng.”
Kế hoạch ban đầu của cô là trước hết để mọi người chú ý đến việc cô và Hứa Tinh Duyệt đụng hàng nhau nên mới cố ý nhắc đến trong chương trình. Như thế mới có thể khiến cho Hứa Tinh Duyệt càng thêm sượng mặt.
Tống Nghiên: “Đợi chút, đang nói chuyện với bên thương hiệu.”
Ôn Lệ đợi hơn mười phút mà Tống Nghiên không trả lời lại, trong lòng cô nghĩ có khi nào làm như vậy sẽ khiến đối phương nghĩ cô tức giận nhỏ nhen quá không.
Có khi nào anh nghĩ cô là người không rộng lượng mà hẹp hòi không, chỉ vì một chiếc đồng hồ mà cũng muốn mang ra để tranh cao thấp?
Rối rắm trong chốc lát, hiếm lắm Ôn Lệ mới nghĩ cho anh.
Ôn Lệ: “Khi nào thì bên họ thông báo chuyện anh làm người đại diện? Hay là tạm thời không nên để lộ tin này ra trước, tôi sẽ nhịn thêm một thời gian nữa.”
Lúc này người đàn ông trả lời.
Tống Nghiên: “Để em nhịn xong rồi em lại tức giận à?”
Ôn Lệ: “Đồng hồ này do anh tặng cho tôi, nói chung cũng phải quan tâm đến cảm nhận của anh nữa.”
Tống Nghiên: “Vậy giờ em thấy thế nào?”
Ôn Lệ định nói mình không sao nhưng thật tình cô không phải loại người có lòng dạ bao dung lớn đến thế.
Thế nên cô thử xem, hơi tùy hứng trả lời anh.
Ôn Lệ: “Thầy Tống, tôi rất không vui”
Câu của cô đến cả dấu chấm cuối câu cũng không có nhưng nó có khả năng khiến người bên kia nhìn qua là biết cô đang nghĩ gì, cộng thêm đó là chút tâm trạng thất thường hơi nũng nịu.
Rõ ràng là đồng hồ tình nhân của cô và Tống Nghiên, người tinh ranh như Hứa Tinh Duyệt học điểm tốt nào của cô không học, lại muốn học giống cô đeo chiếc đồng hồ đó.
Tống Nghiên: “Sờ đầu.jpg”
Tống Nghiên: “Hiểu rồi.”
Ôn Lệ suy nghĩ thật lâu vẫn không hiểu được câu “Hiểu rồi” mà anh nói có ý gì.
Mãi đến khi Văn Văn cho cô xem bài thông báo người phát ngôn, bấy giờ cô mới hiểu ra.
Ôn Lệ: “Tôi đã nhìn thấy hotsearch.”
Ôn Lệ: “Người viết bài thông báo bên nhà JL lấy bao nhiêu tiền một tháng? Tôi muốn cướp anh ta về tay mình để chuyên viết bài cho tôi.”
Cô suy nghĩ trái phải tìm từ thích hợp để đảm bảo không ai nhân ra cô đang rất vui qua giọng điệu khi nói chuyện.
Tống Nghiên: “Em định trả tiền lương cho anh nhiều hay ít? Ít quá thì thôi đi.”
Ngay trong khoảnh khắc này, Ôn Lệ thầm nghĩ mình xong đời rồi.
Mấy ngày gần đã cảm giác của cô đôi với anh đã kỳ lạ không hiểu nổi, cô lảng tránh những loại cảm giác mới nhú mầm này theo bản năng, là vì không muốn nảy sinh thêm quan hệ nào khác với người chồng kết hôn theo hợp đồng này, ngoại trừ ràng buộc về hợp đồng và nhu cầu sinh lý.
Hợp đồng là giấy trắng mực đen, nhu cầu sinh lý là bản năng của người trưởng thành, cái đầu tiên có sự ảnh hưởng từ pháp luật, bọn họ đưa ra quy định cho nhau, cái sau hai người đều nhận được sự thỏa mãn, không ai thiệt thòi.
Từ sau khi mẹ cô mất, ba cô không thường xuyên về Yến Thành, ông để lại hai đứa con rồi đi ngao du các nơi trên thế giới, uống rượu kết bạn, nhìn có vẻ phóng khoáng tự do nhưng thường có những lúc ba không để ý đến việc chênh lệch múi giờ mà gọi điện cho cô và Từ Lệ, khóc lóc nói muốn mẹ của hai chị em.
Thật ra ông ngoại và mấy người cậu của cô cũng thường xuyên nhớ đến mẹ nhưng bọn họ còn có việc quan trọng hơn phải làm. Còn công việc, cuộc sống, sao có thể cứ nhớ mãi đến người đã mất, mỗi người đều phải sống cuộc sống của riêng mình.
Khác nhau ở chỗ, ba và mẹ cô là người yêu, hai người đến với nhau vì tình yêu.
Tình cảm là thứ gì đó không thể tính toán chính xác và nói rõ được.
Bạn không thể làm gì nếu bạn là người gieo tình cảm đó, về sau chịu khổ nhiều hay ít là do bạn xứng đáng.
Từ trước đến nay cô luôn sống theo kiểu tự do, hơn hai mươi năm nay muốn sống thế nào thì sống, có nhiều người thích cô như vậy, cô không thiếu tình thương cũng không thiếu tiền, có người thân có bạn bè, cứ hưởng thụ thật tốt dư vị được người khác yêu thích là đủ rồi, không cần thiết phải đâm đầu vào thứ gọi là tình yêu hay thích làm tổn thương người khác. Tại sao trong khoảnh khắc nào đó không để ý, mình đã biến thành người giao trái tim ra.
Không khống chế được động tâm khiến cô không cam lòng nhưng không còn cách nào khác, hạt đã nảy mầm là chuyện phải chấp nhận.
—
Ôn Lệ: “Không trả nổi, anh rất đắt.”
Tống Nghiên: “Không tắt.”
Hai chữ của anh như nói sẽ cho không.
Nhưng nếu cô rút lui thì có vẻ mình không chịu được sự trêu đùa này của anh.
Bỏ đi để về rồi tính.
Trong văn phòng cao nhất của Giải trí Bách Thạch, Bách Sâm mở bình rượu đỏ định rót cho Tống Nghiên một ly, người đàn ông để di động xuống giơ tay khẽ che miệng cốc.
“Buổi tối còn phải về nhà, không thể uống rượu.”
“Về nhà thì sao không thể uống?” Bách Sâm nói đến đây thì ngậm miệng, đột nhiên nhớ tới, “Quên mất, bây giờ trong nhà cậu đang lắp cameras.”
Tống Nghiên nhướn mày ngầm thừa nhận.
Bách Sâm đành phải rót rượu uống một mình.
“Vừa mới ngày hôm qua người đại diên của cậu vẫn đang cò kè mặc cả với bên JL đấy, muốn tranh thủ kiếm thêm chút lợi ích nhỏ, ngược lại cậu thì hay rồi, vừa nói chuyện với ai đó xong thì đã để người đăng bài thông báo trên Weibo.” Bách Sâm uống ngụm rượu, bày ra dáng vẻ và giọng điệu như đã làm việc không công cho người ta, “Bài thông báo cũng là do cậu nghĩ, bọn họ có cho cậu tiền nhuận bút không?”
Tống Nghiên không thấy có gì đáng tiếc: “Phí làm người đại diện đủ nhiều rồi, coi như tặng cho họ.”
Bách Sâm trêu chọc: “Ôi thầy Tống của chúng ta lúc nào cũng tranh giành đến cái nhỏ nhất mà sao tự nhiên hào phóng ghê thế? Trước kia trong lúc quay phim và học để lấy bằng thì cậu hận không thể kiếm đủ tiền cất trữ cho đời này, hôm nay ngược đời còn tự mình nghĩ lời bài đăng thông báo xong dâng lên cho thương hiệu nhà người ta?”
“Cũng không phải tặng, bản quyền vẫn nằm ở chỗ mình.”
“…..Ùi, còn gian thương hơn cả mình.” Bách Sâm liếc nhìn anh, bỗng nhiên híp đôi mắt hồ ly thành một đường thẳng, cẩn thận đánh giá người trước mặt, “Vì nha đầu Ôn Lệ?”
Tống Nghiên không phủ nhận: “Thuận tay giúp cô ấy xả tức.”
“Kỳ lạ ghê ha, hai năm trước khi nha đầu kia gặp chuyện không may rồi phải đứng trước đầu sóng gió dư luận, ông cậu con bé dặn dò người dưới, cấm chúng ta không được quan tâm cũng không cho phép ai ra mặt giúp nó. Còn cậu thuận tiện kết hôn với con bé, sau cái người nghệ sĩ tên Trịnh gì gì ấy muốn cướp tài nguyên, cậu lại thuận tay đồng ý tham gia chương trình thực tế. Bây giờ có người đeo đồng hồ đụng hàng với nó cậu lại thuận tay viết lời bài thông báo. A Nghiên này, sao cậu thích thuận với ra xa thế?”
Tống Nghiên dùng đuôi mắt nhìn anh ta, đáy mắt thâm thúy hệt như mặt biển nổi lên những gợn sóng lăn tăn nhỏ, không thấy rõ cảm xúc.
“Cậu muốn nói gì?”
“Là đàn ông cả, giả vờ hồ đồ không vui gì hết, thích nha đầu kia hả? Mình là người từng trải, là tay lão làng trong tình trường, cậu không lừa được mình đâu.”
Tống Nghiên cười, thản nhiên nói: “Bây giờ mới nhìn ra được, xem ra tay lão làng như cậu là kiểu có tiếng mà không có miếng.”
Bách Sâm trợn trừng mắt: “Hừ cậu đó đừng có cãi bướng”, anh ta dừng lại một chút rồi tự giải thích cho mình, “Mình đã nhìn ra manh mối từ lâu rồi biết chưa, nếu không đang yên đang lành chẳng có người đàn ông nào vừa độc thân vùa đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp sẽ chui đầu vào trong nấm mồ hôn nhân, nhưng không phải hồi đi học cậu rất ghét con bé à?”
Mỗi lần nhìn người ta đều trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, Ôn Lệ có lòng tự trọng và kiêu ngạo cao, Tống Nghiên không để ý đến nó, nó cũng không thèm để ý đến Tống Nghiên.
Một người là bạn tốt, một người là thanh mai trúc mã, việc hai người này không ưa nhau khiến Bách Sâm bị kẹp ở giữa rất đau đầu.
Tống Nghiên nói nhỏ: “Mình chưa từng ghét cô ấy.”
Lúc ấy Bách Sâm rất thích trêu đùa Ôn Lệ, thường hay làm trò trước mặt người khác nói đây là thanh mai trúc mã kiêm vợ chưa cưới của mình, cứ thế lâu dần, người trong trường học bọn họ vừa thấy Ôn Lệ đến chơi là không ai nhớ được tên cô nhưng lại nhớ đó là thanh mai trúc mã kiêm vợ chưa cưới của anh Sâm.
Mặc dù Ôn Lệ rất không thích việc Bách Sâm trêu mình như vậy nhưng cô càng tức càng giận càng bực mình thì Bách Sâm sẽ càng trêu mạnh hơn, cuối cùng cô nghĩ ra một chiêu mới, khi gặp người khác nếu phải giới thiệu Bách Sâm thì không nói đây là anh Bách Sâm nữa mà nói đây là chồng chưa cưới của mình.
Người khác nhìn thấy, nghe vậy sẽ cho là hai người đang liếc mắt đưa tình.
Ngày đó Tống Nghiên lấy thân phận bạn Bách Sâm chứng kiến hết mọi chuyện.
Ôn Lệ phản ứng chậm nên coi như không thấy những người khác đang hiểu lầm, dù sao mọi người muốn trêu cũng không dám làm trò trước mặt của cô. Còn bên Bách Sâm thế nào thì Tống Nghiên rất rõ.
Đùa với chả đùa, nhưng nó như cái gai cắm sâu trong lòng người thiếu niên.
Mấy lần Bách Sâm nói chuyện với Tống Nghiên sẽ nói ra những suy nghĩ của mình, cậu ta nói luôn coi Ôn Lệ như em gái, trước kia khi người lớn hai bên nói muốn làm thông gia với nhau, cả cậu ta và Ôn Lệ đều kháng cự và từ chối. Cậu ta cảm thấy nếu mình phát sinh quan hệ gì đó với Ôn Lệ thì chả khác nào hai người đang loạn luân, nhưng mà dần dần cậu ta bắt đầu cảm thấy nếu có thể được cãi nhau, được ở cùng một chỗ với cô bé xinh đẹp như vậy thì oan gia thích nhau rồi sống cùng nhau cũng không tệ lắm.
Nhưng cô bé này không hiểu, hoặc có thể nói cô hiểu nhưng cô không muốn hiểu.
Cô chỉ đồng ý làm bạn bè với anh Bách Sâm, làm anh em, làm thanh mai trúc mã, từ trong thâm tâm cô luôn từ chối phát triển loại quan hệ khác với Bách Sâm, vì thế trong một lúc nào đấy Bách Sâm ra vẻ tình cờ đùa vui “Hay em cam chịu số phận đi”, cô lập tức nói những lời khiến người khác cực kỳ tổn thương, mắng anh ta một trận.
Rồi sau chút tình cảm nhỏ nhoi mới mon men rục rịch của Bách Sâm bị tiêu diệt hoàn toàn, cậu ta yêu đương hẹn hò với những người con gái khác vui vẻ, người nào người đấy cũng dịu dàng chăm sóc, đâu ai như Ôn Lệ, ngoài khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lộ ra bên ngoài thì cả người không khác gì một thùng thuốc nổ nhỏ. Dù là ai miễn là đàn ông từng theo đuôi cô, không một ai không bị một câu nói “Trước tiên tự về lấy gương soi lại chính mình đi” của cô vũ nhục.
“Cậu thích con bé, thích thì phải nói ra rõ ràng, nó trì độn phản ứng chậm không nhìn ra thì còn tốt đấy, còn nếu để nó nhận ra tình cảm của cậu mà nó không thích cậu thì cậu chờ đến khi tôn nghiêm bị nó dẫm nát dưới lòng bàn chân đi.”
Đấy là lời khuyên Bách Sâm dành cho những người đàn ông sau này đến theo đuổi Ôn Lệ khi mới chỉ nhìn khuôn mặt.
Nhìn thấy người anh em tốt nhất của mình bất lực té ngã trong hộp đồng hôn nhân, từ tận đáy lòng Bách Sâm thấy đau lòng.
“A Nghiên, cậu nói xem cậu ba mươi rồi mà sao khả năng miễn dịch còn kém hơn cả lúc cậu mười tám tuổi thế. Khi đó cậu dứt khoắt lắm mà, mỗi lần Ôn Lệ nhìn cậu đến ánh mắt cậu cũng lười bố thí cho người ta.” Bách Sâm nghĩ nghĩ, tìm nguyên nhân thay anh, “Chả nhẽ hồi đó con bé chưa nẩy nở hẳn nên cậu chống cự được, bây giờ nó phát triển toàn diện nên linh hồn nhỏ bé của cậu đã bị câu đi? Hừm, kẻ gây họa, chắc chắn nha đầu kia là kẻ gây họa, là người do thượng đế tạo ra để chuyên đi ngược những người đàn ông như chúng ta.”
Thật ra với tính cách này của Ôn Lệ không dễ hấp dẫn thu hút người khác thích mình, những người đã ghét cô kiểu gì cũng không thích nổi.
Mà thích cô rồi thì không thể buông bỏ xuống được.
Rất đặc biệt, chỉ cần ánh mắt bị cô hấp dẫn, có làm thể nào cũng không thể thoát ra được.
Bách Sâm hỏi: “Hay để tay lão luyện là mình đây tìm ra cách nào đó giúp cậu?”
“Đừng nhiều chuyện, không có việc gì thì ít liên lạc với cô ấy đi.” Tống Nghiên liếc anh ta, lạnh lùng nói, “Chồng chưa cưới cũ.”
Bách Sâm bĩu môi, không phục nói: “Mình còn chưa trách cậu cạy góc tường đào vợ chưa cưới của mình đâu, cậu còn bụng da hẹp hòi nói mình trước.”
Bỗng nhiên nghe thấy Tống Nghiên nhỏ giọng nói: “Cố ấy vốn là vợ chưa cưới của mình.”
Bách Sâm cười ha ha mấy tiếng, cà lơ phất phơ bảo: “Năm lớp 11 cậu mới chuyển đến Yến Thành, trước kia chỉ ở Úc Thành làm thân phận cậu chủ của mình, lừa ai chứ.”
Tống Nghiên không nói nữa.
Ngoài những lúc làm việc, bình thường anh hay mang dáng vẻ không quan tâm sự đời, cụp mắt suy nghĩ riêng, không chịu phản ứng với ai hết.
Bách Sâm có thể làm bạn với anh, còn làm bạn được nhiều năm chính bởi vì Bách Sâm là người nói rất nhiều, vừa khéo bù trừ cho Tống Nghiên.
“Gần đây đi ăn cơm với ông tổng bên truyền thông Lập Sách, công ty ông ta hợp tác với đài truyền hình làm một chương trình thực tế về cuộc thi diễn xuất, muốn mời cậu đến làm khách mời trợ diễn trong tập cuối, bảo mình nói giúp bọn họ, mình xem danh sách phim mà họ chọn có cả phim điện ảnh của cậu cũng có cả phim truyền hình của nha đầu kia, về mặt tình cảm thì con bé đó chậm chạp không khác gì rùa ngàn năm tuổi nhưng lúc diễn thì rất linh hoạt và có hồn, hay hai người tham gia chương trình đó rồi diễn cảnh tình cảm, được không?”
Tống Nghiên ngước mí mắt nhìn anh ta, như đang suy nghĩ về lời đề nghị này.
Bách Sâm đang chờ anh nghĩ cho xong, điện thoại Tống Nghiên để trên bàn rung.
Tống Nghiên muốn với lấy nhưng bị Bách Sâm nghiêng người đoạt lấy trước: “Cậu cứ nghĩ tiếp đi, miệng mình đã nói đồng ý với người ta, điện thoại để mình nghe hộ cho.”
Vừa lúc thấy tên hiển thị người gọi đến trên màn hình: “Cô Ôn.”
Chà, vợ chưa cưới trước của anh ta, thùng thuốc nổ nhỏ, nha đầu Ôn Lệ.
Tống Nghiên: “Ai gọi?”
“Số lạ.” Bách Sâm nói có lệ cho qua, cố ý nhấn nút nghe điện thoại.
“Thầy Tống.” Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào như mấy em gái nhỏ, người này có vẻ không quen nên hơi vụng về, “Khi nào thì anh về nhà?”
Bách Sâm trợn trừng mắt.
Tống Nghiên nhìn biểu cảm lạ của anh ta, nhíu mày: “Ai gọi đấy?”