“Anh còn muốn làm chuyện quá phận hơn?” Ôn Lệ trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Đang giữa ban ngày ban mặt, nhỡ bị người ta chụp được thì chúng ta được suất lên đầu đề các báo đấy, có phải anh sống trên trái đất lâu quá nên muốn thử đăng xuất khỏi trái đất không vậy?”
Tống Nghiên chỉ ừ, giọng điệu ẩn chứa ý cười, ra vẻ đứng đắn: “Vũ trụ lớn như vậy, qua thăm các hành tinh khác cũng là một ý tưởng không tồi.”
Ôn Lệ bị anh chọc cho phì cười ra tiếng, giơ tay hung hăng đánh vào ngực người đàn ông, hung ác nói: “Muốn đi thì mình anh đi, tôi không đi, tôi thích ở trên trái đất.”
Người đàn ông cười rộ lên mấy tiếng, tiếng cười dịu dàng cởi mở, đôi lông mày thanh tú khẽ nhướn lên.
Ôn Lệ vốn không muốn cười, mặt xị xuống tỏ vẻ nghiêm túc, cuối cùng thật sự không thể nhịn được, cũng cười theo anh.
Máy quay và thiết bị ghi âm đều đã bị tắt đi; toàn bộ nhân viên tổ quay phim thì đã tan ca sớm, hẹn nhau đi ăn bữa khuya. Vì lẽ đó nên mới không có ai thấy cảnh này.
Nhìn thì thấy Ôn Lệ là người nóng nảy, tính tình lại ngang bướng, nhưng thật ra chỉ cần không chọc đến cô, cô lại là người cực kỳ dễ dỗ. Chỉ cần hùa theo cô nói đùa hai ba câu là cô sẽ lập tức quên mất mình vừa nói gì.
Niềm hứng thú được khơi dậy, Ôn Lệ quyết định sẽ giúp Tống Nghiên chọn quần áo.
“Anh mặc quần áo màu nhạt rất đẹp.” Cô vuốt cằm, cẩn thận quan sát tủ quần áo, “Nhưng quần áo thẫm màu cũng rất đẹp.”
Sau đó cô phát hiện hành vi mình đang làm là hoàn toàn thừa thãi.
Quần áo trong tủ đã được stylist của anh dày công phối sẵn, đương nhiên là bộ nào bộ nấy đều hợp với Tống Nghiên, tùy tiện lấy một bộ nào đó đi Dung Thành đều được.
“Ừm vậy anh nên mang những bộ nào?” Tống Nghiên hỏi.
Ôn Lệ: “Bộ nào cũng được” Cô trả lời qua quít, tiện tay chỉ bừa mấy bộ, “Cái này, này, còn cả đây nữa.”
Đúng là Tống Nghiên nghe theo lời của cô hết, xếp hết mấy bộ cô tùy tiện chỉ cho vào hành lý.
Từ trước đến này Ôn Lệ chưa bao giờ giúp Tống Nghiên chọn quần áo, tất nhiên Tống Nghiên cũng chưa từng chọn giúp cô, bọn họ đều có đội ngũ stylist chuyên nghiệp riêng, không cần phải tốn thời gian suy nghĩ về việc nên mặc gì, càng không cần làm phiền đối phương.
Hôm nay lần đầu tiên cô hứng trí giúp anh chọn mấy bộ, anh cũng nghe theo cô.
Không hiểu sao lại có cảm giác trong gia đình bình thường, người chồng đang chuẩn bị đi công tác, phận làm vợ đang giúp chồng thu dọn hành lý.
Ôn Lệ bị cảnh tượng trong đầu dọa sợ, ho khan mấy tiếng, bước đến trước bàn trang điểm cầm hộp trang sức của mình lên, sau lại kích động chạy đến trước mặt Tống Nghiên.
Cô mở hộp trang sức ra, trong đó có vô vàn loại trang sức rực rỡ, dường như chúng làm căn phòng bừng sáng lên.
“Anh chọn giúp tôi mấy cai, tôi sẽ mang đến Dung Thành để ghi hình.”
Tống Nghiên nhìn đôi mắt sáng rực của cô: “Nó không chiếm nhiều chỗ, mang cả hộp đi đi.”
“Nhưng mà anh có món đồ này cho em. Nếu em không ngại có thể đeo nó lúc ghi hình.”
Tống Nghiên mở một ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo, lấy ra một hộp quà nhỏ được đóng gói rất đẹp.
“Gần đây anh có hợp đồng làm người đại diện thương hiệu cho thương hiệu này, bên đó làm cho chúng hai chiếc đồng hồ đôi.” Anh giải thích, “Anh mới nhận được mấy hôm trước.”
Ôn Lệ đưa mắt nhìn chữ thương hiệu khắc trên đó.
JL là một thương hiệu đồng hồ đến từ Thụy Sĩ. So với các dòng đồng hồ được ra đời từ các thương hiệu thời trang cao cấp hàng đầu, thương hiệu JL chỉ tập trung vào sản xuất đồng hồ nên không được đại chúng biết đến nhiều. Nhưng chỉ cần đi tìm hiểu sâu, bạn sẽ biết thương hiệu này là thương hiệu đứng đầu thế giới trong ngành sản xuất đồng hồ.
Ôn Lệ không biết gì nhiều về đồng hồ nhưng cậu cô là Ôn Diễn thì có sở thích đặc biệt với nó. Cậu cô có hẳn một bộ sưu tập đồng hồ, thậm chí còn có cả kiểu kinh điển đến từ các thương hiệu mấy trăm năm nước.
Thương hiệu này chỉ chuyên làm đồng hồ. Nếu tìm người đại diện thì họ sẽ không keo kiệt chỉ giao cho bạn danh phận đại diện thương hiệu của một khu vực, hay chỉ là danh phận bạn thân thương hiệu.
Trong giới giải trí, căn cứ vào việc hợp tác giữa các nghệ sĩ và thường hiệu mà phân chia ra các vị trí cao thấp khác nhau. Ôn Lệ và Trịnh Tuyết cùng là đại sứ thương hiệu cho nhãn hiệu C, nhưng Ôn Lệ là đại sứ thương hiệu khu vực Trung Quốc, nó tương đương với việc đại sứ cho tất cả dòng quần áo váy vóc, phụ kiện, trang sức của thương hiệu đó, còn Trịnh Tuyết là đại sứ thương hiệu cho một chi nhánh thời trang của nhãn hiệu C đó. Người trong giới chỉ cần liếc mắt cái đã biết bên nào cao bên nào thấp, nhưng đa phần những người qua đường không rõ cái này, họ chỉ biết cả hai người đều là đại sứ thương hiệu, nói về tài nguyên phải cùng nhau ăn cho nên fan Ôn Lệ và Trịnh Tuyết thường xuyên battle te tua trên Weibo chỉ vì danh phận đó.
Kiểu thương hiệu đồng hồ cao cấp có danh tiếng vững chắc trong suốt nhiều năm này đừng nói đến chuyện tìm người phát ngôn, các loại tuyên truyền marketing ở trong nước đã ít đến đáng thương. Lượng tiêu thụ của thương hiệu đồng hồ này hoàn toàn dựa vào các ông trùm giới nhà giàu trong nước, không ngờ đột nhiên thông suốt, tìm Tống Nghiên mời anh làm người đại diện thương hiệu.
Ôn Lệ thử thăm dò: “Khu vực Châu Á? Hay người phát ngôn khu vực Trung Quốc.”
Tống Nghiên: “Người phát ngôn toàn cầu.”
Ôn Lệ hít vào một hơi, từ đáy lòng hâm mộ anh nhận được tài nguyên này.
Nếu cậu cô Ôn Diễn biết, thương hiệu đồng hồ cao cấp mình yêu thích vô cùng tìm ngôi sao làm người phát ngôn, bắt đầu công việc tuyên truyền marketing, không biết cậu có tức giận đến mức mang đi bán hết mấy cái đồng hồ của thương hiệu này không nhỉ.
Mở hộp đồng ra, trên kim đồng hồ và các vạch nhỏ để thể hiện giờ phút được đính kim cương sáng lóa cả mắt, trên mặt đồng hồ có khắc một chữ cái ‘W’ font mềm màu vàng theo bảng chữ cái tiếng anh, trừ chỗ đó ra, ở đằng sau đồng hồ không chỉ khắc đánh số chỉ số lượng độc nhất vô nhị trên toàn cầu mà còn có cả tên tiếng anh của cô —-Wendy.
Quả nhiên là đồng hồ nữ được đặt làm riêng.
Ôn Lệ rụt rè hỏi: “Đi quay chương trình mà đeo chiếc đồng hồ này có phải quá rêu rao không?”
“Tùy em, em cất đi cũng được.”
“Ừm.”
Tuy cô gật đầu nhưng trong lòng nghĩ thầm, nói thừa, lúc quay chương trình phải đeo chứ! Càng rêu rao càng tốt! Để cho mấy thương hiệu cao cấp xa xỉ khác đang đắn đo do dự muốn đến tìm cô hợp tác nhìn xem, xem xem cô nổi tiếng thế nào!
Nhận được đồng hồ nên tâm trạng Ôn Lệ rất tốt, đến lúc chuẩn bị đi ngủ cô còn đang suy nghĩ xem nên chọn quần áo nào để phối hợp với đồng hồ này thì hợp.
Càng nghĩ càng không thông, cô dứt khoát ngồi dậy.
Tống Nghiên hơi hé mắt, giọng nói uể oải mệt nhọc: “Sao vẫn còn chưa ngủ?”
Cô xuống giường chạy đến cạnh tủ quần áo, vừa cố gắng tìm quần áo ở bên trong vừa nói: “Anh đừng ngủ vội, chọn giúp tôi mấy bộ.”
Tống Nghiên dụi dụi mắt, ngồi dậy dựa vào ngối trên đầu giường.
Ôn Lệ cầm quần áo chạy vào phòng thay đồ, sau khi thay một bộ xong đi ra, tự mình đứng ở trước gương nhìn một lượt, rồi quay lại nhìn anh: “Bộ này đẹp không?”
Tống Nghiên chống cằm nói: “Đẹp.”
Sau đó cô lại chạy vào nhà vệ sinh, thử liên tiếp mấy bộ nữa như không biết mệt.
Niềm vui của con gái có đôi khi rất đơn giản.
Cô thử vài bộ, bộ nào nhìn cũng rất xinh đẹp, những thiết kế tinh xảo được cô mặc lên người, ánh mắt người đàn ông dịu dàng ấm áp nhìn cô, so với xem quần áo, dường như thứ mà anh chờ mong chính là nhìn cô mặc những bộ quần áo khác nhau, giống như mở một chiếc hộp quà tặng công chúa, đi từ bên trong ra rồi quay nửa vòng tròn, dáng người nhỏ bé uyển chuyển, hệt như đang chơi trò thay những bộ quần áo xinh đẹp.
Chờ đến khi cô thử đến chiếc váy cuối cùng, xách theo làn váy đứng bên giường hỏi Tống Nghiên bộ này thế nào, người đàn ông cúi đầu quan sát, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tất cả đều đẹp lắm, mang hết đi.”
“Trang sức bảo mang hết, quần áo cũng bảo mang hết đi, sao không nói mang cả cái nhà này đi cho rồi.” Ôn Lệ rất không hài lòng với câu trả lời của anh, “Lúc nào hỏi ý kiến anh về cái này cái kia anh cũng không kiên nhẫn như vậy, thôi bỏ đi không hỏi anh nữa, tự tôi từ từ chọn, anh ngủ đi.”
“Chuyện gì.” Ôn Lệ tránh tránh, “Tôi muốn đi vào thay quần áo.”
“Chạy đi chạy lại mấy lần thế không mệt à? Thay luôn ở đây đi.”
Ôn Lệ tức giận nói: “Anh ở đây tôi thay thế nào được?”
“Tại sao lại không thể?” Tống Nghiên mở to mắt nhìn.
Ôn Lệ nghe lời anh nói xong trong đầu lại xuất hiện mấy suy nghĩ không thể phát tán, hơi xấu hổ lại có chút không biết thế nào, nhưng vẫn kiên trì nói: “Anh nói xem?”
Tống Nghiên lắc đầu: “Anh không biết.”
Ôn Lệ bị sự vô liêm sỉ mặt dày của người này làm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, giơ tay dùng ngón trỏ dí thẳng vào chóp mũi anh: “Đừng có mà giả vờ, nói dối mũi sẽ biến dài ra.”
Tống Nghiên cười đến mức hai bả vai run run, không giả bộ nổi nữa, mở miệng cắn nhẹ mấy đầu ngón tay cô.
Ôn Lệ hô lên trong vô thức, bị người kia ôm chặt eo đẩy nằm trên giường.
Tống Nghiên cúi đâu hôn cô, khác với ban ngày có ánh mặt trời chói chang, đèn đầu giường được mở ở mức mờ nhạt, rất nhanh đã tạo ra bầu không khí kiều diễm ở trong phòng.
Môi lưỡi ẩm ướt chạm vào nhau tạo ra tiếng thở gấp dồn nén.
“Mũi anh sẽ không biến dài.” Tống Nghiên luôn cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp mát lạnh, cả người như được ngâm trong dòng nước ấm, chóp mũi kề sát cổ ngửi mùi hương trên người cô, những hành vi thân mật vậy lại khiến anh không tự chủ được nói ra mấy lời nói thô tục, “Nhưng chỗ khác thì có, cô Ôn có cảm nhận được không?”
“Anh… lưu manh.” Ôn Lệ nói đứt quãng.
Tuy rằng anh nói mấy lời không thích hợp để trẻ em nghe, lại hơi đầu độc nhưng không thể không nói ở trong tình cảnh đặc biệt này, mấy lời nói hơi lỗ mãng này rất dễ trêu chọc người khác.
Ôn Lệ vẫn đang mặc bộ váy muốn mang đến Dung Thành ghi hình, còn phải đưa đến đưa đến cửa hàng bảo người ta chỉnh sửa lại một chút mới được.
Cuối cùng Tống nghiên nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, kết thúc hình ảnh riêng tư này.
Ôn Lệ nghĩ đến quần áo của mình, bọc chăn lại bướng bỉnh hỏi về mấy món đồ cô vừa mới mặc thử, rốt cuộc bộ nào là đẹp nhất.
Tống Nghiễn vẫn trả lời như cũ: “Không phải trả lời qua loa cho có, anh thật sự cảm thấy bộ nào cũng rất đẹp.”
“Không được, phải chọn một cái đẹp nhất!!”
Tống Nghiên xuy xét một hồi: “Vậy thì bộ em mặc lúc ghi hình chương trình lúc sáng ấy.”
Ôn Lệ ngỡ ngàng mất một lúc, đột nhiên biểu cảm trở nên phức tạp: “Không ngờ anh thích quần áo học sinh? Ơ chuyện này đúng là…..mấy người đàn ông các anh quả nhiên đều là biến thái.”
Tống Nghiên bị mắng là biến thái không hề tức giận hỏi lại: “Thích quần áo học sinh là biến thái?”
“Tại sao lại không phải?” Ôn Lệ rầm rì mấy tiếng, như thể bắt được nhược điểm của anh, giọng điệu đắc ý, “Người tạo hình hôm đó nói nhìn tôi giống cô gái trẻ chắc chỉ khoảng 16,17 tuổi thì phải, vẫn là vị thành niên, anh thích cách ăn mặc của vị thành niên, thế anh không phải biến thái thì là gì?”
Tống Nghiện bị logic này của cô đánh bại, im lặng một lúc, nhỏ giọng tự nói: “Vậy cứ cho là anh biến thái đi.”
“Biến thái.” Ôn Lệ trả thù gọi anh một tiếng, sau đó lại hỏi, “Anh thật sự cảm thấy tôi mặc kiểu đó đẹp ư? Anh không cảm thấy đó chỉ là giả vờ thôi à?”
Tống Nghiên bình tĩnh trả lời: “Không thấy vậy.”
“À có thể do hôm nay tôi nhảy rất tốt, tràn đầy sức sống thanh xuân, không khác là mấy.” Ôn Lệ tự tin nói, “Tôi nói cho anh biết nhé, điệu nhảy này đối với tôi mà nói thì quá đơn giản, như vẩy nước cái là xong. Tôi là người chuyên nghiệp, nhảy được rất nhiều loại khác nhau.”
Sau đó cô bắt đầu giơ tay đếm đếm một vài loại.
“Biết một chút Street dance.” Nói xong cô làm mấy cái đá đá chân ở trong chăn, làm mấy động tác ngẫu hứng, “Đợi kỳ nào anh lại đến làm khách mời, tôi sẽ nhảy cho anh xem, xem tôi đẹp trai đến mức nào.”
Ôn Lệ thấy anh có vẻ không thích thú lắm, thò lại gần, chọc chọc bả vai anh, bĩu môi: “Anh không hứng thú với Street dance? Vậy anh thích vũ đạo gì?”
“Hử.” Tống Nghiên nghiêng người, chạm vào chán cô nói, “Anh thích nhảy thoát y.”
“…”
Ôn Lệ không thay đổi sắc mặt lấy áo ngủ nam mà anh vừa mới cởi ra để một bên vô tình ném thẳng vào mặt anh: “Mặc quần áo của anh vào.”
Nói xong thì quay lưng bỏ đi không để ý đến anh, như người đàn ông cặn bã rút tay tuyệt tình.
Nhưng chính cô biết, không phải mình vô tình như vậy.
Cô cắn cắn ngón tay nghĩ thầm, hôm nay Tống Nghiên cứ lạ lạ thế nào đó, luôn trêu cô, mà chính mình cũng kỳ lạ sao sao vì không những không tức giận mà còn rất thích được anh trêu.
—-
Trước ngày xuất phát đến Dung Thành để ghi hình, << Vi Thành Đoàn >> tung trailer mới nhất của tập tiếp theo.
Ôn Lê đang ở sân bay xem trailer.
Mấy chục giây trước chiếu cảnh các thực tập sinh luyện tập đến đổ mồ hôi trong phòng tập trước khi tiến hành kiểm tra bài hát chủ đề.
Trong đó có thằng nhóc Từ Lệ.
Vũ đạo bắt đầu từ con số 0, nhảy chẳng khác gì người máy, biểu cảm giống AI.
Trong sóng comment toàn [Ha ha ha], [Trai cưng Lê rất đáng yêu], Ôn Lệ vui sướng khi người khác gặp họa, học theo viết mấy bình luận [Ha ha ha ha], dùng để cười nhạo thằng em trai thối.
Kết quả video trên màn hình chuyển tiếp, mấy giây tiếp theo là hình ảnh Từ Lệ không phục, hơn nửa đêm vẫn đang tập nhảy trong phòng luyện tập.
[Con trai Lê xông lênnn]
[Các chị em giúp đưa con trai em được debut với!!!]
‘Hừ.” Ôn Lệ giật giật khóe miệng, “Thằng nhóc thối còn biết liều mạng.”
Phần đầu của trailer toàn chiếu các nhóm thực tập sinh, đến một đoạn nhỏ phía sau, Ôn Lệ đen mặt.
Ngay từ đầu cô đã nói trước với đạo diễn, mấy thứ không có sẵn trong kịch bản không nên nhét vào tập phát sóng chính thức. Lúc ấy cô nói mấy lời lẽ rất chính đáng, nói cái gì mà trong chương trình này vai chính là mấy bạn thực tập sinh, cô chỉ là PD mà chiếm quá nhiều thời gian của chương trình thì chắc chắn sẽ khiến cho các fan của show tuyển chọn không hài lòng.
Sau đó đạo diễn đồng ý.
Vì thế ngay trong trailer này, tổ hậu kỳ còn cố ý gắn thêm một câu nhắc nhở thân thiện, nói đoạn này sẽ chiếu bổ sung cuối tập, sau khi chương trình phát sóng mong mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần xem.
Đoạn ghép thêm còn cắt vào trailer.
Ekip chương trình vô liêm sỉ!!
Hình ảnh Ôn Lệ buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy kẻ caro màu hồng nhạt cứ như thế bị cho ra ngoài ánh sáng.
Thậm chí còn đặc tả màn hình phóng to gấp mấy lần biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu của cô, rất nhiều biểu cảm riêng biệt, mím mím môi, ánh mắt có sự né tránh.
[???]
[Cô là ai, tuy cô rất đáng yêu nhưng mong cô trả lại anh Tam Lực lại cho mị nhanh]
[Thế này chắc bị hồn ai nhập vào đúng không ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Sau nữa là mấy giây phát hình ảnh cô đang nhảy, lúc đó ở hiện trường cô cảm thấy mình nhảy rất tốt, nhưng giờ tự mình xem mình nhảy qua màn hình vẫn khiến cô phải ấn tạm dừng.
[Các chị em ơi, đây là phiên bản giới hạn Tam Lực ngọt ngào có một không hai!!]
[Ngọt có mặn có Ôn Tam Lực! Loli táo bạo Ôn Tam Lực! Em gái ngọt nhất Ôn Tam Lực!]
[Nàng còn bao nhiêu sự ngạc nhiên mà trẫm không biết]
Phần cuối của trailer thông báo trước có khách quý bất ngờ đến thăm trường quay, toàn bộ trường quay và các thực tập sinh thét chói tai, hình ảnh vị khách thần bí này được làm mờ, âm thanh các nhóm thực tập sinh gọi to tên khách quý cũng được xử lý tiêu âm.
Cho dù chương trình đã cố hết sức giữ lại cảm giác thần bí, nhưng mọi người trong sóng comment dự đoán như tiên.
[@ Tống Nghiên]
[@ Tống Nghiên]
[Mỹ Nhân đến thăm trường quay của vợ!!!!!]
[Thật tình không biết mục đích định ra cuối cùng của chương trình này là gì? Thế là chương trình show tuyển chọn hay gameshow phát đường? Các em trai thực tập sinh đã tung lửa khắp nơi tạo thành đủ kiểu chiến trường CP lộn xộn còn chưa tính mà đến các cố vấn, PD cũng phát cơm chó cho tui ăn? Tui rất thích như vậy, mong chương trình tiếp tục giữ nguyên và phát triển!]
Những bình luận trên sóng comment khiến Ôn Lệ cảm thấy rất ngại. Cô vào dạo super topic của mình, quả nhiên đã có các fan cắt hình ảnh cô buộc tóc đuôi ngựa hai bên từ trailer chương trình ra bắt đầu photoshp thêm filter, bắt đầu truyền bá rộng rãi.
Tam Lực Tiểu Đà Tinh Quả Nho Nhỏ: “Nhan sắc tuyệt thế mỹ thần trong giới idol Trung Quốc, nghiệp vụ chuyên nghiệp không khác gì idol Hàn Quốc, đầy sức sống thanh xuân idol Nhật Bản cô gái Ôn Tam Lực thực sự quá tuyệt vời [awsl]”
[Xịn dữ, người chị em khen đỉnh thế]
[Chị em ở trên cho tui hỏi cái, thím học cách khen mấy lời trên mấy ở chỗ nào vậy? Tui cũng muốn đăng ký học!]
[666666]
Ôn Lệ nhìn bài Weibo này, người đến người đi trong đại sảnh sân bay, lúc nàu cô không nhịn được ôm di động bắt đầu tự kỷ xấu hổ mỉm cười, cũng chính bài Weibo này mà quá trình di chuyển từ Yến Thành đến Dung Thành trên mặt cô luôn xuất hiện ý cười chưa bao giờ dứt.
Mãi đến tận khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Dung Thành, tổ chương trình đã sắp xếp cho bọn họ lên xe khách sạn đề đi trên đường, Ôn Lệ vẫn đang cầm điện thoại cười ngây ngô.
Nhưng vì trước mặt đang có máy quay quay cho nên cô cười nhìn có vẻ hơi rụt rè.
Người quay phim hỏi: “Cô Ôn đang xem gì đấy? Cười vui vậy mà.”
“Đang xem trailer của << Vi Thành Đoàn >>”
Vì hai bên chương trình đã thống nhất quan hệ hợp tác từ trước nên khi quay ở Thế Gian Có Người cô cũng có thề hào phóng nhắc đến tên show mình đang quay.
Người quay phim cười hỏi: “Nhìn thấy mình nhảy nên rất vui?”
“Không hề.” Đối mặt với máy quay, Ôn Lệ không thể không biết xấu hổ mà tự luyến, đột nhiên trở nên vô cùng khó xử, “Không phải tôi cố ý làm kiểu đó đâu, là bọn họ ép tôi phải làm.”
“Vậy không biết thầy Tống đối với hình ảnh cô Ôn nhảy đáng yêu như vậy có suy nghĩ gì không?”
Tống Nghiên chậm rãi nói: “Có hơi buồn một chút bởi vì sau đó tôi xin cô Ôn nhảy lại cho tôi xem nhưng cô ấy vẫn kiên quyết có chết không nhảy.”
Bỗng nhiên Ôn Lệ trừng mắt nhìn: “Này!!! Lúc đó anh muốn em nhảy thoát —-”
Nhân viên trong xe đồng loạt ngầng đầu lên với ánh mắt ý chỉ “Cô nói đến này bọn tôi sẽ không buồn ngủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT