Mượn cớ động tình là điều mà Ôn Lệ không thể ngờ đến.

Thậm chí cô có chút không phân biệt rõ được, rốt cuộc do anh nhập diễn quá sâu, nói diễn là diễn, là những lời diễn mà “Tiên tôn” muốn nói với “Chồn Tuyết”, hay lời của Tống Nghiên muốn nói với Ôn Lệ.

Bất kể nó thuộc tình huống nào thì đều chứng tỏ cho việc người này không tự chủ được, ngay cả khi đang trong trạng thái làm việc.

Trong lòng Ôn Lệ không hề thích chuyện này.

“Bình thường ở phim trường anh có hay đột ngột thế này không?”

Ôn Lệ bị anh đè nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhưng cô kiên quyết không nằm xuống, chống khuỷnh tay xuống giường, miễn cưỡng đỡ được lực đạo Tống Nghiên đè trên người cô.

Giọng nói khàn khàn khi nãy bỗng nhiên trở nên rõ ràng, không mặn không nhạt giải thích: “Anh chưa từng diễn mấy kịch bản kiểu này.”

Nội dung nghiêm túc đứng đắn thì không có nhiều, gần như mỗi tập chỉ có nam nữ chính vặn vẹo này nọ, con chồn tuyết kia cứ như qua tám trăm kiếp chưa gặp được đàn ông, mỗi ngày dính chặt lấy nam chính, hết làm nũng lại tỏ vẻ đáng thương, thử nhìn xem ánh mắt khi nhìn nam chính có bao nhiêu sự mê mẩn, yêu thích đến mức nào.

Lại nhìn đến người đang ở trước mắt đây.

Là người yêu cầu đóng thử trước rồi nhoáng cái bày ra vẻ mặt không tình nguyện miễn cưỡng diễn.

Ôn Lệ cảm thấy anh đang cười nhạo cô, dù sao thì cô phải dựa vào mấy loại kịch bản tình yêu thần tượng như này để bắt đầu nổi tiếng.

Đúng, anh chưa từng diễn.

Mấy cái anh diễn nào là chính nghĩa quốc gia, lòng yêu tổ quốc, tội phạm, mấy kịch bản lớn lao vĩ đại đó không có liên quan gì đến tình yêu các thứ.

“Vậy anh chọn bộ phim này làm gì? Nói trắng ra không phải anh thích xem mấy phim kiểu nội dung tình yêu như này hay sao?!!” Ôn Lệ không hề nể nang châm chọc rồi phản bác, “Huống chi chúng ta đều có sự chuyện nghiệp được rèn luyện hằng ngày, khi đạo diễn hô cut phì phải thoát ly khỏi nhân vật đang diễn, không thì anh cho rằng năm đó kịch bản này được duyệt qua thế nào? Anh cho rằng ai cũng như anh chắc? Ỷ vào việc mình đang diễn chiếm tiện nghi người khác!!”

Cô xổ ra một tràng liên tục, nhưng chỉ thấy ánh mắt thản nhiên của Tống Nghiên.

“Vậy bây giờ không có đạo diễn ở đây hô cut, anh có thể tiếp tục không?”

Ôn Lệ lại bị anh chặn họng.

Tại sao có cảm giác trọng tâm chú ý của anh và cô hoàn toàn không giống nhau?

Nhưng thật ra Tống Nghiên hỏi câu này không có ý muốn hỏi ý kiến của cô thật, mà chỉ là muốn lợi dụng lúc cô đang dại ra hoảng hốt cắn nhẹ hÔn Lện môi cô.

Sau một lúc lâu, Ôn Lệ nghiêng đầu, miệng nhỏ thở gấp.

Một lần nữa cằm bị véo quay lại, bị cướp đoạt không thể thực hiện trạng thái hô hấp.

Trọng lượng đang đè trên người càng ép xuống càng nặng rõ ràng, giữa chừng anh tách ra mấy giây, chống người dậy đi đến tủ đầu giường tìm đồ vật nào đó.

Ôn Lệ lặng lẽ mở một con mắt, nhìn thấy chỗ tóc ngắn trên trán anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp, đôi môi mím chặt, yết hầu lăn lộn.

Gói đồ có hơi khó xé, cô nghe thấy tiếng ‘hừ’ của anh, không kiên nhẫn dùng răng cắn mở.

Trong lúc hai hơi thở hỗn loạn hòa quyện vào nhau, mùi hương dịu nhẹ trên người Tống Nghiên hòa cùng hương quýt ngọt ngào ấm áp trên người Ôn Lệ dần dần dung hòa tan thành khí lạnh lan tỏa đậm đặc trong không khí. 

Rõ ràng mùa xuân đã qua đi, nhưng anh Tam Lực vẫn phải hiến lương thực cho Tống Mỹ Nhân.

Nhớ lại lần đầu tiên hiến lương là khi nào?

Hình như là hai tháng sau khi kết hôn, hai người được mời đi tham gia tiệu rượu truyền thông, uống có hơi nhiều, lái xe đưa bọn họ về nhà.

Khi đó không quen biết, ở trong mắt Ôn Lệ, Tống Nghiên vẫn là đàn anh ít lời ăn nói thận trong khi còn ở trường cấp ba.

Lịch trình làm việc của hai người linh tinh, cả hai ngầm hiểu đối phương không có ở nhà nên đến phòng ngủ chính ngủ, bởi vậy mới nói hai người không ai có ý thức tự giác sang giường dành cho khách nằm.

Rất xấu hổ.

Thật ra say rượu làm loạn không tính, có thể tính là loạn vì động cơ vốn không thuần khiết.

Chắc do Ôn Lệ không thành thật trước, lúc ngủ trở mình lấy cái, trong lúc vô tình cơ thể mềm mại đụng phải Tống Nghiên.

Sau đó Tống Nghiên đánh thức cô, hơi thở phả ra từ miệng nồng nặc mùi rượu, hỏi cô có thể không.

Dưới ánh trăng sáng trong như nước, khuôn mặt không thể bắt bẻ trước màn ảnh cứ như vậy trong lúc cô không phòng bị, phóng đại mấy lần hiện ra ở trước mắt.

Thật ra con người không hề cao thượng như những gì mình nghĩ.

Ít nhất dưới tình huống đó.

Sau trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe được, lúc thở gấp Tống Nghiên gọi cô một tiếng: “Đàn em.”

Ôn Lệ không tránh được nghĩ đến trước kia.

Bách Sâm là người giới thiệu bọn họ quen biết nhau.

Bách Sâm nói với Ôn Lệ, đây là anh em của anh, Tống Nghiên.

Tiếp đó Bách Sâm giới thiệu cô với Tống Nghiên, lúc đầu anh ấy định giới thiệu tên nhưng không biết tại sao tự nhiên muốn chọc cho Ôn Lệ tức nên mới cố ý giới thiệu với anh đây là vợ chưa cưới của mình.

Ôn Lệ cực kỳ chán ghét việc bị các bậc trưởng bối sắp đặt cho cái cọc gọi là hôn nhân phong kiến, càng ghét việc phải có quan hệ đó với người lớn lên từ nhỏ với mình như Bách Sâm, lập tức tức giận, giẫm chân lên giày chơi bóng của anh ấy. 

Mà lúc đó Tống Nghiên không có phản ứng gì, thản nhiên ừm một tiếng.

Ôn Lệ nhìn nam sinh trước mặt có khí chất hoàn toàn khác Bách Sâm, cô nhìn thấy sự bình tĩnh trong ánh mắt anh, nhìn ra được hình như anh không thích mình lắm.

Từ nhỏ đến lớn cô thuộc dạng con gái có bụng dạ cao thâm, nếu anh đã không thích mình thì cô không có hứng thú giao tiếp với anh.

Cuộc đời đúng là vô thường.

“Thầy Tống.”

Người đàn ông bên cạnh lên tiếng: “Hử?”

“Anh đã không thích bộ phim này của tôi, tại sao muốn chọn bộ này?”

“Không phải không thích.” Tống Nghiên nói, “Nếu không thích sẽ không chọn nó.”

“Cái gì? Anh rất thích bộ phim?”

Cô không thích, thậm chí cảm thấy kỹ thuật diễn mình cống hiến cho bộ phim là lịch sử đen tối, không ngờ anh sẽ thích.

Mỗi ngày chỉ biết nắm tay áo nam chính tỏ vẻ đáng thương làm nũng, mỗi khi tủi thân lại dùng đôi mắt tội nghiệp lấp lánh ánh nước nhìn nam chính, rõ là yêu tinh tu hành trăm năm mới đúng, rồi cứ như không có xương không có đầu óc, mỗi ngày không phải như người yếu cần ôm thì cần cõng. 

Không thể hiện ra được ít nào dáng vẻ cao quý, lạnh lùng, khí phách của bản thân cô.

“Ừm, thích.”

Ôn Lệ xùy một tiếng, buồn cười: “Không ngờ anh đường đường là đàn ông mà đi thích mấy kiểu tình yêu như thế.”

“Có người quy định đàn ông không thể thích không?”

“Đúng là không có.” Ôn Lệ hỏi anh tiếp, “Anh thích thế sao không tự mình đi diễn đi? Cứ chọn mấy cái kịch bản thâm cừu đại hận làm gì?”

“Mấy cái kịch bản tìm anh toàn thù hận các thứ, anh còn cách nào khác?” Tống Nghiên nhắm mắt, đè thấp giọng nói, “Anh thấy trong tay cô Ôn có nhiều kịch bản lắm mà chưa từng giới thiệu cho anh bao giờ.”

“Gì cơ?” Ôn Lệ không biết có phải đầu óc anh thích việc đùa giỡn hay không, “Anh muốn quay cần tôi giới thiệu? Anh chỉ cần nói hai câu trong vòng bạn bè, tôi đảm bảo ngày mai có ít nhất hai mươi kịch bản được mang đến trước mặt anh.”

Tống Nghiên cười cười: “Không đến mức hai mươi cái đâu.”

Ôn Lệ tò mò hỏi thử: “Thế có bao nhiêu cái?”

Ôn Lệ mở to mắt, hiếm khi hỏi anh chuyện công việc.

Tống Nghiên dịu giọng trả lời: “Không nhiều, chắc khoảng ba bốn cái thôi.” Nói đến đây anh quay đầu, chớp chớp mắt, tự nhiên nhéo nhéo mặt cô, “Nhưng mà nhờ phúc của cô Ôn, gần đây có một kịch bản khá ổn tìm đến cửa.”

Ôn Lệ ngơ ngác: “Có ý gì?”

“Là một kịch bản dân quốc, thể loại gián điệp chiến tranh.”

“Ừ, thế nó liên quan gì đến tôi?”

“Bởi vì đạo diễn đã xem chương trình chúng ta quay ở Tinh Thành nên liên hệ với người đại diện của anh.” Tống Nghiên nhìn vẻ mặt mê man của cô, tự nhiên thấy hoang mang theo, “Người đại diện không nói cho em nghe chuyện kịch bản này à?”

Ôn Lệ lắc đầu: “Không có mà.”

Từ trước đến nay cô không dám tiếp xúc với kịch bản phim điện ảnh, một là gánh vác không nổi phòng bán vé, hai nữa là giữa phim điện ảnh và phim truyền hình có một vách ngăn, có người dù có kỹ thuật diễn rất giỏi trong phim điện ảnh khi hạ phàm xuống đóng phim truyền hình còn có thể bị lật xe, huống chi cô chỉ chuyên đóng ở mảng phim truyền hình.

Trong thời đại internet bùng nổ, mặc dù phim truyền hình và phim điện ảnh bây giờ không còn phân biệt rạch ròi như nhiều năm về trước, nhưng đối với những người làm trong giới giải trí mà nói, hai mảng phim này kiểu gì vẫn có sự chênh lệch nhất định.

Thật ra nghệ thuật chẳng phải phân chia thành ba bảy nhiều loại, nhưng người ta cứ thích tự mình phân chia mọi thứ xung quanh thành nhiều loại khác nhau.

Tống Nghiên hơi nheo mắt.

“Ngày mai tôi sẽ hỏi chị Đan.” Ôn Lệ không để ý đến việc này lắm, “Anh nói đạo diễn xem chương trình kia của chúng ta, là cái đoạn mà mình diễn lại một đoạn ngắn các tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển đấy á? Phần mặc trang phục dân quốc đó?”

Tống Nghiên gật đầu: “Có điều nói đúng ra là vì bức ảnh chụp được đăng kia.”

“Bức nào?”

“Nghe đạo diễn nói, hình như ông ấy nhìn thấy trên Weibo.”

Bấy giờ Ôn Lệ với tay lấy điện thoại để tìm, cô nhập tên mình và Tống Nghiên trên thanh tìm kiếm, đằng sau thêm hai từ mấu chốt ‘dân quốc’.

Là bức ảnh chụp ở trong phòng hóa trang, lúc đó thợ chụp ảnh vừa thấy cô và Tống Nghiên thay trang phục và trang điểm hương dân quốc xong, nhất thời hứng khởi chụp cho bọn họ bức hình.

Bức ảnh do một blogger đăng lên.

Những bức ảnh dân quốc xưa:

“Hôm nay bức ảnh này không phải là ảnh cũ. Nhưng nó khiến tôi có cảm giác quay về cái thời sắc đẹp phù hoa, về những thời đại suy tàn thối nát.”

“Cả đời này anh thất bại liên miên, ba năm dân quốc không đợi được một trận mưa, không đợi được một câu em yêu anh” ——- <<Mộng cũ 1913>>

Ảnh đính kèm là bức ảnh chụp chung của Tống Nghiên và Ôn Lệ, trong ảnh cố ý chỉnh sửa chất lượng ảnh trở nên cũ kỹ hơn, dùng bản trắng đen, thấp thoáng thêm tý ánh vàng vàng, hệt như bức ảnh này được chụp trong khung cảnh hơn trăm năm trước vào những năm chiến tranh kéo dài không dứt.

Trong ảnh người đàn ông mặc quân trang và người nữ mặc bộ sườn xám đứng sóng vai nhau, ngoại hình rất đẹp, khí chất xuất chúng, người đàn ông có phong thái mạnh mẽ kiên cường, người con gái tươi cười dịu dàng.

Bài Weibo này ước chừng có khoảng tám triệu lượt share, không có fan cày số liệu, dùng từng nick clone chuyển phát đến mười mấy hai mươi lượt, ban đầu được các nick lớn có tick V chia sẻ, sau đó người qua đường chia sẻ lại tiếp, tốc độ truyền đi rất rộng.

[Sau khi tôi thấy tấm ảnh vợ chồng dân quốc này phản ứng đầu tiên là thấy họ giống Tống Nghiên và Ôn Lệ, không ngờ đúng là bọn họ???]

[Trừ câu nói quá tuyệt thì tôi không thể nói được câu thứ hai nào khác]

[Từ nay về sau, tất cả các tiểu thuyết dân quốc mà tôi đọc đã có mặt nhân vật chính rồi]

[Mẹ ơi, fan đâu, fan đâu, fan đi đâu hết rồi? Bình thường mấy blogger nhanh nhạy lắm cơ mà, hôm nay có chuyện gì thế! Nhanh tay chuyển đến cho chính chủ nhà mấy bạn xem đi, tăng độ hot lên, người qua đường chúng tôi còn muốn xem bọn họ hợp tác trong bộ phim dân quốc đấy! @Fan Tống Nghiên và Ôn Lệ]

Ôn Lệ dán mắt vào tấm ảnh kia một lúc lâu.

Cô quyết định lần này phải tranh thủ một chút, hỏi chị Đan xem chị ấy có gửi xót kịch bản nào không.

“Đẹp lắm à?” Tống Nghiên khẽ hỏi: “Nhìn lâu như thế.”

Ôn Lệ nhìn chằm chằm Tống Nghiên anh tuấn cao lớn trong ảnh, ừ một tiếng: “Tôi quá đẹp!”



Bức ảnh dân quốc kia hót hòn họt trên Weibo nửa tháng, Thế Gian Có Người bên này gặp phiền phức.

Nguyên nhân chính là do bộ phim Tống Nghiên đã chọn – bộ tiên hiệp bốn năm trước mà Ôn Lệ đóng. Đặt trong điều kiện xét duyệt của bốn năm trước, nó còn có thể yên ổn phát sóng đến hết trên nền tảng webcast* mà không gặp bất cứ vấn đề gì, nhưng đặt trong điều kiện xét duyệt của bốn năm sau, bộ phim kia đã bị cắt bớt đi gần hết, bị gỡ xuống xong lại được tải lên, cuối cùng mới miễn cưỡng sống đến được ngày hôm nay.

(*)Webcast là một hình thức trình chiếu truyền thông qua Internet bằng cách sử dụng công nghệ truyền phát trực tiếp (streaming media) để phân phối một nguồn nội dung cho nhiều người nghe / người xem đồng thời. Một webcast có thể được phân phối trực tiếp hoặc theo yêu cầu. Về cơ bản, webcasting là “phát sóng” (broadcasting) qua Internet. [Nguồn: Wikipedia]

Vậy nên trong tập ba của Thế Gian Có Người, màn biểu diễn nhỏ liên quan đến bộ tiên hiệp này đã bị gạt bỏ một cách tàn nhẫn và được yêu cầu phải cắt bỏ đi.

Ekip chương trình chỉ có thể xóa bỏ nó.

Quả nhiên, khi trailer vừa được tung ra, các fan đã phát hiện ra liền, các khách mời khác đều diễn hai bộ, chia ra chọn từ tác phẩm của chồng một bộ, của vợ một bộ, chỉ có Muối là đóng một bộ, đã thế lại còn là thể loại phim đối đầu nhau.

[???]

[Các khách mời khác thể hiện tình yêu nam nữ, tại sao đến Muối của chúng tôi là tình anh em?]

[Chương trình của mấy người nên đổi tên thành Thế Gian Có Anh Em đi]

[Các khách mời khác đều ôm ấp hôn hít nhau, tại sao đến nhà của chúng tôi lại thành chĩa súng lục vào nhau!!!!]

[Tôi muốn xem bọn họ hôn nhau! Bọn họ ôm nhau! Bọn họ thân mật! Bọn họ dính nhau!]

Vì thế chương trình không dám lên tiếng, chỉ có thể thầm thông báo cho cô Ôn và thầy Tống, lúc livestream phải đề cập đến nó một chút, không phải do ekip không cho lên sóng, mà do khâu xét duyệt quá nghiêm, bọn họ không có biện pháp nào. Mong các fan tập trung sức lực mắng khâu xét duyệt, đừng đổ oan cho chương trình.

Khi biết lịch sử đen tối nóng mắt kia của mình sẽ không được phát sóng, Ôn Lệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả quyết đồng ý.

Lúc màn đêm đang dần buông xuống, ekip chương trình còn tiện thể tung ra một đoạn trailer ngắn khoảng 30 giây của vợ chồng Muối, nhằm xoa dịu các fan CP Muối.

Ôn Lệ và Tống Nghiên không hề hay biết việc này. Theo sự sắp xếp của chương trình, hai hôm trước khi đến buổi lễ từ thiện, vì để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong tập ba nên họ đã livestream ở nhà.

Ôn Lệ: “Chào buổi tối mọi người.”

Tống Nghiên: “Chào buổi tối.”

Số lượng người vào xem livestream tăng lên vèo vèo.

[Hai người live cùng nhau!!! Em đợi được ngày này rồi!!!]

[Lần này không phải nhờ một mình Tam Lực buôn bán nữa rồi]

[Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực]

Lần trước chỉ có mỗi Ôn Lệ livestream, vì vậy người đọc danh sách những fan tặng quà chỉ có mình cô, lần này có thêm Tống Nghiên, cô chọc cánh tay Tống Nghiên, dặn dò anh: “Thầy Tống, nhớ cảm ơn những fan tặng quà.”

Những món quà nhận được này sẽ được nền tảng chiết khấu rồi đưa đi quyên góp cho các tổ chức từ thiện, Tống Nghiên chắc chắn sẽ phối hợp.

“Cảm ơn…” Tống Nghiên híp mắt nhìn ID fan, ngữ khí vui vẻ, “‘Mỹ Nhân Tam Lực một đêm mấy lần’ đã tặng một trăm cái tàu ngầm, đây là chuyện riêng tư, tôi không tiện trả lời, xin lỗi bạn.”

Hai mắt Ôn Lệ tối sầm lại, fan này lại tới nữa rồi!

Người xem livestream ai cũng ngây người, lần trước Ôn Lệ sống chết không chịu đọc cái ID hổ báo này, không ngờ Tống Nghiên độc nó mà mặt không biến sắc, đã thế còn trả lời.

[?????]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cứ như hai chị em nói chuyện với nhau ý]

[Cảm ơn cảm ơn cảm ơn ship đúng rồi ship đúng rồi]

[Tốt lắm, em đã bắt đầu tự suy diễn]

[Mé hóa ra bọn họ sẽ làm vậy!!! Đây không phải là mơ đó chứ!!!!”

Ôn Lệ: “…”

Cô nghiêng đầu nhìn Tống Nghiên, trịnh trọng nói: “Thầy Tống, lần sau không cần đọc mấy ID nguy hiểm như vậy đâu, cẩn thận phòng livestream bị đóng đấy.”

Tống Nghiên nhướng mày: “Thật không?”

[Không đâu không đâu không đâu không phải đâu]

[Mỹ Nhân anh đừng để ý chị ấy, chị ấy ngại đấy]

[Tam Lực chị bảo thủ là việc của chị nhưng mong chị đừng cướp đoạt niềm vui 18+ của fan OK?]

[Muốn làm gì muốn gì hả, có thể suy nghĩ trong sáng lên được không?” Ôn Lệ bắt đầu ầm ĩ với fan, “Mấy bạn bao nhiêu tuổi rồi? Đã trưởng thành chưa? Sao lại nói chuyện như vậy?”

[Tâm nguyện duy nhất của người mẹ già này là trước năm tám mươi tuổi được nhìn thấy hai người hôn nhau]

[Trước mặt người bà tám mươi tuổi của bạn, bạn có dám làm không! Làm tình!]

[Mười sáu! Sao nào!  Có ý kiến gì sao?]

[18+ là không tích cực, suy nghĩ có vấn đề]

Tống Nghiên cười vui vẻ, chống cằm, cong mắt, yên lặng ngồi bên cạnh nghe Ôn Lệ cãi nhau với sóng comment.

Cho đến lúc có một comment đứng đắn xuất hiện.

[Mỹ Nhân Tam Lực hai người đã xem đoạn trailer ba mươi giây mà chương trình vừa đăng lên Weibo chưa?”

Comment trong sáng này xuất hiện trong một loạt các comment đen tối trông mới thuần khiết làm sao, vậy nên Ôn Lệ đã nhanh chóng chú ý đến.

[Vẫn chưa xem, vừa mới đăng à?]

[Đúng, đúng, đúng, giờ hai người mau đi xem đi]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hai người mau đi xem đi!!!!!!]

[Cắt chỉnh video cực kỳ tốt luôn]

Ôn Lệ nhớ lại một chút, cảm thấy nội dung quay ở nhà mấy hôm nay không có gì đặc sắc, quay đầu hỏi ý kiến Tống Nghiên: “Anh có xem không?”

Tống Nghiên gật đầu: “Xem đi.”

Vì vậy Ôn Lệ lấy điện thoại ra, định sẽ ngồi đối diện với màn hình livestream xem để reaction luôn.

Hai người cúi đầu nhìn điện thoại, hoàn toàn không biết sóng comment ở màn hình phụ đã thay đổi.

[Đến rồi, đến rồi, cảnh báo sắp đội quần rồi ha ha ha ha ha ha ha]

[Chị em mấy người xấu thật đấy nhưng mà tui thích a ha ha ha ha ha ha]

[Chuẩn bị đến cảnh Muối chết vì xấu hổ —- ting ting]

———–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play