Chương 82:

Diệp Uyển khẽ cười, nhưng cô biết nếu muốn đạt được mục tiêu cao hơn thì cô phải cố gắng hơn nữa.

Lúc cô chuẩn bị rời đi, Jason đã đứng bên cạnh xe chờ cô: “Cô Diệp Uyển, tôi nghĩ chúng ta nên nói tiếp về chuyện quay nhỉ!”

“Sáng nay anh đã thể hiện rõ thái độ từ chối cho tôi tham gia diễn xuất rồi mà.” Diệp Uyển nói thẳng.

“Không đâu, đó đều là hiểu lầm, chỉ cần cô bằng lòng tham gia quay, cô ra điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!”

“Anh đừng mạnh miệng thế. Nếu tôi nói tôi chỉ hy vọng lần quay này chỉ có một diễn viên phương Đông là tôi thì sao?” Diệp Uyển hỏi rất dứt khoát, rất khí thế.

Jason trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô.”

“Vậy thì ngày mai gặp.” Diệp Uyển lên xe Lục Cảnh Thần đã chuẩn bị sẵn, chuyện tiếp theo, chờ ngày mai xem kịch hay thôi.

Giây phút khi bọn họ bịa chuyện thì cũng nên chuẩn bị tâm lý nhận hậu quả khi bị vạch trần.

Bùi Uyển Linh sẽ không nghĩ tới Diệp Uyển có cơ hội xuất hiện tại sự kiện đó, cô ta càng không ngờ rằng cô có thể khiến cho Jason biết được chân tướng.

*Diệp Uyển mới vừa trở về biệt thự đã nhận được điện thoại của Hoắc Phong Lãng.

Cô vốn dĩ cũng không muốn nghe nhưng suy nghĩ một hồi vẫn nhận.

“Diệp Uyển, sáng nay Jason đã nói rất rõ. Anh ta là phó đạo diễn, ngay cả cửa ải của anh ta cô cũng không qua được thì làm sao có thể tham gia quay? Tôi đã báo công ty đặt vé xong rồi, sáng sớm mai cô về nước đi.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như trút được gánh nặng.

“Tại sao anh ta lại hiểu lầm tôi như vậy? Các người đã không giải thích những tác phẩm trước đây của tôi cho anh ta nghe sao?” Diệp Uyển cười mỉa mai.

“Bây giờ nói tới những tác phẩm trong quá khứ thì có tác dụng gì? Chúng tôi cũng không biết tại sao anh ta lại nghĩ như thế. Chuyện đã được định đoạt rồi, cô còn trông mong điều gì nữa? Bây giờ bọn họ chỉ cần một nữ minh tinh phương Đông, và người đó chỉ có thể là Tâm.” Anh ta đã hoàn toàn từ bỏ Diệp Uyển, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện lăng xê cho Diệp Tâm mà thôi.

“Nói chuyện cũng đừng quá tự mãn như vậy, tôi chỉ đang làm chuyện tôi nên làm, anh muốn lăng xê cô ta, tôi không quan tâm, nhưng nếu anh muốn đạp lên đầu tôi thì đừng hòng.”

Cô làm đá kê chân nhiều năm như thế còn chưa đủ sao?

Giống như nhìn thấu lòng cô, Lục Cảnh Thần từ bên cạnh đi tới, nhẹ nhàng đan tay vào năm ngón tay của Diệp Uyển, âm thầm ủng hộ cô.

Hoắc Phong Lãng bị danh lợi làm choáng váng đầu óc, cố ý chèn ép, lợi dụng mọi thứ của Diệp Uyển, hoàn toàn không để cho cô một đường lui nào!

“Cô thật ích kỷ, bản thân đã hết thời rồi còn không cho phép người khác nổi tiếng à? Tôi chọn Tâm là đúng, cô không xứng làm người phụ nữ của tôi.”

Diệp Uyển cúp điện thoại, hít sâu một hơi.

Lục Cảnh Thần nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô.

“Có thể em vẫn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn bị những kẻ như thế làm cho buồn nôn.”

“Xem ra việc của em rất thuận lợi?” Nếu không thì Hoắc Phong Lãng sẽ không tức giận đến thế.

“Ừm, em đã gặp được rồi. Em và cô ấy kể lại rất nhiều chuyện trước kia. Em rất vui khi có được cơ hội như thế này.” Diệp Uyển thoải mái dựa vào vai anh: “Chỉ là… lúc đó nếu có anh ở bên cạnh em thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.”

Lục Cảnh Thần nghe vậy, nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói: “Sẽ có cơ hội.”

Diệp Uyển khẽ vâng một tiếng.

“Em mang giày cao gót suốt đêm, không mỏi chân sao? Để anh giúp em xoa chân.”

Lòng bàn tay của anh áp sát vào gan bàn chân của cô, từng chút một giúp cô giải tỏa mệt nhọc.

Mà bên cạnh bàn sách còn để tài liệu anh vừa xem qua, Diệp Uyển cũng giơ tay ra giúp anh xoa bóp huyệt thái dương: “Tại sao tổng giám đốc Lục cao không với tới lại còn có dáng vẻ săn sóc đến thế chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play