Chương 42:

Lục Cảnh Thần nghiêm túc nắm tay cô vào trong lòng bàn tay: “Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta hơn em nhiều, nhưng anh càng biết rõ rằng chỉ khi chúng ta trân trọng đối phương mới có thể đi hết cuộc đời này một cách hạnh phúc.”

Diệp Uyển ngẩng đầu nhìn anh: “Em không ngờ người đàn ông có địa vị cao quý như anh lại khao khát một cuộc hôn nhân như vậy, em tưởng anh..”

“Tưởng anh thế nào?” Lục Cảnh Thần nheo mắt và hôn lên môi Diệp Uyển lần nữa: “Anh là của em, đừng nghi ngờ về điều này.”

Diệp Uyển hạnh phúc nhắm mắt lại, có anh ở bên cạnh đã đủ rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Cảnh Thầnrời đi, chị Hy nhìn Diệp Uyển sau khi tiễn anh ta đi, mới đem chuyện hôm qua Hoắc Phong Lãng gọi điện thoại đến nói cho Diệp Uyển: “Có cần gọi lại cho hắn ta không?”

“Không cần.” Diệp Uyển nhìn kịch bản, lạnh lùng cự tuyệt: “Cũng đến lúc để hắn ta nếm trải tư vị bị lạnh nhạt rồi.”

“Đúng! Hai ngày nay Diệp Tâm không đến đoàn làm phim, nghe nói xin nghỉ phép, chị thấy bên đạo diễn muốn đổi người rồi. Trong lúc bọn họ đổi qua đổi lại, em chỉ cần diễn tốt phần của mình là được rồi, phần còn lại giao cho chị.”

“Vâng, vất vả cho chị rồi chị Hy, mấy giờ bắt đầu chụp thế ạ?”

“9 giờ, chị đi cùng em.”

Lúc Diệp Uyển đi đến phim trường, nhân viên đã chuẩn bị xong rồi, diễn viên hôm nay ở phim trường nhiều hơn, cảnh hai và cảnh ba đều là Diệp Uyển diễn cuộc đối đầu của nam chính và Tử Yên.

“Diễn nam chính là Diệp Ngưng, là nghệ sĩ của công ty Song Thăng kí kết, anh là là một người không nóng không lạnh.” Chị Hy thấp giọng nói với Diệp Uyển.

“Vâng, em biết rồi.” Diệp Uyển không có chào hỏi như trước kia, khi cô làm việc sẽ không để tâm đến bất kì mối quan hệ cá nhân nào, cho dù đối phương là ảnh đế hay người mới, đối với cô mà nói đều như nhau.

Phó đạo diễn nhìn phân cảnh hôm nay, đi đến bên Diệp Uyển: “Phân cảnh hôm nay hơi khó, yêu cầu sau khi cô khóc xong lập tức diễn cảnh hồi ức, khi đó cô và nam chính là người yêu, cô hiểu chứ?”

Tuy biết Diệp Uyển là người có tài diễn xuất, nhưng phó đạo diễn vẫn có chút lo lắng.

“Vâng!” Diệp Uyển đã xem trước kịch bản, cũng biết được sắp xếp ngày hôm nay.

Phó đạo diễn gật đầu, lại đến chỗ Diệp Ngưng sau khi bố trí ổn thỏa các bộ phận thì bắt đầu chính thức quay.

Phân cảnh đầu tiên, những phân cảnh khác nhau đều yêu cầu biểu cảm khác nhau, cảnh trước yêu cầu biểu cảm căng thẳng, cảnh lần này cần cảm xúc mạnh mẽ bộc phát, trong giây phút nhìn thấy nam chính, trong chốc lát sẽ bật khóc, hơn nữa khóc đến thê lương, không nỡ rời ra.

Đạo diễn Trần và phó đạo diễn ngồi ở vị trí trước mặt, cẳng thẳng theo dõi biểu cảm của Diệp Uyển.

“Không cần!”

Diệp Uyển yếu đuối hét lên một tiếng, một giây nhập cảnh,kéo theo tiết tấu của toàn bộ bộ phim, chỉ thấy cô vừa bước chân lên đài, liền đem tâm trạng muốn đến gần nam chính vừa sợ hãi vừa do dự biểu hiện hết ra.

Tất cả những diễn viên xung quanh và nhân viên đều bị diễn xuất của Diệp Uyển cuốn hút, họ đều không ngờ khi cảm xúc của cô lên đỉnh, liền bật khóc mạnh mẽ.

“Cô…” Diệp Ngưng khen cô, diễn xuất chỉ có thể nói quá đạt.

Diệp Uyển quỳ dưới đất, khóc không thành tiếng, đạo diễn giơ tay ra hiệu, thợ quay liền bắt đầu quay vẻ mặt của Diệp Uyển, từ ánh mắt cho đến từng góc mặt, mỗi một biểu cảm đều được cô diễn rất có hồn.

Đợi đến khi đạo diễn hô lên một tiếng cut, tất cả mọi người ở hiện trường đã bị diễn xuất của cô thu hút hấp dẫn vào nhân vật.

“Chẳng trách mà Diệp Uyển năm đó đoạt được ngôi vị ảnh hậu Kim Vũ, thật là quá lợi hại rồi.”

“Tôi thấy cô ấy làm nữ chính đều diễn rất động lòng người, xem ra bộ phim này của chúng ta nhất định sẽ nổi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play