Phòng làm việc của Lâm Trí và Chu Nguyệt Thâm có đặt hai bàn làm việc cạnh nhau. Bên trái là hai màn hình 4K màu đen với bộ vi xử lý cao cấp do chính Lâm Trí lắp ráp, bên phải là chiếc macbook màu trắng đơn giản của Chu Nguyệt Thâm, bên sườn và sau lưng đều là các kệ sách.

Có rất nhiều sách, tất cả đều được Chu Nguyệt Thâm đánh số phân loại, Lâm Trí viết một chương trình đơn giản để tìm sách theo tên, nghiễm nhiên giống một thư viện nhỏ.

Bình thường Lâm Trí rất không thích ai ở cạnh mình lúc làm việc, lúc trước Chu Nguyệt Thâm chạy trước chạy sau tân trang nhà ở, chỉ thay kệ sách cho phòng làm việc. Căn nhà gần 300 mét vuông mà không tìm thấy hai phòng làm việc, Chu Nguyệt Thâm giải thích với hắn, lúc ấy hắn chỉ nhíu mày rồi tin ngay.

Bây giờ bọn họ đổi phòng cách vách thành phòng sách thứ hai, chuyên môn chứa sách. (thường thì phòng sách cũng là phòng làm việc)

À, trước giờ căn phòng vách được bố trí thành một tòa án đơn giản. Lúc trước Chu Nguyệt Thâm nói anh cần một căn phòng mô phỏng toà án, Lâm Trí cũng tin, cứ như vậy, trong khi không ai để ý tới, căn phòng mô phỏng toà án đã chiếm hết chỗ phòng làm việc của Chu Nguyệt Thâm.

Sau đó Chu Nguyệt Thâm lại nói, hệ thống điều hòa ở phòng ngủ bên cạnh hỏng rồi, đợi có rảnh thì kêu thợ đến sửa, muốn ở nhờ phòng ngủ chính mấy ngày, hắn cũng rất phối hợp. Bên ngoài thì đồng ý rất nhẹ nhàng thản nhiên, trên thực tế sau khi tan học lập tức chạy như bay về nhà, vùi đầu sửa sang lại tủ quần áo lộn xộn và phòng vệ sinh. Lý do càng nhiều đầu càng to, còn khó hơn tính công thức. Cho nên khi Chu Nguyệt Thâm đứng ở cửa cười khanh khách nhìn hắn, nói vì mình đã quấy rầy nên phải đến giúp đỡ, Lâm Trí cũng cảm thấy rất hợp lý.

Rồi sau đó, Chu Nguyệt Thâm luôn có thể tìm thấy tài liệu và sách mà trước kia hắn tìm nửa ngày cũng không thấy, tủ quần áo thì luôn ngăn nắp thơm mát, ổ chăn luôn mềm mại gọn gàng, lúc trời nắng còn có thêm mùi của ánh mặt trời, hắn cũng không còn phải ngủ nghiêng đầu khi tóc ướt nữa.

Kể từ khi mở khóa level hôn và gọi vợ, mỗi khi Lâm Trí cảm thấy khó chịu, hắn đều sẽ ôm vợ mình hôn hôn một chốc. Hôn đến khi ngứa ngáy rồi đỏ mặt nói khó chịu với Chu Nguyệt Thâm.

Rồi lại sau đó, Chu Nguyệt Thâm không muốn nhốt Lâm Trí lại nữa, hắn vốn đã thiếu thốn các mối quan hệ đến đáng thương rồi, nhưng lại không ngờ tên hậu bối lòng dạ hiểm độc lại châm ngòi thổi gió bên tai Lâm Trí suốt ngày, lừa đảo thầy Lâm ngây thơ. Thế nên anh nhỏ giọng dỗ dành Lâm Trí, nói có cảm xúc gì không hiểu được hoặc là ý tưởng gì thì cứ trực tiếp chia sẻ với mình là được. ngôn tình ngược

“Chúng ta đã là người một nhà, anh có thể nói với em bất cứ chuyện gì. Em cũng muốn biết anh suy nghĩ điều gì, muốn điều gì.”

Vào ban đêm, thầy Lâm đang ôm vợ mình như bình thường, sau đó bắt đầu nói chuyện về tâm lý tội phạm.

“Vợ ơi, muốn làm, được không?”

“A?” Chu Nguyệt Thâm vốn đang mơ màng sắp ngủ, nghe thế sửng sốt vài giây, lúc phản ứng lại thì cả mặt và cổ đã đỏ bừng. Bảo sao hôm nay Lâm Trí tích cực lên giường như thế, sách cũng chỉ mới đọc được mấy trang mà đã muốn ôm anh ngủ.

“Mấy ngày nay anh đã học tập nghiên cứu rất chăm chỉ, sau khi tự đánh giá một chút, anh cảm thấy bản thân đã nắm giữ đầy đủ kiến thức.” Giọng nói của Lâm Trí vẫn rất nghiêm trang, hoàn toàn không nghe ra chút ngại ngùng nào.

Thật ra gần đây Chu Nguyệt Thâm đang tính xem phải lừa đầu ngỗng ngốc này tiến thêm một bước như thế nào. Mỗi lần Lâm Trí rầm rì nói khó chịu, anh vừa lại thẹn lại vừa khô nóng, rồi lại không biết làm sao. Anh nghĩ nếu bản thân chủ động thì chắc sẽ thuận lợi hơn, vì thế mấy ngày nay cứ do dự có nên tìm hiểu xem Lâm Trí có đồng ý ở phía dưới hay không.

Anh có kỹ năng đàm phán, cũng giỏi về mặt phân tích tâm lý, biết lợi cách dụng ngôn từ để đạt được mục đích. Nhìn thì có vẻ anh chiếm vị trí chủ đạo trong mối quan hệ này, nhưng thật ra luật sư Chu lịch sự đáng tin cậy, ôn hòa cường thế lại vô cùng thụ động và nhút nhát trong đời sống tình dục.

Lúc bắt cóc Lâm Trí thì làm rất trôi chảy tự tin, sắp mang lên giường lại do dự. Chu Nguyệt Thâm vẫn còn đang lần mò cách làm, ai ngờ thầy Lâm lại dắt thẳng anh vào thực hành luôn.

Lúc này sao có thể từ chối nữa? Đây là ước mơ nhiều năm thành hiện thực.

Sau đó Lâm Trí lôi ra một đống đồ tránh thai và vật dụng hỗ trợ, Chu Nguyệt Thâm cố gắng giữ bình tĩnh: “Thầy Lâm chuẩn bị đủ hết các công cụ phạm tội rồi nhỉ.” Nếu nghe kĩ thì sẽ có thể thấy giọng anh đang run.

“Anh thật sự đã học tập kỹ rồi, không muốn làm vợ khó chịu.” Lâm Trí bảo đảm với Chu Nguyệt Thâm, lại hôn hôn cái trán anh trấn anh, sau đó dời nụ hôn xuống chóp mũi, miệng, rồi đến cằm, xương quai xanh, sau khi thấy Chu Nguyệt Thâm dần thả lỏng, hắn bắt đầu mở nút thắt áo ngủ, nghiêm túc làm bước dạo đầu.

Ngón tay gõ phím quanh năm có vết chai mỏng, Chu Nguyệt Thâm hừ hừ ra tiếng, Lâm Trí nghe thấy tức khắc sôi máu, chít chít cứng ngắc, tay ra vào không ngừng, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.

Đến khi lý thuyết kết hợp với thực hành, thầy Lâm cảm thấy đã đến lĩnh vực mà mình am hiểu rồi. Trước giờ hắn luôn học hỏi mọi thứ rất nhanh, vận dụng được lý thuyết vào thực hành. Thầy Lâm vô cùng tự tin về mặt này, chỉ là động tác vẫn rất trúc trắc, không đủ lưu loát.

“Chưa nhịp nhàng, hơi khó tìm, cấu tạo cơ thể người khá phức tạp.” Thầy Lâm lại bắt đầu đánh giá bản thân: “Anh không quen chuyện này lắm, phải luyện tập nhiều hơn.”

Lúc đó, thầy Lâm một tay ôm Chu Nguyệt Thâm, tay còn lại xoa bóp cơ bụng hơi mỏng, vòng eo tinh tế của anh, cảm thấy sờ thật đã, lại mổ mổ đôi mắt Chu Nguyệt Thâm mấy cái. Hắn vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của vợ mình vô cùng đẹp, ai biết đôi mắt phiếm hồng ngấn lệ của vợ lại càng đẹp hơn.

Hôn rồi hôn, thầy Lâm lại nóng lòng muốn thử, tỏ vẻ lần trước mình phát huy không được tốt, vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện, muốn thực hành lần nữa.

“Hơn nữa anh đã tra tài liệu rồi, tần suất hợp lý là 3-4 lần.”

Sáng hôm sau, thầy Lâm không ăn cơm sáng. Liên tiếp ba ngày sau đó, thầy Lâm đều mang bánh mì lên văn phòng gặm, nghiễm nhiên khôi phục cuộc sống không vợ như lúc trước.

——

Tiểu kịch trường:

Ngày thứ năm trong tuần, thầy Lâm lại đi ngủ sớm.

“Lúc trước anh nói tần suất hợp lý là một tuần ba đến bốn lần, sau đó lại nói nhớ lầm, là một tuần ba đến bốn ngày. Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.” Chu Nguyệt Thâm đưa lưng về phía hắn, không muốn phối hợp.

Thầy Lâm ôm vợ: “Không đúng không đúng, không có số liệu nào có thể chứng minh cho kết luận này. Hơn nữa mỗi cá nhân có cách thức sinh hoạt khác nhau, không thể tham khảo số liệu trung bình.”

Thật ra làm nhà khoa học là đã đứng trên vai những người đi trước, cũng tiến bộ hơn. Bởi vì Lâm Trí là ông lớn, so với áp dụng những gì mình đã học, hắn giỏi khai quật sáng tạo hơn nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hối Trạch: Ầy, tiền bối đã gặm bánh mì thay cơm sáng ở văn phòng mấy ngày rồi, vợ anh ấy không cho làm cơm sáng cho anh ấy, chắc chắn là có mâu thuẫn.

Lâm Trí: Vợ vất vả như thế, chuyện này để mình làm được rồi!

Chu Nguyệt Thâm: Lấy cái xẻng vỗ vỗ góc tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play