Thời gian trôi qua, rất nhanh liền qua một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh sáng chiếu rọi trên bầu trời, từng rặng mây
đỏ nghênh đón mặt trời nhô lên, thân ảnh của Hứa Thanh cũng lộ ra ở phía chân
trời, tốc độ của hắn không hề có chút dấu hiệu giảm bớt nào, vẫn đang nhanh
chóng bay về phía trước.
Hắn không lựa chọn sử dụng Pháp Thuyền, bởi vì như vậy thì biến thành
một mục tiêu quá lớn, cho nên cả một đêm này hắn chỉ dựa vào lực lượng bản
thân vừa bay vừa tìm kiếm, dựa theo miêu trên tả hải đồ, rốt cuộc hắn đã tìm
được một chỗ coi như phù hợp với yêu cầu.
Đây là một hòn đảo mỏ khoáng vứt đi.
Trên miêu tả của hải đồ, thì từ trăm năm trước đã phát hiện trên đảo này có
linh mạch, vì vậy đã dẫn tới Giáp Sa tộc coi trọng, bọn họ khai thác nơi này
trong vòng 60 năm, sau khi khai thác trống rỗng thì nơi này cũng đã trở thành
phế đảo.
Linh năng ở trên đảo rất thưa thớt mà dị chất lại nồng đậm, tuy có cỏ cây
nhưng phần lớn đều mang theo thuộc tính công kích nhất định.
Vả lại trong và ngoài hòn đảo đã không còn bất luận thứ gì có giá trị, vì vậy
ngày bình thường hầu như không có người nào đến đây cả.
Những hòn đảo như thế này cũng có không ít ở trên biển cấm.
Hứa Thanh cẩn thận kiểm tra một vòng trên không trung của hòn đảo này,
cuối cùng hắn quyết định để cho cái bóng và lão tổ Kim Cương Tông tấn cấp ở
ngay trên toà đảo này, sau khi quyết định thì hắn liền đạp hạ xuống hòn đảo.
Vừa hạ xuống tới thì Hứa Thanh liền phất tay, một mảnh phấn độc lập tức
tản ra khiến cho cỏ cây bốn phía đang vặn vẹo muốn quấn quanh tới hắn, lập
tức héo rũ mà chết.
Hứa Thanh cũng chưa từng liếc mắt nhìn bọn nó, hắn đi thẳng đến trong đảo
để tìm kiếm đường hầm thích hợp, thời gian không lâu sau hắn đã tìm được một
chỗ.
Con đường hầm này đen nhánh, ánh mặt trời sáng sớm bên ngoài rõ ràng rất
nồng đậm nhưng nơi này vẫn tối đen như mực, tựa như tia sáng cũng không
cách nào xuyên thấu vào trong, từ trong này tràn ra nồng đậm dị chất, đồng thời
cũng tản ra từng trận khí lạnh.
Bốn phía đường hầm còn kết thành một tầng băng màu đen, bốn phía cũng
không hề có cỏ cây, giống như lớp băng màu đen này có kịch độc vậy.
Đối với bất luận tu sĩ nào mà nói, nơi đây chắc chắn không phải là nơi thích
hợp để tu luyện, nhưng đối với cái bóng của Hứa Thanh mà nói, nó lại rất là
thoả mãn với cái đường hầm này.
Thậm chí nó còn không nhịn được mà lộ ra thân hình ở dưới ánh mặt trời,
lập tức lan tràn một chút về phía đường hầm.
Hứa Thanh cũng rất hài lòng, sau khi đến gần xem xét rồi xác định không có
nguy hiểm gì, hắn cúi đầu tách ra một mảnh băng đen trước mặt.
Tảng băng trên tay tản ra khí lạnh kinh người, dị chất nồng đậm đến tột
cùng, chỉ mới đụng chạm vào liền có tràn đầy dị chất xâm nhập vào trong cơ thể
Hứa Thanh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, những tia dị chất này đã bị cái
bóng của Hứa Thanh nhanh chóng hút đi.
"Vật này, có chút ý tứ." Hứa Thanh ngồi xổm người xuống, định góp nhặt
một chút băng màu đen ở nơi này, nhưng đáng tiếc vật này rất khó bảo tồn,
thường thường sau khi tách ra liền tan chảy khá nhanh.
Hứa Thanh có chút tiếc nuối, ngay khi hắn vừa muốn bước vào đường hầm,
lão tổ Kim Cương Tông liền hiện ra.
"Chủ tử cẩn thận, chủ tử thân thể nghìn vàng không cần dò đường, hãy để
cho tiểu nhân đi trước mở đường." Lão tổ Kim Cương Tông nhanh chóng mở
miệng, điều khiển que sắt màu đen vượt lên phía trước rồi bay vào đường hầm,
cũng phóng xuất thần niệm ra kiểm tra.
"Chủ tử, hết thảy phía dưới đều bình thường."
Lúc này cái bóng đang vui sướng hấp thu dị chất ở một bên cũng dừng lại
một chút, nhanh chóng lan tràn ra một đoạn bóng vào bên trong đường hầm, sau
đó cũng đồng dạng truyền lại tin tức là an toàn.
Hứa Thanh không để ý chuyện giữa lão tổ Kim Cương Tông và cái bóng,
hắn cũng vui vẻ khi bọn họ nhằm vào lẫn nhau, nhưng giờ phút này thần sắc
Hứa Thanh vẫn như thường, đầu tiên là bố trí một chút độc ở bốn phía, sau đó
mới bước vào đường hầm.
Dị chất bên trong đường hầm rõ ràng càng đậm hơn, đồng thời khí lạnh
cũng càng bức người, không gian càng là một mảnh đen nhánh.
Dù Hứa Thanh đưa pháp lực vào trong mắt, hắn cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn
thấy phía trước là một cái thông đạo thật lớn mà thôi, bốn phía đều có dấu vết
từng bị khai thác qua.
Hứa Thanh không do dự, ầm ầm mở ra mệnh đăng trong cơ thể.
Trong chớp mắt toàn thân cao thấp của hắn tràn ra một ngọn lửa vô hình,
trên đỉnh đầu mơ hồ hình thành một cây dù màu đen giống như đang thủ hộ thần
hồn, đồng thời tòa núi lửa trong cơ thể hắn giống như có một luồng sóng nổ
vang, thân thể chợt xông lên về phía trước.
Thân hình của hắn tan biến ngay lập tức, bắt đầu dò xét xem đạo đường hầm
này có tồn tại nguy hiểm hay không.
Mặc dù lúc trước hắn đã cảm thụ rằng nơi đây rất an toàn, nhưng nếu không
kiểm tra kỹ hơn một chút thì Hứa Thanh vẫn rất lo lắng, giờ phút này dưới trạng
thái Huyền Diệu Thái, cả người hắn tựa như một ngọn lửa cháy mạnh vậy, quét
ngang toàn bộ đường hầm.
Dù nơi đây có rất nhiều thông đạo, nhưng với tốc độ của Hứa Thanh thì hắn
chỉ dùng thời gian một nén nhang, liền đã dò xét xong toàn bộ cái đường hầm
này.
Ngoại trừ một vài con dơi ra, thì nơi này đúng là rất an toàn.
Sau khi xác định điểm này, Hứa Thanh liền khoanh chân ngồi xuống trong
chỗ sâu của con đường hầm, sau đó nhẹ giọng mở miệng trong bóng tối.
"Cái bóng, ngươi có thể tấn cấp."
Theo lời nói Hứa Thanh truyền ra, cái bóng lập tức lan tràn ra.
Mặc dù vẫn còn có một tia kết nối cùng Hứa Thanh, nhưng 9/10 bộ phận
của nó đều đã lan tràn ra xa xa, nó cũng bắt đầu nhanh chóng xoay tròn ở trên
mặt đất.
Người ngoài sẽ không nhìn thấy một màn này, chỉ có Hứa Thanh có thể cảm
giác được, hắn cảm giác thấy trong khi cái bóng cấp tốc xoay tròn thì dị chất
bốn phía liền điên cuồng hội tụ tới đây, tràn vào bên trong vòng xoáy.
Vòng xoáy này càng lúc càng lớn và càng lúc càng thâm sâu trầm trọng, cho
đến khi toàn bộ dị chất trong con đường hầm đều bị hút tới, vòng xoáy liền chấn
động mạnh một cái, không hề xoay tròn nữa mà hóa thành một cái hồ sâu.
Hình dạng như một mặt hồ nước hình tròn, lớn cỡ mười trượng.
Khi cái bóng hòa tan vào trong đó, cái hồ này lập tức tạo thành một thủy
đàm có dịch nhờn màu đen, trên mặt thủy đàm này không ngừng nổi lên từng
quả bóng khí, giống như là đang sôi trào vậy.
Mỗi một quả bóng khí nổi lên và nổ tung đều truyền ra từng trận gào thét
kinh tâm động phách, dường như bên trong đang có con gì đó đang bắt đầu tiến
hóa.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia chờ mong, nhưng hắn chưa từng giảm bớt đề
phòng của mình, dẫu sao thì cái bóng cũng hàm ẩn một tính cách cương quyết,
nói không chừng sau khi đột phá thì có thể nó sẽ giả vờ rồi đột nhiên làm
chuyện điên khùng gì đó.
Vì vậy hắn lặng yên không một tiếng động tràn một bộ phận pháp lực vào
trong khối thủy tinh màu tím, đã làm xong chuẩn bị tùy thời trấn áp lập tức.
Cùng lúc đó, lão tổ Kim Cương Tông ở một bên thấy cái bóng đã bắt đầu
đột phá rồi, mà Hứa ma đầu bên đó rõ ràng đang lộ ra vẻ chờ mong, thậm chí
mơ hồ lộ ra bộ dạng hộ pháp vì nó.
Việc này khiến cho lão có cảm giác nguy cơ vô cùng, thêm nữa là sự căng
thẳng cực kỳ.
"Vừa bắt đầu mà đã hộ pháp nữa chứ, rõ ràng là Hứa ma đầu này đang cho
thấy rằng hắn rất coi trọng cái bóng ngốc kia!"
"Mà dựa theo trong sách cổ để suy luận và phân tích, một khi cái bóng ngốc
đột phá trước thì áp lực của ta nhất định sẽ cực lớn, với cả cho dù về sau ta cũng
đột phá, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn cái bóng ngốc."
"Bên trong sách cổ cũng thường thường nói, chậm một lần sẽ chậm nhiều
lần, cuối cùng sẽ biến thành triệt để thua kém, như vậy không được nha!" Nội
tâm của lão tổ Kim Cương Tông bỗng run một cái, lão sẽ không để cho chuyện
như vậy có khả năng phát sinh.
"Vì địa vị, vì không trở thành pháo hôi, ta nhất định phải đoạt tiên cơ trước
cái bóng ngốc kia, phải đột phá trước nó, quyết chiến!!"
Nghĩ tới đây thì ánh mắt lão tổ Kim Cương Tông ửng đỏ, thanh âm vô cùng
ngưng trọng, cũng mang theo quyết tâm mãnh liệt, trầm thấp mở miệng.
"Ân chủ, ta…cũng muốn đột phá!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT