"Đa tạ, ngươi cũng phải chiếu cố tốt chính mình, cố gắng lên." Hứa Thanh

nghe vậy có chút cảm khái, hắn có thể nghe ra sự chân thành bên trong lời nói

của Đinh Tuyết, đáy lòng cũng cảm thấy Đinh Tuyết mặc dù một tháng này có

chút tâm tư nhỏ, nhưng tổng thể mà nói nàng quả thật là một người rất tốt, vả lại

rất là chăm chỉ hiếu học, Hứa Thanh cũng rất xác định điểm này.

Về phần dược đạo của ngọn núi thứ hai có kém như nàng nói hay không,

Hứa Thanh cũng chưa tiếp xúc nhiều với ngọn núi thứ hai cho nên cũng không

cách nào đánh giá, vì vậy nói xong liền chắp tay với Đinh Tuyết, quay người rời

đi.

Đinh Tuyết với vẻ không nỡ mà nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh tan biến

trong tầm mắt, sau đó quay lại hung hăng liếc mắt nhìn Triệu Trung Hằng, hừ

lạnh một tiếng rồi lựa chọn rời khỏi Nhân Ngư Đảo.

Nàng rất rõ ràng tiền tuyến là địa phương nguy hiểm, tu vi của nàng cũng

không thích hợp tiếp tục lưu lại nơi đây.

Mà Triệu Trung Hằng đứng nhìn bóng lưng uyển chuyển của Đinh Tuyết,

ánh mắt vô cùng kiên định, gã cảm thấy phán đoán của mình lúc trước rất là

chính xác.

"Trong chuyện tình cảm này thì tu vi không hề quan trọng, sự chân tâm và

chân thành của ta mới lớn hơn hết thảy! Tên Hứa Thanh kia mặc dù tu vi xác

thực mạnh hơn ta, nhưng hắn nói đi là đi, ta thì không giống như vậy, ta sẽ vĩnh

viễn làm bạn với sư tỷ."

Nghĩ tới đây Triệu Trung Hằng liền thở sâu một hơi, sau đó lập tức nhanh

chóng đi theo, cùng với Đinh Tuyết với bộ dạng đang phiền chán trở về Thất

Huyết Đồng.

Về phần Hứa Thanh, hắn cũng không rời khỏi Nhân Ngư Đảo.

Sau khi nhiệm vụ bảo vệ Đinh Tuyết hoàn thành, hắn không chỉ thu hoạch

được ba tấm Vô Tự Truyện Tống Phù, mà còn lấy được một đạo pháp chỉ của

Phó Phong Chủ.

Sau khi nhận được đạo pháp chỉ này, hắn không cần xin phép liền có thể tự

mình rời khỏi lần tham chiến trên tiền tuyến này, dù là đang trong nhiệm vụ

cũng có thể như vậy.

Cũng bởi vậy, bây giờ hắn đã có quyền lợi tùy thời phản hồi sơn môn Thất

Huyết Đồng, đồng thời nghĩa vụ tham chiến của hắn cũng vẫn còn, chỉ là đổi từ

tiền tuyến thành phía sau mà thôi.

Kể từ đó, chiến tích và ban thưởng tiếp theo trong trận chiến tranh này của

hắn cũng sẽ không bị giảm bớt.

Điều này khiến Hứa Thanh có quyền tự chủ rất cao.

Đạo pháp chỉ này, cho dù là trưởng lão Kim Đan cũng rất khó truyền đạt, chỉ

có cao tầng cấp độ Phong chủ mới có tư cách này, cho nên giá trị của nó cũng

cực lớn.

Hứa Thanh rất rõ ràng, Phó Phong Chủ bởi vì Đinh Tuyết nên mới đưa cho

mình đạo pháp chỉ này.

"Đây là ân huệ, về sau ta nhất định phải báo đáp Đinh Tuyết."

Hứa Thanh ghi nhớ việc này vào đáy lòng, sau đó lại lấy ra lệnh bài thân

phận để xem xét nhiệm vụ bên trong.

Hắn không định lập tức đi ngay, tuy là nhiệm vụ bảo vệ Đinh Tuyết đã tiêu

hao mất một tháng, bài danh của hắn trong trận chiến này cũng đã rớt lại xuống

hơn 70, nhưng Hứa Thanh cảm thấy không khó để tăng thêm.

Hắn muốn đi vào 50 hạng đầu, nhận được quyền lợi sử dụng hình chiếu

pháp bảo một lần.

Vì vậy trong thời gian tiếp theo, Hứa Thanh lại đắm chìm trong trạng thái

tiếp nhận nhiệm vụ, mỗi ngày đều bận rộn làm nhiệm vụ, đánh chết tu sĩ Hải

Thi Tộc rồi luyện hóa hồn tu sĩ Hải Thi tộc, thỉnh thoảng còn chém cái bóng để

kiếm thêm một chút chiến tích.

Dần dần bài danh của Hứa Thanh cũng đã đến vị trí gần 50, cách lấy được

hình chiếu pháp bảo không còn xa nữa.

Nhưng ngày hôm nay, khi Hứa Thanh vừa mới nộp nhiệm vụ, đang muốn

tiếp tục nhận một cái nhiệm vụ khác thì thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động,

cúi đầu nhìn về dưới chân của mình.

Trong mắt của hắn lập tức lộ ra ánh sáng kỳ lạ, thân thể đột nhiên sáng ngời

rồi lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, sau khi đến một chỗ vắng vẻ hẻo lánh, Hứa

Thanh liền nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi muốn nói gì?" Một khắc vừa rồi, cái bóng đã truyền một chút chấn

động cảm xúc cho hắn.

"Tấn chức...yên tĩnh...an toàn...đột phá..." Cái bóng cố gắng biểu đạt ý nghĩ

của nó.

Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại.

Sau khi ăn nhiều tu sĩ Hải Thi Tộc như vậy, rốt cuộc cái bóng đã muốn đột

phá, việc này khiến cho Hứa Thanh tràn đầy chờ mong trong lòng.

Thật sự là sau khi hắn mở ra mệnh hỏa, rõ ràng cái bóng và lão tổ Kim

Cương Tông đã không theo kịp bước tiến của hắn nữa rồi, bất quá trong lòng

Hứa Thanh vẫn đề phòng cái bóng cùng với lão tổ Kim Cương Tông như trước,

nhất là cái bóng.

Mà giờ khắc này theo cái bóng truyền ra tin tức muốn đột phá, que sắt màu

đen một bên liền run nhè nhẹ một chút, sau đó lão tổ Kim Cương Tông ở trong

đó cũng nhanh chóng truyền ra thần niệm.

"Chủ tử, tiểu nhân cũng đang muốn bẩm báo với ngài, tiểu nhân cũng đã có

thể đột phá, cũng đồng dạng cần có một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh và an toàn,

bởi vì ta tu luyện là phương pháp khí linh, khi đột phá có chút khác biệt đối với

thứ đồ ngổn ngang này, sẽ đưa tới thiên lôi tẩy hồn!!"

"Một khi tiểu nhân đột phá, liền có thể bộc phát ra hiệu quả và chiến lực

cùng loại với Huyền Diệu Thái, đánh đâu thắng đó!"

Lời nói của lão tổ Kim Cương Tông lộ ra vẻ quyết đoán, nhưng đáy lòng thì

lại mang theo sự lo lắng.

Trên thực tế thì khoảng cách đến lúc đột phá của lão còn thiếu một chút nữa,

nhưng hôm nay lão không đợi được nữa rồi, lão cảm thấy một khi cái bóng đột

phá trước mà lão vẫn bảo trì trạng thái hiện tại, vậy thì rất khó giữ được địa vị,

quan trọng nhất là... Rất có thể bị Hứa ma đầu phán định thành gân gà.

Một khi bị Hứa ma đầu cho rằng là gân gà, vậy thì lão cảm thấy mình đại

khái vào một số thời điểm có khả năng sẽ bị biến thành pháo hôi... Cho nên, lão

chuẩn bị liều mạng một phen.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn que sắt màu đen, lại nhìn cái bóng một chút, trong

lòng cũng đã có quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play