Đinh Tuyết nghe được âm thanh xong lập tức lấy ra ngọc giản, nhìn qua
Hứa Thanh.
Chỉ cần Hứa Thanh có ý, nàng sẽ lập tức truyền âm gọi cứu viện.
Hứa Thanh không nói chuyện mà cẩn thận lắng nghe, cho đến một lát sau,
âm thanh trong mật đạo giống lần trước như đúc lập lại, lần thứ hai truyền đến.
"Phụ thân, nhanh về nhà đi..."
Trong giọng nói vẫn còn mang theo một tia tưởng niệm nồng đậm như cũ,
tình cảm bên trong cũng rất mãnh liệt, rõ ràng là từ trong mật đạo truyền ra
nhưng lại làm cho người ta có cảm giác là đang nói ở ngay bên cạnh mình vậy,
rất dễ khiến cho người ta tưởng tượng ra một cảnh tượng xuất hiện ngay trước
mắt.
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn không phát hiện ở trong mật đạo có chấn động
gì nguy hiểm, trong cảm giác của hắn cũng không hề dò xét thấy sự âm hàn của
quỷ dị, nhưng hắn vẫn lập tức đốt lên mệnh hỏa, mở ra Huyền Diệu Thái.
Trong một tháng này, hôm nay là lần đầu tiên Hứa Thanh phải mở ra Huyền
Diệu Thái trước mặt Đinh Tuyết, đối với hắn mà nói, những nguy hiểm gặp phải
trong một tháng này, đều là những thữ tầm thường có thể dùng trạng thái bình
thường là hóa giải.
Giờ phút này theo khí thế trên người hắn ầm ầm bộc phát, Đinh Tuyết và
Triệu Trung Hằng cũng hít vào một hơi, theo bản năng lui ra phía sau một chút,
hai mắt lập tức đau đớn không dám nhìn thẳng.
Đinh Tuyết còn tốt, mặc dù không mở mắt ra được nhưng trong mắt thì có
nhiều vui mừng hơn là kinh ngạc, nhưng thần sắc Triệu Trung Hằng bên đó thì
biến hóa lớn hơn, giờ phút này những thữ xây dựng trong lòng của gã xém chút
nữa lại sụp đổ.
"Ai nói người đứng trong quầng sáng mới là anh hùng, chân tâm của ta,
không giống người thường!"
Hô hấp của Triệu Trung Hằng hơi dồn dập, gầm nhẹ một tiếng tự cổ vũ nội
tâm của mình.
Hứa Thanh không biết nội tâm của Đinh Tuyết và Triệu Trung Hằng giờ
phút này đang nghĩ gì, hắn cũng không có quan tâm những thứ này, theo Huyền
Diệu Thái mở ra thì lúc này hắn không chần chờ chút nào, thân thể chợt xông
lên về phía trước, trực tiếp bước vào mật đạo.
Hứa Thanh đi vào với tốc độ kinh người, gào thét lao về chỗ sâu bên trong
mật đạo, những nơi hắn đi qua, âm thanh phanh phanh liên tiếp truyền ra trong
mật đạo chật hẹp này.
Đồng thời hắn cũng phát giác được dị chất và thi độc trong này đang nhanh
chóng tiêu tán mất hoạt tính, giống như là sắp tử vong vậy.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, chỉ trong chốc lát hắn đã đi đến nơi cuối
cùng của cái mật đạo này, mắt hắn nhanh như điện, nhanh chóng quan sát bốn
phía của nơi đây.
Nơi đây giống như là một chỗ ẩn thân đơn giản.
Trong góc có một thân ảnh của một tên tu sĩ Hải Thi Tộc, bề ngoài là một
lão giả của nhân tộc, giờ phút này người này đã co ro tử vong trong góc tường.
Nhưng vẫn có thể nhìn từ trên thi thể xuất hiện từng đạo vết thương nhìn
qua liền giật mình, nhất là vị trí đan điền, máu thịt chỗ này cơ hồ đã trở nên mơ
hồ, thương thế chỗ đó cũng là chí mạng nhất, gần như là bị xuyên thủng, thi thể
này cũng chính là đầu nguồn của dị chất và thi độc nơi đây.
Vả lại mặc dù đối phương đã tử vong, nhưng chấn động trước khi hấp hối
vẫn rất mạnh như trước, Hứa Thanh đảo ánh mắt qua, cũng đã phán đoán ra thi
thể trước mắt ít nhất cũng đã mở ra một đoàn mệnh hỏa.
Hiển nhiên là tên tu sĩ Hải Thi Tộc này đã bị thương nặng từ khi Nhân Ngư
Đảo bị Thất Huyết Đồng quét sạch.
Tên này hẳn là cũng đã kiên trì ẩn núp ở nơi đây một thời gian khá lâu,
những cũng vô lực bỏ chạy, càng khó thể nào khôi phục, cho nên cuối cùng đã
lặng lẽ chết ở chỗ này.
Thời gian chết của lão không phải đã lâu, cho nên khi mật đạo trước mặt
vừa mở ra, bên trong liền có dị chất tràn ra bên ngoài.
Mà biểu cảm kia, cũng có chút không giống nhau với những tên tu sĩ Hải
Thi Tộc mà Hứa Thanh từng chứng kiến, mặc dù thân thể đang từng bước hư
thối, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn ra một tia mờ mịt của đối phương khi
còn sống.
Nhất là trong tay đối phương còn nắm thật chặt một cái bình nhỏ màu đồng.
Dường như đây là vật trân quý nhất trước khi chết của lão.
Cái bình nhỏ này đã rất cũ nát rồi, cũng đã được mở ra nên bên trong truyền
ra âm thanh, chính là âm mà thanh Hứa Thanh mới vừa nghe đến.
"Phụ thân, nhanh về nhà đi..."
Thanh âm yếu ớt, mang theo một tia tưởng niệm nồng đậm.
Mà lão giả Hải Thi Tộc kia, tựa hồ là trước khi tử vong đã mở cái bình này
ra, trong quá trình từng bước tới gần tử vong, không ngừng lắng nghe giọng nói
này lập đi lập lại.
Dường như đây là âm thanh chí thân với lão vậy.
Hứa Thanh đảo ánh mắt qua cái bình, lại quan sát bốn phía một lần, xác
định nơi đây không có nguy hiểm gì, lúc này phía sau hắn cũng truyền đến tiếng
bước chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT