Đạo bào của Thất Huyết Đồng cũng được căn cứ theo riêng bảy ngọn núi, chia làm bảy màu sắc khác biệt.

Trong đó màu cam là ngọn núi thứ hai, màu lam là ngọn núi thứ sáu, màu tím là ngọn núi thứ bảy, về phần ngọn núi thứ nhất thì là màu đỏ, đỏ như là màu máu vậy.

Trên thực tế, bên trong toàn bộ bảy ngọn núi của Thất Huyết Đồng chỉ có ngọn núi thứ nhất và ngọn núi thứ bảy là dương danh khắp Nam Hoàng Châu cùng với trên biển cấm.

Trong đó ngọn núi thứ nhất lấy giết chóc và lạnh lùng làm danh xưng, mỗi một vị đều là một người chiến tu, thông thường rất ít khi ra biển, phần lớn đều ma luyện bản thân bên trong Hoàng Cấm.

Chỉ có hạng người có tự tin với tu vi và chiến lực của mình trong ngọn núi thứ nhất, mới có thể thỉnh thoảng lựa chọn phương pháp tôi luyện bản thân ở trên biển cấm không thân thuộc, cho nên tuy là tông môn rất gần biển cấm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy một chiến tu của ngọn núi thứ nhất, hơn nữa hắn sẽ không vì đạo bào mà nhận sai người.

Bởi vì trên đạo bào của mỗi ngọn núi đều sẽ có một chút hình vẽ mờ mịt, cũng có khí tức liên quan tới lệnh bài của bản thân, điều này khiến cho khi cả hai gặp nhau sẽ làm cho hình vẽ trên đạo bào hô ứng lập lòe với nhau.

Làm như vậy cũng là vì tông môn quá lớn, cho nên thiết kế như thế để phòng ngừa bên ngoài sẽ xuất hiện tình huống trang phục bị người khác làm nhái sao chép lại.

Mặc dù là đồng môn nhưng Hứa Thanh không hề giảm bớt chút cảnh giác nào, hắn nghe không hiểu cụ thể lời nói của đối phương là có ý gì, chỉ mơ hồ có cảm giác hình như đối phương đang nhắc nhở mình không nên chém giết cướp đoạt con mồi của gã.

Dẫu sao bốn chữ ‘hái sao bỏ túi’, phối hợp với hành động đang truy kích Cự Xỉ Sa của đối phương, mơ hồ để lộ ra một chút hàm nghĩa.

Cho nên lúc này Hứa Thanh chỉ lạnh nhạt nhìn lại, que sắt màu đen lập lòe hàn mang bên cạnh người, cái bóng dưới chân nhìn như là bình thường, nhưng trên thực tế đã được Hứa Thanh không chế, và đã làm xong chuẩn bị tập kích bất ngờ bất cứ lúc nào, đồng thời Pháp Thuyền của hắn cũng đã được chuẩn bị như thế, Xà Cảnh Long trong cơ thể cũng đồng dạng đang lượn bên trong pháp khiếu, những chiếc gai ngọn trên cổ đều đang nhanh chóng xoay tròn.

Trong khi Hứa Thanh nhìn qua, đầu Cự Xỉ Sa đang bay trốn về phía này cũng đã nhìn thấy phía trước có người, vả lại trên người này còn có khí tức không tầm thường, vì vậy nó bỗng gào thét một tiếng, quay người trực tiếp công kích một cú về phía người thanh niên đang đuổi theo sau lưng.

Cái miệng cực lớn chợt mở, một đoàn huyết vụ lập tức được phun ra, hóa thành vô số hình ảnh tôm cá, bắn thẳng đến gần người thanh niên của ngọn núi thứ nhất.

- Chính là thiên nữ ngân hà thủy, đợi ta một hơi tới uống cạn.

Thanh niên mở miệng nhàn nhạt nói, giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, thanh đại kiếm bằng đồng dưới thân lập tức vang lên tiếng ngân, bốn phía lập tức huyễn hóa ra một loạt những kiếm ảnh.

Trong nháy mắt, bốn phía liền có trọn vẹn hơn năm mươi thanh đại kiếm bằng đồng như được đúc cùng một khuôn, từng trận khí tức sát phạt từ bên trên phủ xuống, theo ngón tay người thanh niên hạ xuống, trừ thanh kiếm dưới chân, tất cả những thanh đại kiếm ở bốn phía lập tức gào thét lao thẳng đến Cự Xỉ Sa, trong nháy mắt tiếp theo có tiếng nổ động trời vang lên.

Mặt biển dấy lên sóng lớn, con Cự Xỉ Sa phát ra một tiếng gào thét thê lương, thân hình mấy trăm trượng bị nhiều thanh đại kiếm xuyên thấu, máu tươi phun ra, nó lập tức chui vào dưới biển, vội vã lặn xuống chỗ sâu hơn để trốn, những nơi nó lặn qua, máu tươi từ trên người nó chảy ra lập tức dung nhập vào trong nước biển, bên trong ẩn chứa khí tức Trúc Cơ khiến cho không ít hải thú không dám tới gần, nhưng có thể tưởng tượng, nếu như cứ chảy máu trường kỳ như thế, tất nhiên sẽ hấp dẫn tới hải thú càng mạnh hơn.

Hứa Thanh cũng chỉ hơi nhìn thoáng qua liền không quan tâm.

Cùng lúc đó, người thanh niên của ngọn núi thứ nhất đứng giữa không trung nhìn qua biển khơi, hừ lạnh một tiếng.

- Ngọc thố như tuyết giữa trời chuồn mất, con cóc màu đen trong nước du ngoạn.

Nói xong, thanh đại kiếm ở dưới chân gã liền ngân vang, trực tiếp bành trướng biến thành lớn hơn, hóa thành một thanh kiến gần trăm trượng, mang theo gã bay thẳng xuống biển khơi, phá vỡ mặt biển liền chui vào, đuổi theo về phía con Cự Xỉ Sa đang lặn bỏ chạy.

Từ đầu tới đuôi Hứa Thanh không nói một câu, cũng không động thủ chém giết, hắn bình tĩnh nghe đối phương nói ra những câu lung tung lộn xộn không rõ nghĩa, lại nhìn gã đuổi theo Cự Xỉ Sa vào trong mặt biển, đáy lòng vẫn luôn thời thời khắc khắc bảo trì đề phòng.

Mãi cho đến khi thân ảnh thiếu niên ngọn núi thứ nhất biến mất, Hứa Thanh mới thu hồi ánh mắt, điều khiển Pháp Thuyền dưới thân rời khỏi nơi đây.

Thông qua màn động thủ lúc trước, Hứa Thanh có thể cảm nhận được đối phương mạnh hơn so với mình, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, cũng không đạt tới trình độ có mệnh hỏa, tối đa cũng chỉ là mở ra khoảng 20 đạo pháp khiếu.

Nếu như hắn toàn lực ứng phó đánh một trận sinh tử cùng đối phương, Hứa Thanh cảm thấy mình cũng có thể thắng, nhưng vì một con hải thú Trúc Cơ mà chém giết như vậy, không đáng.

Cho nên Hứa Thanh liền điều khiển Pháp Chu (lúc này Pháp Thuyền đã ngụy trang thành Pháp Chu) rời đi, mấy ngày sau, hắn đã di chuyển đến một khu hải vực khác.

Nơi đây coi như là vị trí trung tâm của quần đảo Tây San và Nam Hoàng Châu, cách không xa chính là một hòn đảo, hòn đảo này cách nơi mà hắn gặp phải đám dây leo trôi nổi hôm ấy không xa.

Hòn đảo này không lớn, vị trí biên giới tạo thành hình lõm, là một hòn đảo thiên nhiên.

Trên biển cấm có rất nhiều hoang đảo, có rất nhiều hòn đảo tồn tại trường kỳ, nhưng cũng có một số hòn đảo là thỉnh thoảng tự hình thành, cái phía trước thường là những hòn đảo chân thật, mà cái sau phần lớn là do một vài con thú lớn ở dưới đáy biển nhô lên tạo thành.

Về phần tòa hoang đảo này, Hứa Thanh đã thử dò xét qua mặt biển phía dưới của nó, nó là một hòn đảo tồn tại chân thật, mà bên trên bởi vì là một hoang đảo cằn cỗi, cho nên ngày bình thường hầu như không có người nào đến đây cả.

Về phần trên đảo thì Hứa Thanh cũng đã dò xét qua rồi, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, hắn mới dừng thuyền ở bên trong vịnh và khoanh chân ngồi trên boong thuyền, lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ra.

Bên trong bình có chứa một chất lỏng màu lam, chất lỏng này chính là máu của Quỷ Dục Hấu.

Máu của Quỷ Dục Hấu sau khi trải qua phương thức luyện hóa âm dương lưỡng cực, phối hợp thêm một chút thảo dược, có thể luyện chế ra một loại dược vật thu hút khí tức của hung thú trên biển cấm.

Cái này cũng chính là thứ mà thiếu niên nhân ngư tộc đã hạ vào trên người Hứa Thanh ngày ấy.

Đây cũng chính là phương pháp mau chóng mở ra pháp khiếu mà Hứa Thanh nghĩ tới, hắn muốn thu hút số lượng lớn hải thú tới đây rồi giết và rút hồn của bọn chúng, chỉ là loại dược vật này rất khó khống chế, sau khi sử dụng sẽ cũng có xác suất cao hấp dẫn tới một vài hung thú mà hắn không thể chống cự.

Cho nên bây giờ hắn cần phải điều chỉnh lại dược liệu, mà Hứa Thanh cũng có dược vật để điều chỉnh, đó chính là Cúc Thạch.

Lấy dược tính có thể trung hòa của Cúc Thạch, có thể luyện chế và khống chế dược vật thu hút hung thú vào một cấp độ nhất định, kể từ đó mặc dù vẫn có mạo hiểm nhất định, nhưng so với thu hoạch nhận được, Hứa Thanh cảm thấy cũng đáng để đi thử một chút.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play