Hơi nước bốn phía lập tức hóa thành từng giọt nước, từng giọt nước hình thành trong nháy mắt sau đó hội tụ cùng một chỗ, trong chớp mắt liền hóa thành một cái đại thủ tạo bởi nước biển, mang theo khí thế kinh người, bay về phía vô số con Cúc Thạch trên mặt biển, bắt lấy.

Lập tức vồ lấy một con, sau đó liền cuốn trở về trước mặt Hứa Thanh, theo bàn tay bằng nước tiêu tán, con Cúc Thạch bị bắt cũng rơi vào trong tay Hứa Thanh.

Con Cúc Thạch này lớn cỡ bàn tay, phía trên là vỏ ốc với tràn ngập hình vẽ, từng vòng giống như là cây hoa cúc, từ trên vỏ lan tràn ra khắp thân thể, giờ phút này tia sáng trên người nó đang dần dần ảm đạm.

Mà trong nháy mắt khi nó sắp hoàn toàn ảm đạm, tay phải Hứa Thanh đột nhiên tràn ra khí tức băng hàn, khí tức băng hàn bộc phát trực tiếp bao phủ con Cúc Thạch lại, khiến cho nó lập tức hóa thành một khối băng.

Trong đó bảo lưu nguyên vẹn trạng thái của nó trước khi ảm đạm.

Nhìn vào khối băng trong tay, trên mặt Hứa Thanh lộ ra nụ cười vui vẻ, sau khi cẩn thận thu hồi liền tiếp tục quan sát biển khơi.

Cùng lúc đó, bên trong cảng 79 cũng có bảy tám người cũng xuất thủ tung ra đại thủ màu xanh như vậy, hiển nhiên bảy tám người này cũng biết được giá trị dược lý của con Cúc Thạch, cho nên nhanh chóng ra tay bắt lấy con phù hợp với yêu cầu của mình.

Không chỉ bọn họ như thế, bên trong những cái cảng khác cũng có một chút đệ tử ra tay, thậm chí trên núi cũng có một chút thân ảnh bay ra, lao thẳng đến nơi đây bắt đầu bắt con Cúc Thạch.

Đa số là tu sĩ bên trong ngọn núi thứ hai.

Một màn này tựa như một bàn tay vô hình vả thẳng vào trên mặt Triệu Trung Hằng vừa nãy còn nói con vật này vô dụng, gã sửng sốt một chút, đáy lòng cũng rất khó hiểu về việc này.

Đinh sư tỷ cũng nhìn thấy tất cả, đáy lòng trở nên hiếu kỳ, vội vàng đi tới gần chỗ Hứa Thanh, cho đến khi đến chỗ Pháp Chu Hứa Thanh cập bến, nàng vội vàng mở miệng hỏi.

- Hứa sư đệ, tại sao lại có người bắt những con Cúc Thạch này vậy?
Nói xong, nàng biết tính cách Hứa Thanh, cho nên trực tiếp lấy ra một tờ linh phiếu đưa qua.

- Một khắc ngay khi con Cúc Thạch đực tử vong, nó sẽ chuyển hóa thành một loại dược liệu rất hiếm gặp, có trợ giúp không nhỏ đối với tu hành.

Hứa Thanh cũng không cần tờ linh phiếu kia, nhưng vẫn giải thích cho Đinh Tuyết.

Nhất là nhớ tới ngọc giản Trúc Cơ không cần trả phí mà đối phương vừa đưa cho, vì vậy hắn lại mở miệng nói kỹ hơn.

- Con Cúc Thạch, còn có tên là Tinh Tử hay Xà Thạch, là một dị loại nhuyễn thể, thuộc loại sinh vật không có xương sống, bởi vì hoa văn trên vỏ ốc rất đặc biệt và rậm rạp, là thuốc dẫn có linh tính lâu năm, thích cư trú ở trong khe hở của những hòn non bộ dưới đáy biển, mỗi khi đến mùa sinh sôi nẩy nở sẽ ra biển mời gọi hấp dẫn lẫn nhau, mỗi lần ra ngoài sẽ nhất định dẫn động theo rặng mây đỏ xuất hiện, địa điểm phân bố là ở bên trong biển cấm Nam Hoàng Châu, thời gian xuất hiện bất định, tung tích khó tìm, cho nên ít thấy phía trên đất liền, ngoài công dụng có thể thay đổi sinh linh dị hóa, dùng phương pháp Ngũ Lâm Bạch Trọc có thể khiến linh năng biến hóa thành hiện tượng hải triều.

- Tính chất ngọt, lạnh, có ít độc, có thể an thần, phối hợp phương pháp phân hoá lưỡng cực âm dương, phối hợp với Xác Thủy có thể luyện chế thành Thăng Linh Đan.

- Nhưng trong dược lý phiên bản mới, có nhiều cách dùng thân thể của Cúc Thạch hơn, lấy đặc thù của nó thì tự thân nó đã trở thành một cái lò luyện thiên nhiên, có thể dưỡng ra Lương Đan, đồng thời cũng là một phương pháp trung hòa rất tuyệt, có thể trung hoà những dược hiệu cuồng bạo.

Hứa Thanh nói xong, tiếp tục ngóng nhìn ngoài biển khơi, tìm kiếm con Cúc Thạch có thể bắt.

Đinh sư tỷ ở một bên có chút nghe không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy những lời Hứa Thanh nói rất là lợi hại, vì vậy khi nhìn Hứa Thanh, đôi mắt đẹp càng lộ ra thần thái mãnh liệt, nhanh chóng hỏi tiếp.

- Vậy tại sao chúng nó lại phát sáng lên?
- Đó là bởi vì khi tới mùa sinh sôi nẩy nở, con Cúc Thạch mái lơ lửng ở trên mặt biển, dùng phương thức tràn ra chấn động ánh sáng khác biệt của bản thân để thu hút con khác phái.

- Tia sáng của chúng nó cũng bởi vì như vậy mà phát ra, sau khi đụng chạm lẫn nhau, nếu như tia sáng của song phương đồng bộ thì sẽ coi như xứng đôi, nếu như tia sáng của con Cúc Thạch đực không cách nào đồng bộ, sẽ bị con Cúc Thạch cái ghét bỏ, cuối cùng nếu không cách nào tìm được giống cái đồng bộ, nó sẽ tản hết ánh sáng rồi chết.

Hứa Thanh nói xong, tay phải lại vung một trảo, lại bắt thêm một con Cúc Thạch phù hợp yêu cầu của mình.

Đinh sư tỷ dùng vẻ mặt sùng bái, nàng biết lúc này Hứa Thanh đang bận rộn, vì vậy cũng không đặt câu hỏi nữa mà bắt đầu quan sát học tập.

Mỗi lần Hứa Thanh ra tay thì nàng đều lưu ý, không lâu sau nàng cũng nhìn ra môn đạo rồi bắt đầu hỗ trợ.

Hứa Thanh không cần giúp đỡ, nhưng nhìn trên phân thượng ngọc giản Trúc Cơ, mặc dù cảm thấy có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, mặc kệ Đinh sư tỷ trợ giúp.

Thời gian trôi qua, theo càng ngày càng nhiều đệ tử ra tay, một đêm cứ thế qua đi.

Khi tia sáng sớm dần hiện lên, mặt biển trên bến cảng Thất Huyết Đồng, toàn bộ những con Cúc Thạch quấn quanh một chỗ dần nhao nhao đi xa rồi trở lại đáy biển, chỉ còn lại xác của những con đực không có bị bắt đi, ảm đạm trôi nổi trên mặt biển, mắt thường có thể thấy được chúng nó nhanh chóng hư thối, sau đó hóa thành một bộ phận của biển cấm.

Đinh sư tỷ bận rộn cả một đêm, nhưng rõ ràng nàng càng thêm vui vẻ, giờ phút này cũng lựa chọn cáo từ rời đi.

Mà phía sau dáng người duyên dáng của nàng, là Triệu Trung Hằng với vẻ mặt đau khổ một đường đi theo.

Gã nhìn qua bóng lưng Đinh sư tỷ phía trước, trong mắt lộ ra tia khát vọng, đồng thời cũng lặng lẽ thề trong lòng.

- Hãy chờ xem, Đinh Tuyết, sớm muộn gì sẽ có một ngày, ngươi sẽ bị ta làm cho cảm động.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play