Khâu Tước Tử trầm thấp mở miệng.

Đôi mắt Hứa Thanh ngưng lại.

Đội trưởng cũng lộ ra vẻ hứng thú.

“Đại hoàng tử Nhân tộc đi tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta, cầu cạnh

khắp nơi… Mời người hỗ trợ, muốn hóa giải nguy hiểm của Nhân tộc, nhưng

khắp nơi vấp phải trắc trở, cuối cùng hắn lựa chọn gia nhập cuộc đi săn lớn.”

“Chuyện này, rất nhiều tộc đàn đều từng nghe nói, cá nhân ta cũng rất bội

phục vị Đại hoàng tử này của Nhân tộc các ngươi. Hắn chắc là muốn trở thành

Huyền Thiên tướng, rồi nói ra điều kiện với Ti Quyền, hóa giải nguy cơ của

Nhân tộc.”

“Trong việc này, mẫu tộc Viêm Nguyệt của hắn cũng cho một chút thuận

tiện tương ứng, nên mới có chuyện điều động nội bộ cấm sơn.”

Khâu Tước Tử thân là bản tộc Viêm Nguyệt, về mặt thu hoạch tin tức, Hứa

Thanh đương nhiên không thể so sánh.

Giờ phút này hắn cho biết chuyện mình nghe nói đến.

“Sau đó thì sao?” Đội trưởng tiếp tục hỏi một câu.

“Nhưng Đại hoàng tử của Nhân tộc các ngươi không đến nữa rồi!” Khâu

Tước tử chần chờ một chút, thấp giọng nói.

“Ta cũng mới biết được mấy ngày trước trên đường tới đây, Đại hoàng tử

của Nhân tộc các ngươi gặp được Thế tử Minh Nam Vương!”

“Minh Nam Vương là tiền vương dưới Thiên Vân Ti Quyền trướng của

Nhật Viêm Thần. Thế tử của hắn có thiên tư kinh người, sức chiến đấu trấn áp

kẻ cùng thế hệ, là một trong những thiên kiêu của Viêm Nguyệt ta, danh tiếng

rất lớn. Có người trông thấy Đại hoàng tử Nhân tộc bị tóm, cùng một đám Nhân

tộc đang kéo xe cho Minh Nam Thế tử.”

Khâu Tước Tử nhìn Hứa Thanh một chút, cúi đầu nói ra.

“Cho nên cấm sơn dự định cho Đại hoàng tử nơi đây đã vô chủ.” Hứa Thanh

im lặng, ngẩng đầu nhìn về thiên địa phương xa, sắc mặt Đội trưởng cũng bắt

đầu âm trầm.

Một lúc sau, Hứa Thanh chậm rãi mở miệng nói.

“Tòa cấm sơn kia hiện tại thế nào rồi?”

Khâu Tước Tử thở sâu, cung kính đáp lời.

“Quy tắc thu hoạch cấm sơn nơi đây là chiếm lĩnh mười ngày, mới có thể

nâng lên, bây giờ cấm khu mới khai phá bảy ngày, cho nên vẫn tồn tại như cũ,

nhưng bởi vì có tin tức vô chủ, cho nên bị người tham dự khác chiếm lấy.”

“Ngươi dẫn đường đi.”

Trong mắt Hứa Thanh dâng lên tia lạnh lẽo.

Khâu Tước Tử chú ý tới vẻ lạnh lẽo trong mắt Hứa Thanh, nghĩ đến vị túc

địch tử vong trước đó, thế là hắn thở sâu, lập tức gật đầu, thân thể nhoáng cái đã

bay ra, lên trước dẫn đường.

Hứa Thanh đi theo sau, suốt một đường sắc mặt âm u lạnh lẽo, Đội trưởng

bên cạnh hắn cũng thu hồi vẻ nghiền ngẫm vừa rồi.

Dù tình cảm của hắn đối với Nhân tộc rất nhạt, nhưng nghe thấy chuyện như

vậy, rốt cuộc vẫn có chút gợn sóng.

“Nhân tộc...”

Đội trưởng than nhẹ dưới đáy lòng.

Cứ như vậy, bóng dáng ba vị bọn họ càng ngày càng tới gần chỗ sâu bên

trong cấm khu này.

Trong cung điện vàng kim giữa không trung, quý tộc Viêm Nguyệt nhếch

miệng lên, vui vẻ ra mặt.

“Lúc này mới thú vị chứ, không có chảy máu, không có tử vong, sao có thể

gọi là cuộc đi săn lớn đây.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai ngày sau...

Ở chỗ sâu trong cấm khu, trên một cây cổ thụ to lớn cao ngất, bóng dáng

Hứa Thanh cùng Đội trưởng, và cả Khâu Tước Tử đứng đó, nhìn phương xa.

Nơi xa, giữa thiên địa tràn ngập sương mù màu đen mỏng manh, khiến cho

thế giới bị phủ lên thành màu u ám. Trên mặt đất là rừng cây khô héo, trong sự

âm u này trông như yêu ma quỷ quái.

Mà phía sau rừng cây khô là từng ngọn núi cao thấp chập trùng giống như

ngọa long vậy, hai mươi bảy ngọn núi cùng tạo thành một dãy núi trùng trùng

điệp điệp.

Đi ngang qua gần nửa cấm khu.

Trong đó còn có mấy ngọn núi ẩn chứa ngọn lửa màu đen, thỉnh thoảng

phun trào một chút, phun ra sương đen, lượn lờ bốn phía, đồng thời cũng có

dòng dung nham màu đen chảy xuống tới.

“Nơi đó chính là cấm sơn của mảnh cấm khu này.”

Khâu Tước Tử thấp giọng mở miệng.

Hứa Thanh cảm thụ khí cực nóng xen lẫn trong gió thổi tới, híp mắt lại.

Hắn đã từng gặp nhiều cấm khu, thông thường, chúng đều lấy âm u lạnh lẽo

làm chủ. Đây là lần đầu hắn gặp được mảnh cấm khu tồn tại núi lửa như thế

này.

“Mười toà cuối cùng kia có thể cho tất cả người tham dự cuộc đi săn lớn

tranh đoạt, mà mười bảy tòa ở trước là ngọn núi được dự định như ta đã nói

trước đó.”

“Còn ngọn núi bị vạch ta cho Đại hoàng tử Nhân tộc, là... Núi thứ chín.”

Khâu Tước Tử nâng tay, chỉ về phía trước.

Ánh mắt Hứa Thanh rơi vào đó. Trong dãy núi này, hắn cảm nhận được rất

nhiều khí tức, đến từ tất cả người tham dự cuộc đi săn lớn hội tụ tại đây.

Mỗi một ngọn núi đều có, nhất là mười ngọn núi phía sau, khí tức lại càng

hỗn tạp.

Ngọn núi Khâu Tước Tử chỉ đến cũng như vậy.

Ngoài ra, những khí tức này đều cho người ta một loại cảm giác giương

cung bạt kiếm với nhau, nhưng dường như cũng đang khắc chế, không lập tức

kích phát.

“Còn có thời gian một ngày, cấm sơn nơi này có thể bị nâng lên, đến lúc đó,

loạn chiến và tranh đoạt cũng sẽ bùng nổ.”

Trong mắt Khâu Tước Tử lộ ra một vệt chiến ý, ngọn núi của hắn đã bị đoạt

đi, bây giờ ở chỗ Hứa Thanh.

Hắn không dám đoạt từ chỗ Hứa Thanh, cho nên mục tiêu của hắn là cấm

sơn nơi này.

Mà trên đường, hắn cũng khách khí thỉnh cầu rồi, nếu chính hắn có thể cướp

được một ngọn núi, hi vọng Hứa Thanh đừng khó xử.

Đối với việc này, Hứa Thanh đồng ý. Hắn dù cũng cần cấm sơn, nhưng tin

tức của Khâu Tước Tử này cũng có giá trị.

“Hứa đạo hữu, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một ngày là được rồi.”

Khâu Tước Tử vận chuyển tu vi trong thân thể, mắt lộ ra tinh mang. Trong

kế hoạch của hắn, không tồn tại chuyện xuất thủ cướp đoạt bây giờ luôn, bởi vì

hắn cảm thấy không có ý nghĩa, cướp được cũng vô dụng. Trong thời gian một

ngày, hắn cần ở lại nơi đó, sẽ khiến tu sĩ khác chú ý và vây công.

Như vậy, mạo hiểm rất lớn, độ khó cũng càng cao.

“Chờ một ngày cuối cùng trôi qua, lúc tất cả ngọn núi có thể bị lấy đi, chúng

ta lao ra, sau khi cướp đoạt ngọn núi mục tiêu là có thể lập tức rời đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play