Bóng dáng Tử Huyền trong ánh nắng này, mặt như phù dung, trong mắt
chứa nước mùa thu, môi như điểm son, nhàn tĩnh như kiều hoa soi trong nước.
Nàng mặc một bộ váy tím trên thân, tư thái mềm mại nhẹ nhàng, tựa như tiên tử
hạ phàm, lại như một đóa Tử La Lan nở rộ.
Mày đen nhạt như núi xa, mắt long lanh như nước mùa tha.
“Một đêm này, ngươi đi nơi nào, sao trên thân nhiễm một chút bụi bặm năm
tháng, còn có một chút mùi thơm của phấn hoa?”
Tử Huyền như cười như không, đôi mắt đẹp quét qua trên người Hứa
Thanh.
Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, Đội trưởng cách đó không xa nghe lời nói
như thế, đôi mắt chớp chớp, vội vàng hô to một tiếng.
“Tiểu sư đệ mau tới đây, ta có đại sự muốn nói cho ngươi, đại sự rất lớn!”
Giữa lúc nói, hắn phi tốc tiến lên. Không đợi Hứa Thanh nói chuyện, hắn đã
bắt được cánh tay Hứa Thanh, lôi kéo đi, đồng thời cấp tốc mở miệng với Tử
Huyền.
“Thượng Tiên đệ muội, hai ngươi còn nhiều thời gian, không vội ôn chuyện,
ta trở về một chuyến không dễ dàng, nói đại sự cùng Tiểu A Thanh trước đã.”
Nói rồi, hắn giữ chặt Hứa Thanh, mau chóng rời đi.
Hứa Thanh hơi bất đắc dĩ, bị Đội trưởng kéo cánh tay rời đi. Cho tới khi đến
trong một mật thất, Đội trưởng bấm niệm pháp quyết, phong bế bốn phía, lúc
này mới nhìn Hứa Thanh, vẻ mặt như thể muốn tranh công.
“Thế nào, Tiểu A Thanh, Đại sư huynh của ngươi phản ứng nhanh chứ. Ta
nói với ngươi, ngươi vừa mới về đến, hương vị mùi thơm phấn hoa trên người
kia, ta cách thật xa đã ngửi thấy.”
“Ngươi ấy, vẫn còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, nhớ kỹ lần sau ăn vụng,
phải lau sạch sẽ!”
“Sư huynh ta có thể giúp ngươi một lần, không thể mỗi một lần đều vừa lúc
bắt kịp có phải không.”
Hứa Thanh im lặng, nhìn Đội trưởng mặt mũi tràn đầy đắc ý, hỏi một câu.
“Khoảng thời gian này, ngươi đi nơi nào?”
Hứa Thanh vừa mới dứt lời, Đội trưởng đã ngồi ở một bên, vắt chéo chân,
nâng tay cầm ra một quả đào, lại ném cho Hứa Thanh một quả táo, vừa ăn, vừa
mở miệng với nét mặt ngạo nghễ.
“Đương nhiên là đi làm đại sự.”
“Ta nói với ngươi Tiểu A Thanh, bây giờ ngươi mặc dù giương oai, nhưng
cũng chỉ trong Hoàng Đô của Nhân tộc mà thôi, chờ đại sự của ta hoàn thành,
vậy mới thật là có thể khiếp sợ rớt cằm của ngươi.”
Một cảnh này, Hứa Thanh quá quen thuộc, cũng biết Đội trưởng muốn gì,
thế là sau khi nhận quả táo, hắn bày ra dáng vẻ hiếu kì.
“Đại sự gì?”
Đội trưởng tỉnh táo tinh thần, thân thể nghiêng về phía trước một chút, thấp
giọng mở miệng.
“Trong khoảng thời gian này, ta ở phân tông Tinh Đế, chính là cái chỗ ta đi
trộm đồ trước đó. Lúc ấy đi, ta không trộm được, nhưng ta không phục, thế là
nghĩ một biện pháp, bái nhập tông này.”
“Hiện tại, ta đã thành công làm đến đệ tử ngoại môn, lập tức sắp khảo hạch,
ta có nắm chắc khảo hạch thành công, một khi thành công, ta chính là đệ tử nội
môn rồi!”
“Đến lúc đó, ta vận hành một chút, là có thể tiếp cận mục tiêu của ta!”
Hứa Thanh nghe vậy, đáy lòng bao nhiêu cũng dâng lên một chút hiếu kì
thực sự, dù sao vật có thể khiến cho Đội trưởng nhớ thương như vậy, đương
nhiên là không đơn giản.
“Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn trộm vật gì?”
“Vô Tự thạch thư!”
Trong mắt Đội trưởng lộ ra ánh sáng, bao hàm khát vọng nồng đậm.
“Cô nàng thần bí ngày đó ấy, nàng cũng trộm vật này. Nàng nhìn như thành
công, nhưng cô nàng kia hơi ngốc, thứ nàng trộm đi chỉ là xác không, một khối
đá vụn mà thôi.”
“Thứ ta muốn, là chữ bên trong!”
“Vô Tự thạch thư?” Hứa Thanh nhìn Đội trưởng một chút.
“Đúng vậy, Vô Tự thạch thư.” Đội trưởng như cười như không.
Hứa Thanh trầm ngâm, nhẹ gật đầu.
“Ngươi không hỏi ta vì sao Vô Tự thạch thư lại có chữ sao?” Đội trưởng
chờ mong.
Đáy lòng Hứa Thanh đã có đáp án, nhưng nhìn thấy Đội trưởng như vậy,
vẫn lựa chọn thỏa mãn sự chờ mong của hắn, thế là thuận ý của hắn, hỏi một
câu.
Đội trưởng phấn chấn, cười ha ha một tiếng, thần thần bí bí mở miệng.
“Vô Tự thạch thư, đây chính là bốn chữ. Cô nàng ngốc kia trộm xác, nhưng
nàng không biết, bốn chữ kia đã thành tinh, đã sớm chạy thoát, trốn trong ngọc
giản nào đó ở tầng trên Truyền Pháp các. Chỉ cần ta trở thành nội môn đệ tử, là
có thể đi tầng trên Truyền Pháp các một chuyến, tìm ra bọn chúng!”
“Mà bốn chữ này, có thể liên quan đến Thần vực, mặc kệ là Thần vực nào,
bọn chúng đều có tác dụng nhất định. Hơn nữa, ta thám thính ra được, gần đây
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng muốn tiến hành một lần đi săn Thần vực!”
Đôi mắt Hứa Thanh ngưng lại.
Đội trưởng càng đắc ý hơn.
“Thế nào, lợi hại chứ, bằng không vì sao Đại sư huynh của ngươi hao phí
tinh lực và thời gian như thế, cố hết sức cũng muốn trà trộn vào Tinh Đế tông.
Vì chuyện này, ta trả giá tâm huyết thật lớn.”
“Nhưng không sao, hết thảy trả giá đều là đáng giá. Một tháng sau, chính là
khảo hạch, ta nhất định có thể thành công thăng lên nội môn, rồi chúng ta đi
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc một chuyến, trà trộn vào đúng lúc bọn họ mở ra
chuyến đi săn Thần vực!”
Đội trưởng nói xác thực xác thực, ánh mắt kiên định, vô cùng chấp nhất.
“Đi săn Thần vực?”
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, có nhận biết càng sâu đối với Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhưng cái gọi là đi săn Thần vực này, hiển nhiên còn
có rất nhiều chi tiết.
“Chờ sau khi ta lấy được, ta nói rõ chi tiết với ngươi.” Đội trưởng nói rồi, ăn
xong quả đào trong miệng, đứng dậy vỗ vỗ cái mông.
“Ta đi trước, lần này trở về chính là nói sớm một tiếng với ngươi, ngươi
cũng chuẩn bị một chút, tiếp theo… Chúc ta thành công.”
Đội trưởng thở sâu, đang muốn rời khỏi.
Hứa Thanh chần chờ, hỏi một câu.
“Đi Truyền Pháp các lấy thẻ ngọc, khó như thế sao?”
Đội trưởng nghe xong lời này, không vui lòng.
“Tiểu A Thanh, ngươi kiêu quá rồi. Đây chính là Tinh Đế Cực Thượng tông,
tuy là phân tông, nhưng Truyền Pháp các là hạch tâm của tông này. Nơi đó có
lão quái vật, phòng hộ sâm nghiêm, người ngoài không được phép tiến vào, nếu
không ta đã sớm trộm đi, cũng không cần phiền phức như thế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT