Kể từ đó, trong đám học sinh của trường phái Dị Tiên có phân chia phe phái
một cách tự nhiên.
Ngày thường lúc tu hành cũng đều có đoàn thể.
Những đệ tử cũ như đám người Hứa Thanh dần dần không còn hào quang,
tuy ai nấy vẫn rất nỗ lực, nhưng bên trong Thái Học không thiếu nhất chính là
thiên kiêu trong tu hành, bị vượt qua cũng là điều tất nhiên.
Đệ tử hạch tâm khác vẫn chưa đạt đến năm vạn sợi hồn, sau khi nhìn thấy
phong quang của mấy đệ tử thân truyền, ai nấy cũng đều lo nghĩ, vì vậy thân
phận và địa vị ở bên ngoài đã mang lại tác dụng vào lúc này.
Đối với những điều này, Hứa Thanh để ở trong mắt, nhưng không can thiệp.
Phát triển như thế nào là lựa chọn của trường phái Dị Tiên, mà trường phái
Dị Tiên khuếch trương trong phạm vi lớn, cũng mang đến cho hắn ưu thế cực
kỳ rõ ràng. Trong nửa tháng này, sợi hồn Thần nguyên của hắn đã đạt đến hơn
một trăm ba mươi vạn.
“Giờ phút này, ta bộc phát toàn lực, có thể tạo ra hình thái thần linh tầng thứ
ba.”
“Chỉ cần lại hình thành thêm một bí tàng, thì ta có thể đột phá Linh Tàng,
cảnh giới bước vào Quy Hư.”
“Còn về công pháp của trường phái Dị Tiên, nó thích hợp cho bất kỳ tu vi
cảnh giới nào, có thể khiến lực lượng Thần Linh và phương pháp tu sĩ của ta
hoàn mỹ dung hợp với nhau, gia trì lẫn nhau, sinh ra năng lực mạnh mẽ hơn
trong việc tu hành tương lai.”
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ mong chờ.
Hắn cảm thấy trường phái Dị Tiên là thu hoạch lớn nhất của mình sau khi
đến Hoàng Đô, còn Đế Kiếm, đó là sứ mệnh, công pháp của trường phái Dị
Tiên lại là đề cao chân thật đối với bản thân.
Trước khi tiếp xúc với trường phái Dị Tiên, Thần nguyên trong thân thể Hứa
Thanh độc lập, tu vi cũng là độc lập, tuy mượn bí tàng đã hoàn thành dung hợp,
nhưng đây chỉ là sơ bộ, nhưng từ trên căn bản vẫn tách biệt rõ ràng.
Cho đến khi công pháp của trường phái Dị Tiên xuất hiện, đã thay đổi tất cả.
“Vậy thì sẽ đợi luận đạo, dựa theo số lượng sợi hồn hiện tại của lão tổ Trần
Đạo Tắc, cho dù luận đạo không bằng Dung Thần, nhưng đã có thành tựu,
trường phái Dị Tiên đã bước trên con đường hồi sinh.”
Tâm trạng của Hứa Thanh rất tốt. Sáng sớm hôm nay, hắn vừa suy nghĩ vừa
bước vào bạch tháp của trường phái Dị Tiên, chuẩn bị tiếp tục việc thổ nạp hôm
nay của mình, nhưng vừa bước vào trong bạch tháp thì một âm thanh truyền ra
từ bên trong.
“Mấy người các ngươi đến đạo trường bố trí đôi chút, hôm nay Huyền Lâm
học trưởng mời nhiều trường phái đến đạo trường để tiếp đãi, các ngươi nhớ đốt
hương, bưng trà, hơn nữa toàn bộ đạo trường không được có bất kỳ hạt bụi
nào.”
Người nói chuyện là đệ tử hạch tâm đạt đến hơn ba vạn sợi hồn, lúc này
đang sai khiến học sinh không tham gia bất cứ phe phái nào trong tháp.
Còn Huyền Lâm học trưởng trong miệng hắn là một trong bốn đệ tử thân
truyền thăng cấp trước đó.
Mấy học sinh không gia nhập bất cứ phe phái nào nghe vậy, có ý từ chối,
nhưng chuyện liên quan đến đệ tử thân truyền, nên bọn họ đành phải cam chịu.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, không thèm để ý tới, đi đến góc ngày thường
mình đả tọa, khoanh chân vừa muốn nhắm mắt, thì vào lúc này, đệ tử hạch tâm
đang sai khiến người bên cạnh liếc mắt nhìn Hứa Thanh một chút.
Đương nhiên là hắn không xa lạ với Hứa Thanh, nhóm đệ tử hạch tâm sớm
nhất, lúc này thản nhiên mở miệng.
“Còn ngươi nữa, đi cùng bọn họ đi.”
Sắc mặt Hứa Thanh như thường, nhắm mắt ngưng thần.
Mắt thấy Hứa Thanh như vậy, đệ tử hạch tâm này nhăn mày lại dưới lớp mặt
nạ, cất bước đi về phía Hứa Thanh, hành động của hắn đã dẫn đến sự chú ý của
mấy học sinh trường phái Dị Tiên khác trong bạch tháp.
Ánh mắt ai nấy đều tập trung lại, đệ tử hạch tâm này đi đến phía trước Hứa
Thanh.
“Huyền Lôi Tử, ta đang nói chuyện với ngươi đó.”
Hứa Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn học sinh trước mặt, chỉ
một cái liếc mắt, toàn thân của học sinh này đã rung động, lúc này sợi hồn trong
thân thể xuất hiện hỗn loạn, như bị khiếp sợ, có cảm giác muốn bạo thể, khiến
lục phủ ngũ tạng của hắn đều đau đớn.
Cảm giác hoảng sợ trong nháy mắt dâng lên trong lòng đệ tử này, hắn không
khỏi lùi lại mấy bước, nghi ngờ không thôi.
Còn những người khác, lúc này đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không cảm
nhận được bất cứ dao động gì, chỉ thấy Hứa Thanh liếc mắt nhìn đệ tử hạch tâm
trước mặt, sau đó đệ tử hạch tâm đó tự động lùi lại, trong mắt mang vẻ sợ hãi.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều có suy đoán.
Hứa Thanh lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục đả tọa.
Mà đáy lòng của đệ tử hạch tâm đó lại run rẩy, khoảnh khắc vừa nãy khiến
hắn có cảm giác gần chết, lúc này tim vẫn đập nhanh, không dám tiếp tục nữa,
chỉ là ánh mắt của người xung quanh khiến hắn đâm lao phải theo lao.
Vì vậy hắn xoay người rời đi, sau khi đến vị trí đả tọa ngày thường của mình
thì lấy ra thẻ ngọc liên hệ trong Thái Học truyền âm một phen.
Không lâu sau, có một người đi đến bên ngoài bạch tháp.
Người này chính là Huyền Lâm, một trong những đệ tử thân truyền của
trường phái Dị Tiên. Hắn đến, không ít đệ tử đứng lên bái kiến, đệ tử hạch tâm
quát tháo Hứa Thanh cũng nhanh chóng tới gần, sau khi khom người thì nói nhỏ
bên tai người này, đồng thời đưa tay chỉ về Hứa Thanh.
Huyền Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hứa Thanh.
“Thú vị.”
Nói xong, hắn cất bước đi về phía Hứa Thanh, dao động bảy vạn sợi hồn
trên người hình thành uy áp, khuếch tán bốn hướng.
Nhưng sau khi hắn bước đi khoảng bảy tám bước, đột nhiên bên ngoài bạch
tháp truyền ra tiếng xôn xao, âm thanh liên tục tăng vọt, trong nháy mắt như
nước lạnh đổ vào dầu sôi, trực tiếp nổ bung.
“Chuyện lớn, trong quận Thiên Chiêu xảy ra chuyện trăm vạn người phàm
bị hiến tế!”
“Nghe nói quận trưởng quận Thiên Chiêu đã đích thân điều tra, chém giết
hung thủ, trước khi hung thủ chết còn muốn tự hủy bản thân, bị quận trưởng
Thiên Chiêu trấn áp, phát hiện trong thân thể của hung thủ này có chủng kỳ dị!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT