Tên chương này là Hứa Thanh chăm chỉ.

Tại hạ cũng cố gắng chăm chỉ dịch để phục vụ mọi người a.

Cầu Đề cử Ngọc Phiếu!
Mà người được hoan nghênh nhất trong hàng đệ tử của Phong chủ, chính là Tam điện hạ.
Tam điện hạ ngoại trừ háo sắc, hầu như không có khuyết điểm gì khác, ngày bình thường đều nở nụ cười, cũng không có bất luận sự cao ngạo quá đáng gì đối với các đệ tử khác, vả lại còn cực kỳ hào phóng.
Khi gặp các đệ tử xin giúp đỡ, cũng đều tận lực đi giải quyết, nhất là lại có quan hệ rất là thân thuộc với những ngoại tộc trên biển, thậm chí được rất nhiều đệ tử xưng là đại sứ ngoại giao của ngọn núi thứ bảy.
Mà chuyện về tình yêu của y, cũng được phần lớn các đệ tử ưa thích bàn luận.

Đội trường đội 6 ăn táo, giống như cũng muốn nói một chút, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ là đưa quả táo trong tay lên miệng, liên tục cắn hai miếng, cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Hứa Thanh mặc dù nghiêm túc nghe các đội viên thảo luận, nhưng cũng không có quá chú ý, bất kể là thiếu niên nhân ngư tộc, hay là ba vị thái tử công chúa của ngọn núi thứ bảy này, cũng không có quan hệ gì với hắn. 
Trọng điểm của Hứa Thanh trong khoảng thời gian này chính là tìm tội phạm truy nã, về phần phương pháp tìm kiếm bọn chúng, hắn đã tìm được phương hướng khác. 
Đó chính là ôm cây đợi thỏ.

Đêm ngày hôm nay, là thời gian Hứa Thanh trực ca.

Ban đêm gió lớn, ánh trăng mỏng manh, gió biển mang theo không khí ẩm ướt tràn ngập mọi ngóc ngách bên trong thành trì, như muốn làm chứng cho các việc phát sinh trong đêm ở bên trong thành trì âm u. 
Sòng bài và kỹ viện mở cửa náo nhiệt trong đêm, người lui tới nối liền không dứt, thi thoảng có thể thấy một vài bóng người mặc y phục dạ hành, vượt nóc băng tường ở khắp nơi.
Trong ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn có chấn động linh năng truyền ra, dường như theo ánh trăng, các loại yêu ma quỷ quái, cũng chậm rãi phủ xuống nhân gian.
Chỉ là, tất cả những thanh âm ồn ào này theo một bóng người đi qua, đều trở nên im lặng.
Cho đến khi bóng người này rời đi, tất cả mới khôi phục bình thường.
Bóng người này, chính là Hứa Thanh.
Từ lần hắn kéo thi thể Thanh Vân Tử đi qua hơn nửa cái thành trì, mỗi một lần đến phiên hắn trực đêm, đều là như thế.
Bên trong chủ thành không có bí mật gì đáng nói, nhưng có thể bắt giữ Thanh Vân Tử tu vi Ngưng Khí tầng chín, dù đối phương chỉ là Ngưng Khí của tiểu tông môn, lại còn khiến cho người kia không cách nào bỏ chạy, tử trạng lại thê thảm vô cùng, cái này đã có thể đại biểu thực lực của hắn rồi.
Vả lại có thể rời đi an toàn sau khi giằng co với chủ của khách sạn trên đường Bản Tuyền, tất cả những điều này, đủ để nói rõ tên người mới của Bộ Hung ti này không thể tuỳ tiện trêu chọc.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hứa Thanh về sau không gặp phải những tên tội phạm truy nã khác.
Nhưng không sao cả, Hứa Thanh cảm thấy mình đã tìm được biện pháp mới, giờ phút này hắn đi vào trong chỗ tối tăm của tòa thành, đi tới đường Bản Tuyền, nhìn cái khách sạn đang mở cửa cách đó không xa, đứng không nhúc nhích trong góc một mái hiên.
Thân thể của hắn giống như đã dung hợp vào cùng đêm tối vậy, lặng lẽ chờ đợi.
Nếu như không tìm được manh mối, không tìm được tội phạm truy nã, như vậy không bằng ôm cây đợi thỏ, cứ chờ là được.

Kiên trì, Hứa Thanh hoàn toàn có đủ thứ này, về phần việc đứng ở đây ôm cây đợi thỏ có đắc tội lão đầu trong khách sạn hay không, Hứa Thanh cũng đã từng nghĩ qua việc này, nhưng linh thạch quan trọng hơn, vả lại Hứa Thanh cảm thấy, chiến lực bây giờ của mình không phải không thể đánh.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, hai canh giờ sau... 
Trước bình minh, một bóng người lặng yên không một tiếng động đang từ đằng xa chạy nhanh đến, mục tiêu chính là khách sạn.
Người nọ là một trung niên gầy còm, ánh mắt thật nhỏ, chòm râu rất dài, khiến cho cái cằm vốn nhọn trở lên càng thêm quái dị, thoạt nhìn tựa như một con chuột.
Trong hai mắt không to của gã mang theo vẻ cảnh giác, mắt thấy khoảng cách với cửa khách sạn càng ngày càng gần, đáy lòng của gã thoáng buông lỏng ra, trong thần sắc mang theo cảm khái, nhanh chóng lao về phía khách sạn.
- Chủ thành Thất Huyết Đồng quả thực tuyệt vời, nhất là những khách sạn cung cấp nơi che chở lại giảng quy củ còn mở cửa cả đêm như thế này, quả thực vô cùng hoàn mỹ, chỉ là đặc biệt đắt.
- Ngày đầu tiên 80, ngày hôm sau liền cần 160, mỗi ngày đều tăng gấp bội... 
Xem ra mấy ngày nữa phải đi tới tiểu thành một chuyến rồi.

Đáng tiếc, những tiểu hộ phàm nhân trong thành ngoại trừ thê thảm một chút, không có tích góp gì cả.
Người trung niên gầy còm nói thầm trong miệng, khi chỉ còn cách khách sạn chỉ có hai trượng, liền định nhảy lên phía trước vượt vào trong.
Nhưng vào lúc này, phía sau của gã, bỗng nhiên thổi tới một cơn gió mát, âm thanh lạnh như băng truyền vào trong tai gã.
- Thử Đạo Nhân?
Ánh mắt người trung niên gầy còm co rụt lại, tóc gáy toàn thân trong thời khắc này bùng nổ, không chút gì do dự vung tay phải ra phía sau, hình như có bột phấn gì đó được vung ra, thân thể trong nháy mắt bộc phát, lao nhanh về phía trước.
Nhưng vẫn đã chậm, hầu như ngay khi tay phải của gã dược giơ lên, trong chớp mắt đã có một con dao găm xuất hiện ở trước cổ của gã, hung hăng cắt một cái.
Trong nháy mắt tiếp theo, máu tươi phun trào, toàn thân người trung niên gầy còm run rẩy, tứ chi run rẩy, trong miệng phát ra tiếng ô ô, nhưng lại không nói ra lời, vùng vẫy xoay người, thấy được khuôn mặt không cảm xúc của Hứa Thanh ở sau lưng.

Những cái bột phấn kia không có bất kỳ tác dụng nào với Hứa Thanh.
- Thử Đạo Nhân, xuất thân Ly Đồ giáo, am hiểu dùng thuốc mê, tính cách vặn vẹo, thích đồ sát người phàm làm thú vui, nửa năm trước bị Tử Thổ truy nã treo thưởng 15 linh thạch, tuyên cáo toàn bộ Nam Hoàng Châu.
Hứa Thanh không nhìn Thử Đạo Nhân đã mất đi khí tức, mà ngẩng đầu nhìn vào bên trong khách sạn, giờ phút này lão đầu sắc mặt âm trầm đang đứng ở nơi đó, trong miệng nói kỹ lại nội dung trên ngọc giản truy nã.
- Không cần đọc nữa, ta biết rõ gã là tội phạm truy nã.
Lão đầu âm trầm mở miệng.
Hứa Thanh trầm mặc, dùng dao cắt đầu Thử Đạo Nhân, lại lấy đi túi da của gã, xong đó nhấc chân đá vào trên thi thể.
Phịch một tiếng, thi thể đã rơi vào bên trong khách sạn.
- Gã chưa đi đến khách sạn, ta cũng không phá hư quy tắc của lão, thi thể không cần lão trả tiền mua, tặng cho lão.
Nói xong, Hứa Thanh lui ra phía sau vài bước, cho đến khi đi đến khoảng cách an toàn, hắn mới mang theo đầu của Thử Đạo Nhân, nhanh chóng rời đi.
- Tháng này, còn thiếu 45 khối linh thạch...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play