Chương 79
Chỉ cần mình anh
Khi cậu đã đứng trong trụ rồi mà năm người đối diện vẫn cố gắng băng trụ giết bằng được cậu, không để cho cậu có thời gian tăng trưởng sức mạnh.
Cả ván đấu Lộc Duy chăng kịp làm gì, do quá nghèo không có trang bị nên chẳng có sát thương.
Cả quá trình Lộc Duy đã nằm xuống tổng cộng bảy lần, kênh chat cười rất vui vẻ:
<Hahaha, bảo bổi Heo tinh của chúng ta phải uống bảy ly rồi.>
<Hahhaa, các chị em quá đỉnh!>
Khi cậu nhìn thấy bình luận của mọi người đang rất vui vẻ, thừa nhận nhắm vào cậu thì cảm thấy hậm hực, quay qua nói với mọi người:
"Huhu, mọi người thật quá đáng, mọi người không yêu tôi sao?!"
<Yêu yêu yêu! Yêu cậu nhất, mua ~~>
<Hahahaha, cậu giả vờ làm nũng cái gì nữa hả Heo con!!>
Lộc Duy làm mặt đau khổ: "Nếu yêu tôi thì phải bảo vệ tôi chứ, đừng đánh hội đồng ở đường giữa nữa, huhu."
<Không được đâu Heo tinh, bọn tôi còn đợi các cậu lúc say rượu sẽ như nào nữa đấy ~>
<Đúng thế đúng thế [che miệng cười.jpg]>
Tần Duyệt ngồi cạnh cậu cũng ăn hành không kém, mấy người này không hiểu sao toàn nhắm vào hắn và Lộc Duy. Lộc Duy chết bảy thì hắn cũng chết sau, còn chẳng kịp làm gì.
Ván này chắc chắn thua rồi, đối diện có cả xạ thủ và đấu sĩ, bọn họ năm pháp sư không cơ động chỉ có thể dựa kỹ năng của mình thì quá khó.
Đợi đến khi hết ván, Tiểu Kiều của Hàn Tranh chết ít nhất, chỉ có hai lần.
Lộ Phi cũng còn tốt, ba lần.
Mạnh Khưu cũng ba.
Tần Duyệt và Lộc Duy là thảm nhất, đối diện nếu không đi giết Tần Duyệt thì cũng băng trụ giết Lộc Duy. Tần Duyệt chết tám mạng, Lộc Duy đã nằm xuống lần thứ mười ba rồi.
Khi bảng thông số hiện lên, Lộc Duy cảm thấy không khỏe.
Không phải buồn rầu vì thành tích mà dựa theo quy tắc, cậu chết mười ba lần thì phải uống mười ba ly rượu đó!
Bọn họ mua loại rượu có nồng độ cồn tầm trung, nhưng ly rượu ở KTV rất to, tuy Lộc Duy có thể uống rượu nhưng chưa từng uống nhiều như này.
Cậu có thể cảm nhận được bản thân có thể gục bất kỳ lúc nào.
Nhưng mọi người trong livestream rất mong chờ:
<Không sợ, Heo tinh xông lên!>
<Uống đi! Uống đi! Uống đi!>
Nhìn kênh chat ồn ào, trái tim Lộc Duy cũng run theo, sắc mặt Tần Duyệt ngồi bên cạnh đã cứng đờ.
Lộ Phi nhìn Tần Duyệt, hỏi thử ý kiến mọi người: "Có thể uống thay được không?"
Khi livestream, Lộ Phi rất ít khi nói chuyện, kể cả khi gặp fans ngoài đời cũng thế. Tại sao bây giờ lại nói thay cho Tần Duyệt?
Trong livestream có rất nhiều người là fans của Lộ Phi, các cô thấy hắn lên tiếng thì thảo luận qua, cảm thấy uống như vậy cũng hơi nhiều nên sửa lại:
<Chết hai lần thì uống một ly. Chết một thì uống nửa ly.>
<Đúng, có thể uống ít nhưng không thể uống thay, hahaha.>
Tuy không được uống thay nhưng Lộc Duy chỉ cần uống sáu ly rưỡi, Tần Duyệt uống bốn lý, vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Hàn Tranh và Mạnh Khưu đứng bên cạnh quyết định uống phần của mình trước, sau đó vui vẻ nhìn về phía bọn Lộc Duy.
Lộ Phi theo quy tắc phải uống nửa ly, sau đó nhíu mày nhìn Tần Duyệt.
Tần Duyệt không nhìn hắn, ngửa đầu uống hết một ly rượu.
Lộc Duy nhìn ly rượu trước mặt, hít một hơi thật sau, nhắm mắt uống cạn một ly.
Ngay lúc này...
#Đinh, fan số một của streamer LuVi [Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15] online ~"
#Đinh, [Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15] tặng streamer LuVi một tên lửa siêu cấp, nhanh đến xem. #
[Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15]: "Điểm danh."
Lộc Duy nhìn kênh chat, không đợi các cô phản ứng đã lên tiếng: "Huhu, chồng ơi, các cô ấy bắt em uống bảy ly rượu!"
<???Ủa, con Heo đáng ghét này, chính cậu đồng ý mà!>
<Heo đáng ghét, cậu tưởng chồng cậu ở đây mà thoát hả? [giơ kiếm.jpg]>
Lộc Duy nhìn bình luận của các cô gái, đau khổ uống thêm một ly nữa.
Đột nhiên kênh chat nổi lên một bình luận được ghim lên đầu:
[Đế Hoàng] Thanh Phong Minh Dật [LuVi Pig 15]: "Có thể uống thay được không?"
Lộc Duy biết rõ tiếng nói của Đỗ Dật Văn trong lòng fans rất cao, vẻ mặt háo hức chờ câu trả lời của mọi người, cảm giác có thể nhờ Đỗ Dật Văn sẽ được bỏ qua, nhưng...
<Không được đâu à nha, ông chủ Thanh Phong, không bằng anh chạy đi tìm Heo tinh đi, chuẩn bị đưa cậu ấy về nhà.>
<Đúng thế!!>
<Hahaha, chị em lầu trên còn sống tốt không.>
Lộc Duy từ bỏ, theo bước đau khổ của Tần Duyệt để uống rượu, bên kia Mạnh Khưu ngẩng đầu, che miệng cười.
Chỉ có Lộ Phi là cau mày, không lên tiếng nhìn chằm chằm Tần Duyệt.
Khi hai người uống được một nửa, fans chợt nhớ ra bọn họ còn chưa hát, bảo hai người tranh thủ vừa hát vừa ăn gì đó lót dạ, nếu không dạ dày sẽ khó chịu,
Tần Duyệt chọn một bài dân ca đang nổi, giọng hát lười biếng, hơi khàn khàn, khi hát dân ca mỗi từ đều làm người nghe cảm thấy rất êm tai, ca từ đâm thẳng vào tim.
Lộc Duy lại khác, cậu thật sự không biết hát, Mạnh Khưu giúp Lộc Duy tìm một bài hát ngắn thiếu nhi, vừa mới mở miệng hát giống như đang ngồi đọc vaayh.
Nhưng còn may, giọng nói Lộc Duy bẩm sinh mang theo vài phần trẻ con nên khi hát thể loại thiếu nhi khá là hợp lỗ tai, tuy hát không chuẩn lắm nhưng vẫn ra dáng.
<Nói cho mọi người biết, tôi đã ghi âm rồi.>
<!! Chị em lầu trên thông minh lắm.>
<Chị em lầu trên có thể share được không!>
Năm người chơi tới gần mười hai giờ. Khi sắp kết thúc Lộc Duy mới có thể uống hết sáu ly rưỡi rượu, uống say đến mơ màng, nhìn cảnh phía trước đều xiêu vẹo.
Vẫn phải nhờ Mạnh Khưu giúp cậu thu dẹp thiết bị livestream.
Mạnh Khưu cẩn thận đỡ cậu mới không làm cậu đụng vào cây cột nhà.
Tần Duyệt ổn hơn một chút nhưng khi đi đường vẫn lảo đảo. Lộ Phi nghiêm túc đi phía sau hắn, hai tay đỡ vai Tần Duyệt, chỉ sợ hắn ngã xuống đất.
Khi đám người ra khỏi cổng KTV, Hàn Tranh bảo Lộ Phi: "Cậu đưa Tần Duyệt về, tôi đưa Lộc Duy về nhà."
Lộ Phi gật đầu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người, hắn nói với Hàn Tranh: "Chắc là không cần nữa đầu, đông chí Heo con đã có người đến đón rồi."
Mạnh Khưu và Hàn Tranh đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Đật Văn mặc bộ quần áo có mũ màu đen nhãn hiệu nước ngoài, đang đi đến.
Đỗ Dật Văn có gương mặt lai hai dòng máu, đứng dưới ánh đèn đường vào ban đêm càng thêm lạnh lùng. Khi anh đến, ánh đèn đường chiếu trên đỉnh đầu chia anh làm hai nửa, nhìn cỏ vẻ rất cô đơn.
Nhưng khi anh đến gần, nhìn thấy Lộc Duy mềm mại đang dựa vào vai Mạnh Khưu thì khí chất lạnh lùng tiêu tán hết.
Anh đỡ Lộc Duy từ tay Mạnh Khưu, động tác nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngục.
Sau đó nhìn bọn Lộ Phi, quét qua Lộ Phi đang đỡ Tần Duyệt: "Cần giúp gì không?"
Lộ Phi nhướng mày, xua tay: "Không cần, chúng ta không cùng đường."
Đỗ Dật Văn gật đầu, "Vậy thì chúng tôi đi trước."
Anh nói xong, trực tiếp bế ngang Lộc Duy đang say đến không biết gì, bình tĩnh đi về phía xe của mình.
Lộc Duy cảm giác mình đang đứng trên mặt đất thì bỗng nhiên giống như đang đi trên mây.
Nhưng cậu chỉ dựa vào người Mạnh Khưu có một tý sao lại giống như đang bay thế này.
Đầu thật sự quá đau, mắt cũng không mở nổi, cậu còn thử nhấc tay chân nhưng cũng không được chỉ còn cách tự hỏi mình đang ở đâu, rồi dựa vào nơi ấm áp, hơi di chuyển đầu tìm vị trí thoải mái để gác đầu.
Đợi đến khi cơ thể tiếp xúc với đồ vật gì đó, cậu đã được Đỗ Dật Văn đặt lên ghế phụ.
Đỗ Dật Văn với qua người cậu, giúp Lộc Duy thắt dây an toàn.
Quan sát ở khoảng cách gần, gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của thiếu niên đang ở gần anh không đến 10cm. Lông mi thật dài như hai mảnh trăng lưỡi liềm, che khuất đi đôi mắt đào hoa nhưng không thể che được làn da trắng nõn.
Ở khoảng cách gần, Đỗ Dật Văn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh có phần trẻ con trên người của đối phương.
Lại thoang thoảng mùi rượu.
Ánh mắt của Đỗ Dật Văn làm Lộc Duy cảm thấy hồi hộp, vốn dĩ đang mơ màng bỗng mở to mắt nhìn thẳng vào Đỗ Dật Văn.
Nhưng tác dụng của rượu quá lớn, Lộc Duy chỉ nhìn thấy bóng dáng một người mơ hồ, mà không nhìn rõ được mặt của đối phương. Chỉ có thể nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ và đầu lưỡi màu hồng.
Nhìn thiếu niên xinh đẹp dưới ánh trăng không phòng bị mỉm cười, Đỗ Dật Văn chỉ thấy tim mình đập loạn, cố gắng lui về phía sau thì đầu cụng mạnh vào trần xe.
Anh thậm chí không thấy đau, nhanh chóng đóng của xe, bản thân đứng bên ngoài.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Lộc Duy một lúc lâu, mới nén được xao động trong lòng, vòng qua trước xe đến ghế lái.
Lộc Duy say rượu rất yên tĩnh, không năng động giống như lúc livestream.
Người co lại một cục, ngoan ngoãn ngồi dựa vào ghế phụ. Tóc bị cậu làm cho rối tinh mù, nhìn giống như một con mèo nhỏ dính người.
Đỗ Dật Văn cố gắng làm bản thân tập trung lái xe nhưng vẫn không nhịn được quay sang nhìn cậu. Khi đưa Lộc Duy đến cửa nhà, Đỗ Dật Văn nhìn cậu đang ngủ say một lúc lâu thì thở dài, vỗ nhẹ vai của cậu.
Giọng nói dịu dàng chưa từng có: "Duy Duy?"
Anh gọi hồi lâu, Lộc Duy mới mơ màng mở mắt ra, đôi mắt đào hoa phủ một tầng hơi nước, đôi mắt ướt át vừa phóng đãng vừa vô tội nhìn anh: "Anh là ai? Sao lại đưa tôi về nhà?"
Giọng nói của thiếu niên mềm mại ngọt ngào, ở giữa đêm yên tĩnh như cạm bẫy bằng mật ong trực tiếp tóm lấy trái tim của anh.
Đỗ Dật Văn yên lặng vài giây mới tìm lại giọng nói của mình, khi anh định lên tiếng lại nhìn thấy thiếu niên hơi nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Do say rượu nên đuôi mắt hơi phiếm hồng, giống như được phủ lớp phấn trang điểm, gương mặt sạch sẽ xinh đẹp cảu đối phương như nhiễm một tầng phong tình.
Giọng nói mềm mại lại vang lên, mang theo hơi nóng của rượu:
"Tôi không cần anh, tôi chỉ cần Đỗ Dật Văn."