Chương 64
Gặp mặt
Họ hiểu rất rõ về tướng, cho dù đó có phải những tướng mà họ hay chơi hay không, cả bốn người đều có thể sử dụng thanh thạo hay thậm chí có thể tạo ra các thao tác cao cấp.
Để só sánh, Lộc Duy thấy mình chỉ mạnh tướng đường giữa, điều này không ổn chút nào.
Hàn Tranh hiển nhiên phát hiện ra tình hình vuat Lộc Duy, vì thế sau khi huấn luyện kết thúc, hắn gửi riêng cho Lộc Duy một tệp tài liệu.
Lộc Duy dùng điện thoại ấn mở xem, bên trong tổng hợp phân tích kỹ năng của tất cả các tướng.
Mỗi tướng đều chỉ ra cách lên đồ phù hợp, thậm chí còn có hướng dẫn các mẹo khi sử dụng kỹ năng của tướng đó.
Lộc Duy bị sốc bởi sự phân tích hoàn chỉnh của tài liệu, cậu rất muốn gọi Hàn Tranh là anh lớn.
Lộc Hoài vừa lúc tan tầm về nhà, lái xe đến cửa quán net, đợi đón Lộc Duy về nhà.
Đợi Lộc Duy ngồi ngay ngắn lên ghế phụ, Lộc Hoài quay sang nhìn cậu, nhướng mày hỏi: "Thế nào rồi, chắc chắn vô địch KPL?"
Lộc Duy hào hứng gật đầu: "Khá tốt ạ, em học được rất nhiều thứ."
Lộc Hoài ngồi nghe cậu kể qua nội dung huấn luyện ngày hôm nay, dịu dàng nói: "Duy Duy, tối thứ bảy tuần này, để chúc mừng kỷ niệm Phi Miêu diễn ra thành công, công ty sẽ tổ chức buổi tiệc cho tất cả các nhân viên, em vẫn nên tham gia thì tốt hơn."
Lộc Duy gật đầu đồng ý: "Em huấn luyện xong sẽ đi."
"Ừm, lúc đó anh đến đón em," Lộc Hoài, "Cuối tuần em vẫn phải huấn luyện đúng không?"
Lộc Duy cầm điện thoại lên xem lịch trình Hàn Tranh gửi, "Vẫn huấn luyện, thứ bảy và chủ nhật cũng không nghỉ."
Lộc Hoài ừ một tiếng, lái xe vào cao tốc: "Đợi chủ nhật em huấn luyện xong, anh đưa em đi kiểm tra chân."
Lộc Hoài làm việc rất gọn gàng, khi lái xe khá nhanh. Xe hai bên bị bỏ lại rất xa, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng hắt lên xe của họ, giống như được bao bọc bởi lớp đèn neon.
Lộc Duy cúi đầu, nhìn thấy bản thân mình bị ánh đèn bên ngoài chiếu vào, chia làm hai nửa sáng tối.
Trong nháy mắt, cậu nhớ lại khoảnh khắc lúc xảy ra tai nạn. Nhưng sau đó hình ảnh cả nhà vui đùa cùng nhau khi nhỏ lại thay thế vào.
Lộc Duy hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, híp mắt nhìn cảnh ở bên ngoài.
...
Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày Lộc Duy đều huấn luyện với đội, nghiên cứu chiến thuật đội hình.
Mỗi ngày đều rất bận rộn, trước khi bị Lộc Hoài đưa đến trung tâm hoạt động của tổng cục Phi Miêu, thì có thể Lộc Duy đã quên mất hôm nay là tối thứ bảy.
Cậu đi theo Lộc Hoài vào trung tâm hoạt động, đây là nơi Phi Miêu dùng để tổ chức các hoạt động cho nhân viên.
Của trung tâm tổ chức hoạt động đang mở, hai người bước vào trong thấy toàn hội trường được trang trí theo phong cách cổ phong của Trung Quốc.
Lộc Duy còn nhìn thấy có vài cô gái mặc hán phục đang đứng hỗ trợ xếp đồ ăn lên bàn.
Dù sao Lộc Hoài cũng là lãnh đạo trực tiếp của Phi Miêu, khi anh và Lộc Duy bước vào có rất nhiều người nhìn chào hỏi với hai người.
Lộc Hoài không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu chào hỏi lại.
Lộc Duy mỉm cười, vẫy tay chào mọi người.
Cậu nhìn thấy có vài nhân viên nữ kích động, che miệng thì thầm với nhau:
"Mẹ ơi, đẹp trai quá đi!"
"Anh đẹp trai kia là ai thế? Còn đẹp hơn cả Lộc tổng nữa, được đích thân Lộc tổng đưa tới chắc là giám đốc bộ phận nào đó mới nhận chức hả?"
Lộc Duy thấy hơi xấu hổ, mấy nữ nhân viên lại nói chuyện hơi lớn, mọi người ở sảnh đều nghe thấy.
Nhân viên ở Phi Miều đều được tham gia hoạt động tối này, mười giám đốc đốc các bộ bộ đều có mặt, họ nhìn thấy Lộc Hoài đến, tất cả đều đi đến nói chuyện với anh.
Trong đó có người mà Lộc Duy đã gặp trước đây là Lâm Châu.
Lâm Châu nhìn thấy Lộc Duy, lại nhớ đến thằng cháu trai không não của mình, đối diện với ánh mắt của Lộc Duy, hắn cảm thấy không được tự nhiên, sau lưng bỗng lạnh toát, có phần lo lắng nữa.
Hắn sợ Lộc Duy sẽ trách mắng mình trước mặt mọi người.
Nhưng hắn lo lắng quá thừa.
Tuy rằng Lộc Duy đã nghe Lộc Hoài kể Lâm Vũ và Lâm Châu có quan hệ, nhưng mọi việc đã qua, cậu cũng không quan tâm đến Lâm Vũ, vì vậy gật đầu chào hỏi với Lâm Châu, tuy là không thân thiết nhưng cũng rất lễ phép.
Lâm Châu lập tức thở ra nhẹ nhõm.
Sau đó Lộc Duy nhìn một vị giám đốc nữ tầm hơn ba mươi tuổ, tò mò nhìn mình, quay sang hỏi Lộc Hoài: "Lộc tổng, anh bạn nhỏ này là ai thế, nhìn rất quen, hình như đã gặp rồi thì phải."
Ở đây có mười bốn vị giám đốc, chỉ có Lâm Chu của bộ phận trò chơi đã gặp Lộc Duy, còn những người khác đều không biết Lộc Duy là ai.
Lộc Hoài rất lịch sử giải thích thân phận của Lộc Duy, anh giơ tay đặt lên vai Lộc Duy, đẩy cậu lên phía trước mặt mọi người: "Đây là em trai tôi, Lộc Duy. Đồng thời cũng là một streamer, biệt danh là LuVi."
Nữ giám đốc lúc này mới nhớ ra, cười vui vẻ: "Tôi nhớ ra rồi, cậu là một trong ba người xếp hạng cao nhất giải đấu Phi Miêu lần này! Tôi có xem qua poster rồi, chẳng trách tôi nhìn rất quen." Nữ giám đốc nói xong, nháy mắt với Lộc Duy.
Dáng người nữ giám đốc rất nhỏ, khuôn mặt xinh xắn, lúc nháy mắt lộ ra vài phần quyến rũ của phái nữ: "LuVi, em ngoài đời còn đẹp hơn trong poster."
Lộc Duy mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: "Cảm ơn ạ, chị cũng rất đẹp."
Nhân viên Phi Miêu đã gặp qua hàng nghìn streamers nhưng với diện mạo của Lộc Duy, cậu là người nổi bật nhất trong cả đám người. Nữ giám đốc được cậu khen, mặt đỏ lên, xấu hổ cười không nói nữa.
Sau đó Lộc Hoài lên sân khấu phát biểu vài câu, đưa Lộc Duy lên giới thiệu cho toàn thể nhân viên của Phi Miêu.
Tiếp đó họ sẽ chụp ảnh tập thể với nhân viên.
Đợi công đoạn chào hỏi xong xuôi, Lộc Hoài đi nói chuyện với các nhân viên, người dẫn chương trình trên sân khấu tuyên bố bữa tiệc kỷ niệm Phi Miêu chính thức bắt đầu. Sau đó, các nhân viễn đã chuẩn bị trước lên sân khấu biểu diễn.
Phi Miêu là một nền tảng giải trí lớn nên nhân viên có tài lẻ rất nhiều.
Hơn nữa, giá trị nhan sắc cũng rất cao.
Có người hát, có người múa còn có cả người lên múa một bài kiếm thuật.
Lộc Duy chăm chú xem một nhóm chị gái mặc Hán phục biểu diễn bài múa "Khúc nhạc thanh bình" trên sân khấu.
Sau đó, cậu đi đến khu để đồ ăn, vừa xem vừa chọn đồ ăn.
Bàn dài để rất nhiều bánh kem nhỏ là Lộc Hoài đặt làm từ các khách sạn cao cấp, bánh được làm rất đẹp, hương vị cũng rất ngon. Lộc Duy đã ngửi được mùi rất thơm từ khi bước vào, cuối cùng cậu cũng có cơ hội để ăn.
Ngoại trừ cái này ra, trên bàn còn có rất nhiều loại bánh của Trung Quốc, nhìn qua cũng rất ngon.
Lộc Hoài ở chỗ khác nói chuyện với người khác, một mình Lộc Duy đứng bên này ăn, cậu cầu mấy miếng bánh lên nếm thử, quả nhiên vừa mềm vừa xốp, nhưng không quá ngọt.
Nhưng bánh rất dễ rơi ra mảnh vụn nhỏ, cho dù cố dùng tay cẩn thận lấy bánh nhưng vẫn rơi ra quần áo.
Hôm nay Lộc Duy mặc áo len, vụn bánh rơi trên áo rất khó lấy xuống, cậu vội vàng tìm giấy để lau nhưng trong túi chỉ có mỗi điện thoại.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng thon dài, đứa chiếc khăn ướt mùi hoa huệ cho Lộc Duy.
Lộc Duy ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy khuôn mặt đẹp trai mà ba ngày cậu chưa gặp.
"Chồng...Đỗ Dật Văn?" Lộc Duy vui mừng suýt nữa thì gọi chồng ơi trước mặt mọi người, may mà vẫn phản ứng kịp. Nhận khăn ướt từ đối phương để lau tay và vụn bánh trên áo.
Đỗ Dật Văn vẫn đẹp trai như hai hôm trước, gương mặt lai lạnh lùng, đứng ở trong đám đông vẫn rất dễ nhận ra. Đôi mắt màu xanh nhìn Lộc Duy, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng của cậu, gương mặt vô cảm lại xuất hiện vài phần tình ý.
Lộc Duy còn nghe thấy các nhân viên nữ ở xung quanh thì thầm.
Cậu lại thấy nhóm chị gái lúc nãy đang thì thầm với nhau, càng nói càng hưng phấn:
"Trời ơi, chắc là một đôi nhỉ?"
Lộc Duy vội vàng kéo Đỗ Dật Văn đến phía sau bàn dài, cố dùng cây cột che bóng dáng hai người.
"Sao anh lại ở đây?"
Đỗ Dật Văn im lặng nhìn cậu, không trả lời.
Lộc Duy phản ứng rất nhanh, gãi nhẹ mũi, nhỏ giọng nói: "Chồng ơi, khụ khụ, sao anh lại ở đây?"
Lúc này Đỗ Dật Văn mới nói chuyện, anh trả lời Lộc Duy: "Lễ kỷ niệm Phi Miêu có mời anh."
Đỗ Dật Văn nhìn Lộc Duy ở trước mặt, nuốt câu nói tiếp theo vào trong.
Hôm nay là bữa tiệc lễ kỷ niệm cho nhân viên Phi Miêu. Công ty của họ Đỗ và Phi Miêu có hợp tác với nhau, nên cũng nhận được giấy mời của Phi Miêu, nhưng anh không phải là nhân viên của Phi Miêu, có đến hay không cũng chẳng sao.
Chỉ là Đỗ Dật Văn cảm thấy nếu mình đến đây có thể sẽ được gặp Lộc Duy.
Mà đúng đã gặp được rồi.
Với thân phận và ngoại hình của Đỗ Dật Văn rất dễ thu hút sự chú ý, hai người đứng sau cây cột chào hỏi nhau, Lộc Duy nhìn thấy Lộc Hoài và các giám đóc đang đi tới.
Lộc Duy chớp chớp mắt, chỉ về phía Lộc Hoài, nói với Đỗ Dật Văn: "Anh trai em đến."
Lộc Hoài làm việc luôn quyết đoán, Lộc Duy vừa nói, Lộc Hoài đã dẫn người đến trước mặt Đỗ Dật Văn.
Dáng người Lộc Hoài to cao.
Mặc dù không cao bằng Đỗ Dật Văn nhưng nhìn cơ bắp hơn rất nhiểu nên nhìn qua anh to hơn hẳn Đỗ Dật Văn.
Nếu người đứng trước mặt không phải là Đỗ Dật Văn mà là người nhát gan thì có khả năng sẽ hoảng sợ.
Lộc Hoài liếc nhìn Đỗ Dật Văn: "Đỗ tổng."
Giọng điệu của Lộc Hoài bình tĩnh nhưng Lộc Duy cảm thấy hơi khác, không giống khi anh nói chuyện với mọi người bình thường cho lắm.
---
Mẹ đẻ gặp con dâu là đỏ mắt rồi 😀.
Btw, t cũng muốn có anh người yêu 😥😥😥.