Chương 45
Mèo lớn
Lộc Duy thấy hơi lại, nhận thêm tin nhắn nữa, là một tin nhắn âm thanh.
Lộc Duy ấn vào tin nhắn, giọng của đối phường từ tính, gợi cảm, khó phân biệt người nói bên kia là ai. Lilith có vẻ đang ốm, giọng có vẻ hơi khàn.
Lilith's Cat: "Tối nay cậu có livestream không? Sau khi livestream tôi sẽ nói cậu nghe mọi chuyện."
Lộc Duy: "Được."
Sau khi hẹn thời gian với Lilith xong, Lộc Duy bỏ điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, yên lặng đợi đến điểm tụ họp.
Đỗ Dật Văn rất ít nói, Lộc Duy cũng không biết nói gì, hai người đều giữ im lặng cho đến cổng trường.
Quản lý của đại học Z rất nghiêm ngặt, không một phương tiện bên ngoài nào được phép vào trường trừ khi có thẻ ra vào. Vì thế, Đỗ Dật Văn đậu xe ở bãi gửi xe ngoài cổng trường, sau đó cùng với Lộc Duy xuống xe.
Cửa trường đại học, sinh viên ra vào không ngừng, cảnh người bán hàng cho sinh tấp nập.
Khi cả hai bước xuống S680, mọi người đều quay sang nhìn. Nhìn kỹ gương mặt hai người bọn họ.
Còn có mấy cô gái lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Ở cổng trường có rất nhiều không phải là sinh viên, khi nhing thấy đôi mắt màu xanh của Đỗ Dật Văn thì xuýt xoa, khi quay sang nhìn Lộc Duy thì mang theo thương hai với chân của cậu.
Mặc dù Lộc Duy đã chuẩn bị tâm lý nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm vẫn rất khó chịu. Cậu vừa mới đóng cửa xe, chưa kịp bước đi, Đỗ Dật Văn vòng qua đầu xe đi đên cho phía trước cho cậu.
Sau đó kéo cậu đi về phía trước.
Đỗ Dật Văn cao hơn Lộc Duy, nhìn từ phía trước thì vừa đủ che khuất tầm mắt người khác nhìn Lộc Duy nhưng không ảnh hưởng đến việc Lộc Duy đi đường. Giọng nói của anh bình tĩnh, vững vàng không ý thức được hành động ấm áp của mình: "Đi thôi."
Lộc Duy gật đầu.
Cậu thấy mình như được một viên đạn bọc đường làm trái tim run lên vì ngọt ngào.
Ổng chủ ấm áp quá đi.
Hai người đi cách nhau nửa bước chân, lần lượt trước sau đi về hướng tòa nhà chính đại học Z. Nhưng họ vừa bươc chân vào sân trường, người nhìn chân Lộc Duy cũng ít dần, có lẽ họ là những người có văn hóa cao hơn, họ quan tâm mặt Lộc Duy hơn là chân của cậu.
Như là để chờ nhịp với chân của Lộc Duy, Đỗ Dật Văn đi rất chậm, đi theo từng bước với cậu, cố gắng che chắn chân của cậu.
Lúc này, Lộc Duy nghe thấy mấy nữ sinh đi qua nói:
"Trời ơi, họ là người yêu à? Đẹp đôi quá!"
"Nói nhỏ thôi! Đừng để họ nghe thấy...Chắc là không phải đâu, có thể là bạn thân thôi."
"Một cao một thấp, ít nói công, xinh đẹp đáng yêu thụ, đây là kiểu CP trời sinh à!"
Con gái bây giờ thật đáng sợ, mặt Lộc Duy đỏ lên không hiểu sao họ lại nói như thế.
Cậu nhớ lại nhóm chị em gái trong kênh của mình, mỗi khi ông chủ Đỗ vào livestream các cô bắt đầu gào thét.
Lộc Duy nhớ lại, cười thành tiếng.
Đỗ Dật Văn đi phía trước quay đầu nhìn cậu, đôi mắt màu xanh đẹp như sóng biển dưới ánh nắng mặt trời: "Sao thế?"
Lộc Duy hơi xấu hổ, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khi nghe xong, Đỗ Dật Văn à một tiếng, nói: "Nếu em muốn, tối nay anh sẽ làm các cô kích động hơn."
Lộc Duy bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn anh: "Hả?"
Đỗ Dật Văn chớp chớp mắt theo cậu.
Đỗ Dật Văn cho người ta cảm thấy khí chất mạnh mẽ, trẩm ổn và yên tĩnh. Giống như lúc hai người chơi game cùng nhau, Lộc Duy không nói thì anh cũng không nói.
Chỉ khi nói chuyện mới thấy dù mặt anh không biểu lộ cảm xúc nhưng giọng nói rất dịu dàng.
Cái chớp mắt của Đỗ Dật Văn thấy không hợp với anh cho lắm.
Nhưng Lộc Duy thấy rất đáng yêu.
Cậu quên mất hai người mới quen nhau, phồng má chớp mắt lại với anh.
Sau đó...
Bị Đỗ Dật Văn xoa đầu.
Còn bị xoa mấy cái liền.
Lộc Duy: "..."
Chẳng nhẽ, đây là cái xoa đầu trong truyền thuyết?
Khi tay đối phương đặt trên đầu mình, Lộc Duy thấy xung quanh đều yên lặng, chỉ còn tiếng tim đập của mình và hơi ấm từ bàn tay đối phương.
Đỉnh đầu tê dại sau đó làn dần xuống toàn thân.
Lộc Duy rất thích cảm giác này, tiếp xúc trực tiếp với da của người khác. Nhiệt độ cơ thể người có thể làm cho cậu quên đi cảm giác lạnh lẽo của người thân trong ngày xảy ra tai nạn.
Khi Đỗ Dật Văn thu tay về, Lộc Duy chưa hoàn hồn. Nhiệt độ trên mặt vẫn không giảm.
Cậu cúi đầu gãi tãi, cố che dấu mặt mình đang đỏ.
Lại nghe giọng hét của các cô gái phía sau:
"Aaaaaa. Cmn còn không phải một đôi nữa đi!"
"Tôi tin rồi, ngọt ngào quá!!!"
Đỗ Dật Văn sau khi bỏ tay xuống, cảm giác lọn tóc mềm mại vẫn lưu lại trên đầu ngón tay, khiến anh chịu không được phải xoa xoa lại ngón tay, Cảm giác mèm mại ấm áp rót thẳng vào đáy lòng.
Anh dừng lại một chút, đi vài bước rồi mới nói tiếp: "Nếu em muốn, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau livestream."
Chúng ta có thể cùng nhau livestream...
Một người điều hành công ty đi livestream giống như một bác sĩ từ bỏ công việc lương cao về tốn thời gian mở cửa hàng tạp hóa nhỏ vậy.
Nhưng giọng nói của Đỗ Dật Văn không giống đang đùa.
Lộc Duy ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn, não vẫn đang tiêu hóa nhưng nhiệt độ trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, cậu chỉ cảm thấy ánh mắt chằm chằm của đối phương.
Lộc Duy mãi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nếu phải lộ mặt thì sao?"
Đỗ Dật Văn gật đầu, vẻ mặt không đổi nói: "Có thể."
Lộc Duy ngơ ngác gật đầu: "Vậy thì được."
Đỗ Dật Văn ảnh hưởng đến Lộc Duy quá nhiều, cậu không từ chối được.
Dù sao thì người mà mình thầm mến đồng ý chơi game cùng mình làm sao mà chối được?
Cảm giác đầy ắp kéo dài cho đến khi buổi họp mặt hội cựu sinh viên.
Lộc Duy đi theo Đỗ Dật Văn vào tầng năm bữa tiệc của tòa nhà hành chính, toàn bộ sảnh có hơn hai mươi bàn dài đầy người. Cả hội trường ồn ào tiếng cười nói.
Cho dù rất ồn ào nhưng khi hai người đi vào Lộc Duy vẫn nghe thấy tiếng của bọn Trang Tiếu.
Lộc Duy quay đầu liền thấy bọn Trang Tiếu và Mạnh Viễn Dương đang ngồi một bàn bên trái, bốn người một bàn đang vẫy tay với cậu.
Bàn dài do đại học Z bố trí rất to, một bàn có thể ngồi hai mười người, đối diện với bọn Trang Tiếu có bốn người ngồi nhưng lộc Duy đều không biết tên chỉ cảm thấy hơi quen.
Cậu đang định chào tạm biệt Đỗ Dật Văn thấy đối phương xoay người ý muốn dẫn cậu đến chỗ bọn Trang Tiếu: "Đi thôi."
Điều này làm Lộc Duy rất ngạc nhiên.
Đợi hai người đến bàn Trang Tiếu đang ngồi, Lộc Duy vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy bốn người ngồi đối diện Trang Tiếu vẫy tay chào cậu, sau đó quay sang nhìn Đỗ Dật Văn.
Thanh niên cắt đầu một tấc ở giữa hếch cằm với Đỗ Dật Văn: "Đến rồi, lão Đỗ, chỗ cậu ở đây." Hắn nói xong quay sang nhìn Lộc Duy, ánh mắt trêu đùa, làm Lộc Duy hơi chột dạ: "Cũng gần Lộc Duy luôn."
Đỗ Dật Văn không nhúc nhích, đợi thanh niên cười xong cúi đầu nhìn Lộc Duy, "Chúng ta ngồi chỗ này đi."
Sau đó kéo Lộc Duy ngồi chỗ thanh niên chỉ lúc nãy.
Một bàn nháy mắt ồn ào hắn lên.
Người trong một bàn lần lượt giới thiệu về bản thân
Lúc này, Lộc Duy mới biết được thanh niên đầu một tấc kia là Chu Kiến.
Sau khi thanh niên giới thiệu tên mình, Mạnh Viễn Dương và những người khác đều nhìn về phía Lộc Duy.
Lộc Duy nhớ họ có nói là Chu Kiến vẫ luôn hỏi thăm tin tức của cậu.
Nhưng bây giờ có nhiều người, cậu cũng không tiện hỏi. Lộc Duy đành nhịn xuống.
Họp mặt hội cựu sinh viên cũng chả có gì, hiệu trưởng đến phát biểu chào hỏi vài câu sau đó tổ chức liên hoan.
Bàn rất lớn, nhưng không có mâm xoay, Lộc Duy rất thích ăn thịt nhưng trước mặt đều là đồ cậu không thích, ăn vài miếng rồi thôi.
Động tác của cậu không quá lộ, cho dù ăn ít cũng không làm người khác nhận ra.
Bọn Trang Tiếu không phát hiện nhưng Đỗ Dật Văn lại nhìn ra, nhỏ giọng hỏi: "Không thích ăn?"
Lộc Duy không thể không biết xấu hổ mà nói muốn ăn thịt, chỉ liếm môi lắc đầu.
Nhưng vừa lắc đầu xong thấy bát có thêm mấy miếng thịt gà, hơn nữa là đĩa thịt gà cậu nhìn nãy giờ.
Đỗ Dật Văn bỏ đũa chung xuống, "Ăn nhiều một chút."
Lộc Duy rất muốn mở miệng gọi ông chủ.
Cậu đang định ăn, bỗng nhiên nghe thấy Chu Kiến gọi nhỏ mình.
Lộc Duy nhìn sang thấy Chu Kiến đang chớp chớp mắt nhìn mình.
Lộc Duy khó hiểu nhìn hắn.
Chu Kiến ngồi bên trái Đõ Dật Văn, hắn liếc nhìn Lộc Duy, giữa hắn và Lộc Duy là Đỗ Dật Văn.
Lúc này hắn muốn nói chuyện với Lộc Duy, chỉ còn cách với qua người Đỗ Dật Văn: "Lộc Duy, nói cho cậu chuyện này!"
Lộc Duy gật đầu ý bảo hắn nói tiếp đi.
Nhưng Đỗ Dật Văn quay sang trừng mắt với Chu Kiên, ở phía Lộc Duy không thể thấy vẻ mặt của Đỗ Dật Văn nhưng lại thấy Chu Kiến rụt cổ, có vẻ rất dọa người.
Nhưng Chu Kiến không từ bỏ, hắn nói rất nhanh, nhưng âm thanh không lớn chỉ có ba người họ nghe được: "Tiểu Duy, thời gian cậu nghỉ học lão Đỗ lúc nào cũng bảo tôi hỏi tin tức của cậu."
Lộc Duy ngạc nhiên, quay sang nhìn Đỗ Dật Văn.
Vừa lúc đối phương cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt đối diện, Lộc Duy thấy tim mình như ngừng đập.
Vội vàng cúi đầu xuống.
Chu Kiến thấy cậu không nói gì, tưởng cậu không tin.
Chép miệng nói: "Tôi nói cho cậu biết, lão Đỗ là tên khốn. Cậu ta vì muốn hỏi tịn của cậu mà phải tham gia bữa tiệc của Liễu Trạch cùng với chủ nhiệm Đỗ Kiến Thăng. Nhưng lại bị Liễu Trạch để ý, cậu ta (ý là Liễu Trạch) đứng cạnh xe tỏ tình đấy, nhưng cậu ta (anh Đỗ) không them để ý lái xe bỏ đi luôn."
Chu Kiến miểu tả cảnh lúc đó, Lộc Duy càng nghe mặt càng đỏ, tay cầm lý nước trái cây cũng hơi run.
Cậu với Đỗ Dật Văn không phải người yêu, hắn nói ra làm gì...
Lộc Duy nghĩ thầm.
Ăn xong bữa cơm, gặp mặt hội sinh viên cũng kết thúc.
Sinh viên cùng khoa nói chuyện, chủ nhiệm với hiệu trưởng nói chuyện với các nhóm, sau đó là kết thúc.
Chỉ còn bước cuối đó là mọi người chụp ảnh kỷ niệm.
Khi chụp ảnh phải đứng ở bậc thang đi lên cửa tòa nhà, như thế mới có thể chụp được toàn cảnh tòa nhà phía sau.
Lộc Duy thấp hơn Đỗ Dật Văn nửa đầu, khi chụp ảnh đứng dưới Đỗ Dật Văn một bậc thang. Khi chụp ảnh rất thuận lợi, sau khi chụp xong bạn nữ bên cạnh Lộc Duy bởi vì đi giày cao gót quá cao nên đứng không vững ngã vào người Lộc Duy.
Lộc Duy gầy nhưng dù sao vẫn là con trai, vội vàng đỡ đối phương, kéo khuỷu tay cô đứng dậy.
Nhưng chân cậu không vững, Lộc Duy không giữ được thăng bằng, khi giúp cô gái bị đối phương ảnh hưởng làm Lộc Duy không đứng thẳng được, cậu vừa đỡ đối phương dậy thì bị trượt chân.
Cảm giác không trọng lực khiến cậu sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, một cánh tay ôm lấy eo cậu, một tay kéo cậu lại.
Dù không quá cao, lại còn gầy nhưng cậu vẫn là con trai. Đối phương chỉ cần một cánh tay đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cơ bắp dưới cánh tay có vẻ không cần tốn sức quá nhiều.
Lộc Duy thấy mình như được một con mèo lớn ngậm con nhỏ trở lại, được đối phương liếm lông an ủi.
Mèo lớn còn giúp cậu chỉnh lại quần áo.
"Cảm ơn..."
"Ừm?" Đỗ Dật Văn nhếch mày nhìn cậu.
Lộc Duy vội rụt vai lại, "Cảm ơn chồng yêu."
...Bỗng nhiên trong lòng thấy ngọt ngào.