Phiên ngoại 4 – part 3

Tần Duyệt không biết nữa, nhưng hắn cảm thấy mình rất kích động.

Rồi tự cười nhạo bản thân mình.

Có một số người, cho dù họ tổn thương bạn như nào, nhưng bạn vẫn cảm thấy xao động khi họ có hành động quan tâm bạn.

Tần Duyệt không biết phải làm gì với bản thân mình nữa.

Đúng lúc này, Lộ Phi dẫn theo hỗ trợ đội mình đứng ở bụi trong rừng của Lộc Duy đợi người.

Không ngờ người đi vào bụi kiểm tra đầu tiên lại là Lộc Duy.

Tần Duyệt xem livestream của Lộc Duy, thấy cậu để sẵn tay ở chỗ tốc biến, sẵn sàng dùng khi cần thiết.

Nhưng Lộ Phi chỉ vòng qua cậu, đồng thời để lại một câu:

[Lộ Phi] Lý Bạch: "Hừ."

Tần Duyệt: "..."

Cuộc nói chuyện tối qua của hai người càng rõ hơn trong đầu hắn, Tần Duyệt càng nghĩ đến càng không kiểm soát được nhịp tim của mình.

Ngay sau đó, hắn qua xem livestream của Lộ Phi, nghe được đối phương đang nói: "Tôi có đáng yêu không?"

<Hahahaha, anh Phi hôm nay đáng yêu quá đi.>

<Hahaha, không chịu được nữa, anh Phi buồn cười quá.>

<Đáng yêu đáng yêu!! Anh đáng yêu nhất!>

Giữa những bình luận cười haha, Tần Duyệt nhìn thấy có người hỏi Lộ Phi:

<Sao hôm nay anh Phi cứ phải hỏi mình đáng yêu không vậy [hỏi nhỏ.jpg]>

Ngay sau đó, mọi người thấy Lộ Phi đột nhiên dùng chất dòng trầm trầm của mình.

Giọng điệu buông buồn, bình thường là kiểu ngả ngớn, bây giờ hơi chùng xuống: "Tôi phát hiện ra, người ta thích kiểu đáng yêu."

Người xem không biết hắn đang nói ai nhưng Tần Duyệt lại biết rất rõ. Hắn cảm thấy khó thở, như có ai đó đang bóp chặt trái tim của mình, khiến cơ thể tê dại.

Hắn cảm thấy Lộ Phi như chú cún con đáng thương.

Tần Duyệt vội vàng lắc đầu, ném bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Một câu nói của Lộ Phi, khiến đồng đội của Lộc Duy ghen tỵ, cố tính chơi xấu khiến cậu bị thua ván này.

Tần Duyệt sợ cậu lại gặp phải Lộ Phi dẫn đến tình trạng đồng đội khó chịu, khi Lộc Duy chuẩn bị ấn tìm trận nhanh chóng bảo cậu đợi một lát.

Nhưng vẫn không kịp.

Lộc Duy vừa lúc vào trận, gặp ngay Lộ Phi lần nữa.

Tần Duyệt không biết hôm nay hai người hôm nay bị sao nữa.

May mắn ván này hai người cùng một đội.

Đợi đến khi hết ván, Tần Duyệt mới phát hiện mình đang xem cả hai kênh livestream.

Hắn đang định tắt kênh của Lộ Phi đi, nhưng trượt tay làm rơi điện thoại lên bàn phím máy tính.

Bản máy tính của Phi Miêu có thể tặng quà nhanh bằng việc sử dụng phím tương ứng với giá trị quà tặng, điện thoại của Tần Duyệt đụng vào phím gửi quà.

Cũng may quà không có giá trị cho lắm nên không để lại thông báo, hơn nữa nhiều người tặng quà như này chắc chắn sẽ bị trôi đi mà thôi.

Tần Duyệt thở nhẹ nhõm, chắc là Lộ Phi sẽ không nhìn thấy đâu.

Hắn chưa kịp bình tĩnh lại, đột nhiên kênh livestream của Lộ Phi đen xì.

Người xem còn không kịp hiểu chuyện gì cả, sau đó thấy Lộ Phi đã offline.

<Hả? Anh Phi sao đấy?>

<Chuyện gì xảy ra thế?>

Tần Duyệt cũng không hiểu gì cả, đợi đến khi điện thoại vang lên thông báo hắn mới định thần lại.

Tần Duyệt cúi đầu nhìn điện thoại, thấy Lộ Phi gửi tin nhắn QQ.

Lộ Phi: "Cậu đang xem tôi livestream à?"

Mặt Tần Duyệt đỏ lên, rất muốn gỡ tin nhắn của Lộ Phi đi.

Không cẩn thẩn tặng quà trong livestream của người xảy ra vấn đề tình cảm với mình, lại còn bị người ta nhìn thấy.

Quá xấu hổ!

Nhưng Lộ Phi không cho hắn có hôi lơ mình, gửi tiếp một tin nhắn nữa: "Tôi nhìn thấy rồi."

Tần Duyệt cầm điện thoại nghĩ, học theo giọng điệu của Lộ Phi, trả lời tin nhắn: "Ừm."

Hắn vừa trả lời được vài giây đã thấy Lộ Phi nhắn lại: "Tần Duyệt, tôi muốn gặp cậu."

Tần Duyệt suýt nữa tưởng mình nhìn lộn.

Hắn nhìn tin nhắn một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, tay gõ chữ cứng đờ: "Gặp tôi làm gì."

Lộ Phi: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Phòng trọ của Tần Duyệt là do Lộc Sư tìm giúp. Là tòa nhà mới, điều kiện khá ổn. Lại còn ở khu vực công nghệ cao của thành phố Z, xung quanh là trường đại học, vào buổi tối rất yên tĩnh, là nơi lý tưởng để sống một mình.

Bình thường khi ở nhà, Tần Duyệt cảm thấy rất thoải mái. Nhưng bây giờ hắn thấy Lộ Phi nói như vậy, chỉ cảm thấy máu xông lên não, khiến hắn ngơ ngác không biết làm gì.

"Có chuyện gì à?" Tần Duyệt cúi đầu gõ chữ.

Nhưng Lộ Phi lại không hiểu ý, vẫn là kiểu không hiểu gì của trai thẳng: "Cậu cho tôi biết chỗ ở của cậu đi."

Giọng điệu của Lộ Phi có vẻ rất nóng nảy. Nhưng Tần Duyệt đã từng thấy mọi vẻ của Lộ Phi, nên khi thấy tin nhắn của Lộ Phi, ngồi yên lặng một lúc lâu, mới trả lời: "Tôi đi ngủ đây."

Vừa gửi tin nhắn đi, Lộ Phi lại gửi tin nhắn âm thanh đến.

Giọng nói có vẻ rất tức giận: "Tần Duyệt, cậu đang ở đâu."

Tần Duyệt sẽ không nói cho hắn biết.

Lúc trước hắn nói về chuyện tình cảm của mình với Lộ Phi đã khiến tinh thần và thể xác của hắn mệt mỏi, mỗi lần nhớ lại chỉ thấy buông cười cho bản thân mình.

Hắn không có tâm trạng để gặp Lộ Phi.

Vì vậy, hắn chỉ trả lời "Ngủ đi", sau đó tắt điện thoại lên giường đi ngủ.

Cứ như vậy lại ba ngày trôi qua.

Trong thời gian này, giải đấu Phi Miêu cũng sắp kết thúc.

Lộc Duy không để mọi người thất vọng khi trụ vững trong top 3, có thể tham dự giải đấu trực tiếp vào chủ nhật.

Tần Duyệt theo chân Lộc Duy từ ngày đầu thi đấu cho đến khi kết thúc, cảm thấy sương mù trong lòng được xua tan đi, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi làm việc trong quán net về, hắn đổi quần áo thành váy, đi đến quán bar mình thường hay đến.

Hắn gọi một set Chivas, và một vài loại rượu, một mình thưởng thức.

Hôm nay khi uống rượu, Tần Duyệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh cao hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa không có ai đến quấy rầy, cũng không có người nào đến gần bắt chuyện với hắn.

Tần Duyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người, thắc mắc có phải hôm nay mình mặc không đẹp hay không.

Hắn vẫn ngồi một chỗ từ đầu đến cuối, dựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn một đám người đang nhảy trên sân khấu.

Đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Khi còn nhỏ hắn đã quen ở một mình. Ngoại trừ dì Vương hỏi hắn muốn ăn gì, không còn ai quan tấm đến hắn nữa.

Hàn Phương từ sáng đến tối bận đóng vai người phụ nữ gia đình, Tần Nguyên và Tần Chính thì không về nhà.

Sau khi tan học, hắn bị Hàn Phương ép buộc phải mặc đồ con gái, không cho giao lưu bạn bè với người khác, chỉ sợ chuyện ở nhà. Vì thế , hắn chỉ có một mình từ trước đến giờ.

Sau này có Lộc Sư, thành viên đội LD, hắn cảm thấy mình đã có một gia đình nhỏ.

Nhưng mọi thứ đều biến mất theo sự ra đi của Lộc Sư.

Lại còn có Lộ Phi, người chưa từng đáp lại tình cảm của hắn.

Tần Duyệt tự cười nhạo mình, ngửa cổ uống một ly rượu nữa.

Đột nhiên tay cầm ly bị người khác nắm lấy, Tần Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy có người đang đứng trước mặt mình.

Gương mặt cứng rắn, vừa hoang dã vừa bất cần đời, đó là Lộ Phi.

Tần Duyệt muốn rút tay về, nhưng hắn cố hết sức vẫn không làm được gì.

Lộ Phi càng đô con hơn với trước kia, Tần Duyệt nhíu mày: "Cậu..."

Tần Duyệt muốn hét lớn bảo Lộ Phi thả tay ra, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị Lộ Phi đẩu ngã ra ghế, không cho hắn phản ứng, đối phương vòng tay qua cổ hắn kẹp chặt lấy Tần Duyệt.

Ly rượu trên tay Tần Duyệt rơi xuống đất, hắn đẩy mạnh Lộ Phi ra nhưng đối phương không chịu xi nhê gì.

Hơi thở của hai người sát gần nhau, xung quanh đều là mùi hương quần áo và mùi đàn ông của Lộ Phi. Lộ Phi ghìm chặt hắn giống như trói chặt hắn vào ghế, không động đậy được, cơ thể Tần Duyệt không tự chủ run lên.

Người ngồi xung quanh Tần Duyệt rất đông, hắn còn có thể nghe thấy đàn ông xung quanh huýt sáo với mình. Hơi thở của Lộ Phi phả vào cổ của hắn, Tần Duyệt cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Lộ Phi, ánh đèn trên đầu đối phương khiến hắn thấy chói mắt.

Sau một lúc lâu, hắn không nhịn được nữa, đôi mắt đỏ lên.

Lần cuối Lộ Phi gặp Tần Duyệt là ở bênh viện ngày đó (ngày Lộc Sư mất á), hắn chưa từng gặp lại đối phương.

Hắn đi tìm đối phương ở rất nhiều quán bar và quán net, chỉ để nhìn thấy bóng dáng đối phương.

Khi nhìn thấy đối phương ở đây, Lộ Phi rất muốn làm như này khi nhìn thấy đối phương. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi, chỉ sợ mình làm đối phương không vui.

Cuối cùng Tần Duyệt vẫn không vui.

Lộ Phi cúi đầu nhìn thấy Tần Duyệt đang nhắm mắt, lông mi đen dài của đối phương đang run, giống như lông vũ đang bay trong gió.

Trên người Tần Duyệt luôn có một loại cảm giác, khiến người ta cảm thấy xinh đẹp và yếu ớt, từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau Lộ Phi cảm thấy như vậy, đến bây giờ vẫn thế.

Hắn thả tay Tần Duyệt ra, cúi đầu hít một hơi thật sâu trên cổ đối phương, gióng nói dịu dàng: "Tần Duyệt, tôi tìm cậu rất lâu."

Tần Duyệt ngẩn người, động tác giãy giụa dần yên tĩnh: "Tìm tôi làm gì?"

Hắn vừa dứt lời, cảm thấy sự ấm áp trên người, Lộ Phi vùi đầu sau gáy đối phương, từ từ nói: "Tần Duyệt, tôi thích cậu."

Tần Duyệt thấy mình như bị nhấn chìm trong lời nói của đối phương, một lúc lâu mới tìm thấy giọng nói của mình, hắn nhắm mắt, giọng nói run rẩy: "Cậu lại uống rượu?"

Lộ Phi không nghĩ hắn sẽ nói như vậy: "Tại sao lại hỏi như vậy?" Sau đó hắn mới hiểu ra, vội vàng ngồi dậy, giọng điệu vội vàng nói: "Khi tôi uống rượu, có thể đã nói gì đó, Tần Duyệt, cậu có thể nói cho tôi được không?"

Khi đối diện với đối phương, snh ra cảm xúc kháng cự, hắn không thoải mái quay đầu sang hướng khác, nhìn về phía đám đông, "Không có gì."

Lộ Phi không tin, hắn xoay người đối phương lại, cúi đầu sát người Tần Duyệt, "Không có gì?"

Tần Duyệt bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy không còn gì để che giấu nữa, thái độ của Lộ Phi làm hắn buồn cười: "Lần đầu cậu uống say, cậu nói thích tôi. Lần thứ hai say, cậu nói chỉ xem tôi là bạn tốt...Đùa giớn như vậy có vui không?"

Tần Duyệt nói xong, nhìn thấy sắc mặt Lộ Phi thay đổi, vẻ mặt không tin.

Tần Duyệt đột nhiên bật cười, đẩy Lộ Phi ra, chỉnh lại quần áo, "Lần này cậu muốn chơi trò gì nữa?"

Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ nói chuyện thẳng thắn như vậy, không ngờ động tác của đối phương còn quyết đoán hơn.

Lộ Phi nhìn hắn, ngửa cổ uống hết nửa chai rượu còn lại trên bàn, sau đó lau sạch khóe miệng, "Lần này là lần thứ ba, tôi nói cho cậu, nhưng lần trước chỉ là tôi nói lung tung. Tần Duyệt, tôi thích cậu, không quan tâm giới tính."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play