Chương 96
Chân tốt hơn rồi
Qua đêm ở nhà bác!
Không đợi cậu nói gì, Lộc Duy nhìn thấy Đỗ Dật Văn ngồi bên cạnh rót một ly rượu từ trong bầu, nâng chén chạm cốc với Lộc Đạo Viên và Lộc Hoài, sau đó một ngụm uống hết.
Lộc Duy: "..."
Trên bàn có bốn người đàn ông, ba người uống rượu. Lộc Duy cảm thấy cũng muốn uống, nhưng tay mới chạm vào bầu rượu bị Đỗ Dật Văn nắm lấy:
"Đừng uống, đắng lắm."
Giọng nói của Đỗ Dật Văn giống như tiếng chuông ngân trong suối, bây giờ trong người có chút rượu, với cả có vẻ mệt mỏi cả ngày rồi, giọng nói càng thâm khàn và lười biếng.
Lộc Duy nghe thấy giọng nói của anh, cảm thấy nhiệt độ cả người mình tăng lên, nổi hết cả da gà.
Lộc Đạo Viễn và Lộc Hoài có vẻ hơi say, hoàn toàn không chú ý đến động tác của hai người.
Ăn xong một bữa cơm, Lộc Duy là người duy nhất con tỉnh, cậu đỡ ba và anh trai về phòng, sau đó quay lại tìm Đỗ Dật Văn.
Cậu vừa xuống tầng, lại không thấy Đỗ Dật Văn đâu.
Lộc Duy vốn đang buồn ngủ, nháy mắt tỉnh táo lại.
Cậu tìm kiếm một vòng quanh nhà, cũng không thấy Đỗ Dật Văn đâu. Cậu gọi điện cho anh nhưng không ai nghe máy.
Trong lòng càng thêm lo lắng.
Lộc Duy quyết định ra chỗ đỗ xe của Đỗ Dật Văn timg, sợ anh trong tình tráng say rượu lái xe về nhà.
Cậu vừa mở cửa nhà ra thấy Đỗ Dật Văn đang đứng bên cạnh của xe S680 của mình.
Gió mùa đông rất lạnh làm Lộc Duy run rẩy.
Mặc dù cậu đi dép bông nhưng gió lạnh vẫn lùa từ ống quần vào người.
Cậu đi qua, vỗ vai Đỗ Dật Văn: "Chồng ơi, anh ra đây làm gì?"
Nghe thấy giọng nói của cậu, Đỗ Dật Văn đang đứng ở cửa xe sau lập tức quay đầu lại, đôi mắt màu xanh đối diện với ánh mắt quan tâm của Lộc Duy.
Đôi mắt của Đỗ Dật Văn rất đẹp.
Đây là điều Lộc Duy luôn đồng ý.
Nhưng cậu không biết, khi Đỗ Dật Văn uống say, dưới ánh đèn đôi mắt trở nên sẫm màu hơn. Giống như con người màu đen của đa số người, trong ánh đèn mờ nhạt của đêm tối sẽ có màu nâu nhtaj.
Điều này làm cho đôi mắt của anh giống như bầu trời trong xanh phủ một tầng sương mù, khi nhìn chăm chú một người, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước, ẩn bên trong cuồn cuộn như nước ngầm.
Lộc Duy nhìn thấy thì hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy Đỗ Dật Văn nói: "Anh đang đợi em mở cửa."
"Hả?" Lộc Duy ngạc nhiên.
Cậu hơi hơi hiểu ý của anh, thuận theo ý của Đỗ Dật Văn, duỗi tay mở cửa sau.
Sau đó...
Một đống hoa hồng tràn ra ngoài, suýt nữa nhấn chìm cậu.
Hàng nghìn bông hoa để ở ghế sau xe, khi Lộc Duy mở cửa như thác lũ tràn ra ngoài, có bông không rơi ra ngoài mà mắc vào người Lộc Duy.
Mặc dù đều là hoa trái mùa nhưng vẫn rất thơm, Lộc Duy cảm thấy mình như đang chìm vào giữa biển hoa, cả người được bao phủ bơi hương thơm nông nàn của hoa hồng.
Có vẻ giống vài tình tiết trong phim nhưng tim cậu vẫn đập rất nhanh.
Chưa kịp hoàn hồn, Đỗ Dật Văn nhanh chóng ôm cậu từ phía sau, gác cầm lên vai trái của Lộc Duy, giọng nói từ tính trầm thấp nói bên tai trái của cậu: "Thích không."
Lộc Duy gật đầu lia lại, xoay người ôm chặt lấy Đỗ Dật Văn, hai tay vòng qua cổ, cọ mặt qua lại trên cổ của Đỗ Dật Văn.
Cậu đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên Đỗ Dật Văn vào kênh livestream của cậu, câu đầu tiên cậu nói khi thấy Thanh Phong Minh Dật là: "Chồng ơi, tốt quá huhu, anh thật tốt."
Đỗ Dật Văn uống nhiều như Lộc Đạo Viễn nhưng có vẻ vẫn thanh tỉnh.
Lộc Duy vừa dứt lời, Đỗ Dật Văn cũng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau trong livestream.
Không tự giác nở nụ cười.
Ghé bên tai Lộc Duy nói: "Lúc ấy anh nghĩ, sao lại có giọng nói làm anh không nỡ thoát ra ngoài...không ngờ đó là em."
Đỗ Dật Văn nhỏ giọng nói tiếp: "Quả nhiên chỉ có mình em."
Đỗ Dật Văn khi say rượu nói chuyện rất ngọt ngào, vẫn cố gắng sử dụng từ ngữ lịch sự, học theo Lộc Duy, cọ mặt vào má của cậu.
Trong lòng Lộc Duy cảm thấy ấm áp, không hiểu sao lại có gan, kéo mặt Đỗ Dật Văn ra xa, hôn mạnh anh một cái.
Đỏ mặt chép miệng: "Chồng ơi, anh thật ngọt."
Mấy ngày sau đó, Lộc Duy cảm thấy chân mình có vẻ tốt hơn trước rất nhiều.
Khi Đỗ Dật Văn đưa cậu ra ngoài chơi, lúc đi đường người ngoài sẽ không nhìn ra vấn đề nữa.
Ban đầu Lộc Duy còn tưởng do tâm lý của mình nhưng Đỗ Dật Văn đưa cậu đến bệnh viện để bác sỹ Lý kiểm tra lại, ông nói giống như nhũng gì ông đã dự đoán:
"Chúc mừng cháu nha Tiểu Duy, chân cháu đã hồi phục hoàn toàn rồi."
Khi Lộc Duy kích động chia sẻ tin tốt cho người nhà, thành viên đội LD và mọi người trong livestream, mọi người đều rất vui vẻ.
Thành viên LD tổ chức liên hoan chúc mừng cậu.
Fans thẳng thắn hơn, bảo Lộc Duy cho một địa chỉ nhận hàng để gửi quà chúc mừng cậu.
Lộc Duy gửi cho họ địa chỉ chuyển phát nhanh ở gần nhà, chỉ trong hai ngày Lộc Duy có hơn 300 đơn hàng chuyển đến.
Một mình Lộc Duy mở quà, thì có mở đến chết mệt cũng không xong.
Vì thế cậu nhờ Đỗ Dật Văn làm culi một ngày, liveatream mở quà cừng với cậu.
Mọi người thấy hai người cùng xuất hiện với nhau sau ba tháng trên livestream, hứng phần chụp lại ảnh màn hình.
Các cô chưa chụp được bao nhiêu, Đỗ Dật Văn chỉ lộ mặt một lát, sau đó ngồi xuống đất mở quà giúp Lộc Duy. Lộc Duy nhàn nhã ngồi trên ghê nói chuyện với fans.
Kênh chat đều đang cười:
<Hahaha, có thể đối xử với ông chủ tốt hơn được không, ông chủ cũng chiểu cậu quá rồi!!!>
<Nhưng mà nếu tôi mà có người yêu là Heo tinh thì tôi cũng yêu chiều như thế, huhu.>
<Haha, lầu trên bình tĩnh, ông chủ đang ờ đây đấy.>
Lộc Duy đọc bình luận của các cô, ho nhẹ một tiếng, che giấu tiếng cười của mình.
Sau đó ngồi trước máy tính, cầm quà Đỗ Dật Văn mở trước đó, bắt đầu khen ngợi.
Có người tặng thuốc ngâm chân cho cậu, có người tặng gối ôm hình hươu bông, vòng cổ thậm chí...còn có trang phục trong game.
Cho dù quà lớn hay bé, Lộc Duy đều nghiêm túc cảm ơn mọi người đã yêu quý cậu, nhưng...
Lộc Duy giơ hộp quần áo lúc nãy cậu có nhìn qua, trọn mắt hỏi mọi người trong livestream: "Này...mọi người muốn làm gì đây!"
<Cái gì đấy? [tôi đang hóng đây.jpg]>
<Có phải đồ lót sexy không?>
<Hahaha, tôi biết là gì rồi.>
Bởi vì quần áo hơi đặc biệt nên không có nhãn trên túi bên ngoài.
Vì thế lúc nãy Đỗ Dật Văn mở quà cũng không biết là cái gì.
Anh nghe thấy Lộc Duy nói, đứng dậy nhìn hộp quần áo trong tay cậu.
"Trong này là gì đây?"
<Hahaha, ông chủ nhanh mở ra đi.>
<Haha, tôi có dự cảm không lành [đội nắp nồi che đầu.jpg]>
Lộc Duy không muốn để Đỗ Dật Văn nhìn thây, cậu lắc đầu, ôm hộp quần áo vào ngực.
Nhưng động tác quá mạnh, bị vướng vào cạnh bàn, hộp quần áo rơi khỏi tay cậu, rợi xuống đất, quần áo bên trong cũng lộ ra ngoài.
Đỗ Dật Văn nhìn thấy quần áo rơi ra, đang định cúi xuống nhặt thì cứng đờ tại chỗ.
Bộ đồ lót cosplay thỏ cho nữ làm bằng vải nhung màu đỏ viền màu trắng, bên trong con có chiếc đuôi cùng bộ bằng nhung, lộ một góc ra ngoài.
Mặt Lộc Duy đỏ như ớt, cúi người muốn đẩy Đỗ Dật Văn ra để nhặt quần áo.
Nhưng Đỗ Dật Văn nhanh tay hơn cậu, cầm quần áo bỏ vào hộp, sau đó mặt không đổi sách đứng dậy.
Không trả lời đồ cho Lộc Duy, thấp giọng nói: "Em có thể mặc thử."
Mọi người không hiểu, bắt đầu rục rịch dò hỏi:
<Ông chủ! LÀ kiểu quần áo gì thế, có thể cho chúng tôi nhìn qua được không?>
<Ông chủ Thanh Phong, cầu xin anh đó huhu.>
Lộc Duy phát hiện ánh mắt Đỗ Dật Văn dừng ở kênh chat, vội vàng lấy tay che lại, không cho anh nhìn nữa.
Nhưng không ngăn được Đỗ Dật Văn nói chuyện: "Không có gì, là bộ quần áo rất đẹp."
Anh nói xong, nói thêm một cậu: "LuVi mặc chắc chắn rất đẹp."
<Hahaha, mặc đẹp thì tôi tin, nhưng nói không phải là quần áo sexy thì tôi không tin [hét lớn.jpg]>
<Chị em lầu trên, quan trọng là, Ông chủ thấy Heo tinh mặc đồ lót cũng đẹp đó aaaaaa.>
Bình luận của fans đã không đọc nổi nữa.
Lộc Duy sắp không chịu nổi nữa khóa kênh chat.
Đúng lúc này, Đỗ Dật Văn vừa mở quà mới rồi đưa cho cậu.
Lộc Duy lần này nhanh nhạy, không làm trò với mọi người nữa, cúi đầu nhìn qua hộp quà không có gì khác thường mới giơ lên trước camera, giả vờ mở ra cho mọi ngươi xem.
Khi Lộc Duy lấy quà trong hộp ra, kênh chat trên livetream nháy mắt quên vấn đề quần áo vừa rồi, bắt đầu kích động:
<Aaaa đẹp quá!!!>
<Là đồ đôi đó! Lần đầu tiên tôi thấy áo đôi đáng yêu như thế, có thể thường xuyên mặc được không huhu.>
Tay Lộc Duy hơi run, đó là hai áo hoodie có mũ hình con hươu.
Hai áo hoodies vừa nhìn đã nhận ra là một cặp nhưng có nhiều chi tiết không quá giống nhau.
Áo nhỏ hơn màu vàng, phía trước thêu hình đầu con hươu sừng tấm nhỏ, trên mũ gắn hai cái sừng ngắn.
Áo lơn hơn màu nâu, trước áo thêu hình đầu con hươu, trên mũ gắn hai chiếc sừng to đẹp như thân cây nhỏ.
Lộc Duy ướm thử lên người, cảm thấy rất đẹp.
Hơn nữa mọi người mong muốn nhìn cậu mặc áo với đội mũ lên.
Trên đầu có hai chiếc sừng hươu, quay đầu đưa áo còn lại cho Đỗ Dật Văn: "Chồng ơi, anh mặc vào đi!"
<Huhu, giọng nói trẻ con của LuVi, tôi không chịu nổi [nằm một chỗ.jpg]>
<Vì sao tôi không phải là ông chủ hả, huhu.>
<+1 lầu trên QuQ.>
Đỗ Dật Văn đang mở đơn hàng chuyển đến, bị Lộc Duy ném áo lên đầu, anh trực tiếp cởi áo khoác ra, sau đó mặc áo Lộc Duy đưa cho mình.
Lộc Duy chọc chiếc sừng trên mũ của mình: "Chồng ơi, anh phải đội mũ lên! Nếu không chụp ảnh sẽ không đẹp."
Trước mặt người ngoài Đỗ Dật Văn rất ít khi nói cười, nhìn động tác của Lộc Duy nghe lời đội mũ lên, hai chiếc sừng dựng đứng lên, quá tầm của camera.
<Hahaha, mặc dù ông chủ cưng chiều người yêu nhưng mà ông chủ vẫn rất đáng yêu nha.>
<Cặp sừng to nhìn buồn cười thế hahaha.>
<Chị em bình tĩnh, các cô không chụp màn hình sao? Thời khác này rất quan trọng đó!!>