Xôn xao!
Một câu này làm cho thầy trò Kim Cương cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất.
Mất mặt xấu hổ!
Không sai, bọn họ đâu chỉ làm mất mặt sư phụ, càng làm mất mặt tông sư Huy kia.
Người ta thân là một tông sư, lại đi cải tiến công pháp cho thầy trò bọn họ, nhưng bây giờ lại không thể thắng nổi vài câu chỉ dạy của người xem thần bí kia.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, vị tông sư Huy chắc chắn sẽ cảm thấy rất tức giận, sẽ đến hỏi tội.
Có thể nói!
Thất bại ngày hôm nay làm cho bọn họ không còn mặt mũi nào mà đi thăm hỏi vị tông sư Huy kia nữa.
Nghĩ đến đây!
Mặc kệ là Kim Cương hay là mấy tên đệ tử của hắn cũng đều xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
Mắng xong một trận rồi, lúc này Tống Minh Vương mới từ từ bình tĩnh lại.
Ông không khỏi đảo mắt nhìn về phía những người thuộc thành phố Nam Giang, rồi lại nhíu chặt mày lại:
“Không đúng! Trong số những người này, trừ tên đen thùi và tên đứng cạnh anh ta ra, những người khác đều có thực lực vô cùng bình thường!”
“Sao các con lại thua!”
Tống Minh Vương phát hiện ra!
Trong nhóm người thuộc thành phố Nam Giang kia, tuy rằng rất đông, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ người nào mạnh cả.
Chỉ có Hổ Vằn và Năm Sẹo là có thực lực đủ để ông ta để ý một chút, còn những người khác, thậm chí ngay cả tư cách để ông liếc nhìn cũng không có.
Tống Minh Vương không thể tin nổi, thầy trò Kim Cương thân là đệ tử của ông lại thua khi chiến đấu với nhóm người này!
Mà nghe câu hỏi này!
Mặt của Thiết Diện Thương Lang lập tức trở nên dữ tợn trả lời:
“Sư công, thầy trò bọn họ không phải thua trong tay của đám giá áo túi cơm thành phố Nam Giang này!”
“Bọn con chỉ thua trong tay một người!”
Cái gì!
Vừa mới nói xong những lời này, Tống Minh Vương và chín cao thủ võ học truyền thống đứng bên cạnh đều ngẩn ra.
Bọn họ không thể nào tin nổi, rốt cuộc là người nào mới có thể đán bại thầy trò Kim Cương, chuyện này đúng là rất khó tin.
Mà chưa chờ Thiết Diện Thương Lang trả lời.
Đoạn Thuần đứng một bên mặt đầy oán độc nói:
“Thưa thầy Tống! Người đó mấy hôm trước đã phá nát quán Chó Sói, phế đi anh Thương Lang.”
“Mà hôm nay, anh ta lại dùng hạt đào, hạt nho và quả ớt phế đi các vị sư huynh còn lại! Cuối cùng còn sỉ nhục Kim Cương, cử một thằng nhóc ranh ra rồi đứng bên ngoài chỉ dạy cho cậu ta đánh bại Kim Cương!”
“Đây không chỉ là sỉ nhục đối với Kim Cương, người này còn đang giẫm đạp tôn nghiêm của ông!”
Đùng...!
Khi Đoạn Thuần nói xong mấy lời nói khích bác này, mặt Tống Minh Vương và chín cao thủ võ học truyền thống đều thay đổi kịch liệt.
Dùng hạt đào, hạt nho, quả ớt để đánh bị thương người khác!
Đứng bên ngoài chỉ dạy một người khác đánh bại Kim Cương!
Loại thủ đoạn mạnh mẽ như thế, làm cho nhóm Tống Minh Vương cảm thấy rất khó tin.
Mà chuyện làm cho Tống Minh Vương càng thêm tức giận là!
Những phương pháp đánh bại đồ đệ đồ tôn này có thể nói là vô cùng nhục nhã, mà nó cũng đang sỉ nhục Tống Minh Vương ông!
“Ai!”
“Rốt cuộc là người nơi nào mà dám ngông cuồng phách lối như thế, dám sỉ nhục đồ tử đồ tôn của Tống Minh Vương tôi như vậy! Đứng ra đây cho tôi!!!”
Tống Minh Vương dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng đảo qua nhóm những người thành phố Nam Giang đang ở.
Mà những nơi ông đảo mắt qua.
Các đại ca ngầm của thành phố Nam Giang đều cảm thấy da đầu tê rần, bọn họ rối rít cúi đầu xuống, thậm chí còn không có can đảm đối mặt với Tống Minh Vương.
Mà bên phía Đoạn Thuần và Thiết Diện Thương Lang lại nở nụ cười âm trầm.
Lập tức, hai người đều có ý định muốn nói ra cái tên “Lâm Thiệu Huy”!
Nhưng đúng vào lúc này!
Một giọng nói bình thản lập tức vang vọng:
“Là tôi!”
Tiếng nói vang lên!
Mọi người lập tức nhìn thấy, trong một góc tối tăm viện hí kịch, một bóng người gầy ốm đang từ từ đứng dậy..