Lâm Thiệu Huy?

“Không...!không thể nào!”

Gương mặt Bạch Tố Y có vẻ như nhìn thấy ma, nhanh chóng lắc đầu.

“Giọng của người này chỉ hơi giống Lâm Thiệu Huy mà thôi, chắc chắn không phải Lâm Thiệu Huy!”

“Hơn nữa, giờ này chắc Lâm Thiệu Huy đang ở nhà mới đúng, không thể nào có mặt ở viện hí kịch được!”

“Hon nữa, tuy Lâm Thiệu Huy có biết một ít võ, cũng đánh nhau rất giỏi, nhưng tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào hạt đào và hạt nho mà đã có thể bắn xuyên qua cơ thể người khác.

Bạch Tố Y nhanh chóng lắc đầu, vứt sạch mớ suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.

Sau đó đôi mắt xinh đẹp kia đầy lo lắng nhìn sang hướng video.

Quả nhiên!

Sau khi giọng nói thần bí kia vang lên, Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn trên đài thi đấu giống như đã gặp một chuyện vô cùng nhục nhã, lập tức liên tục nổi giận.

Một trái ớt?

Cái tên khốn nạn này biết ăn nói thật, thanh danh Quỷ Cước của anh là lại không đón nổi một trái ớt, đây là đang quăng tôn nghiêm của anh xuống đất rồi chà đạp.

Đúng là đáng chết.

Lập tức, Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn liên tục quát lên.

Nhưng đúng lúc này!

Vèo!

Một tiếng xé gió vang lên, rồi sau đó, mọi người ngạc nhiên nhìn thấy, đúng thật là có một trái ớt xanh đang phát ra tiếng rít thật lớn, bay về phía đài thi đấu.

“Hừ! Đồ ngu, một trái ớt thì có sức mạnh gì chứ!”

Ngay khoảnh khắc Quỷ Cước Trịnh Thiên Tuấn nhìn thấy trái ớt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ cực kỳ khinh thường.

Rồi sau đó, bàn chân hơi dẫm lên mặt đất, rồi đá mạnh một cú về phía trái ớt đang bay vụt về hướng này.

Nhưng đúng lúc này!

Chuyện bất ngờ đột nhiên xảy ra!

Trái ớt đó giống như được rót vào một hơi thở nào đó, thẳng băng như lưỡi đao, đặc biệt là tốc độ của nó còn nhanh hơn cả những gì Trịnh Thiên Tuấn dự đoán.

Càng đáng sợ hơn là góc độ của trái ớt này.

Ngay lúc Trịnh Thiên Tuấn vừa mới đá quỷ cước lên, lại ngạc nhiên phát hiện, lúc anh đang thu chân lại, đột nhiên hơi khựng.

Ngay lúc bàn chân của anh đang đá lên giữa không trung!

Phụt!

Trái ớt kia giống như một lưỡi đao sắc bén, đâm mạnh vào quỷ cước của anh, xuyên thủng qua.

“A...”

Trịnh Thiên Tuấn chấn động, đặc biệt là khi cảm nhận được cơn đau ở bàn chân, gương mặt anh lập tức trắng bệch như giấy.

Nhưng không chỉ như thế.

Anh chỉ cảm thấy trên trái ớt đó hình như còn đang ẩn giấu một sức mạnh vô cùng kinh khủng, ngay lúc vừa đâm thủng bàn chân anh, đã kéo lê cả người anh bay ngược ra sai.

Keng!!!

Đầu quả ớt dính đầu máu tươi kia đã đâm mạnh lên trên vách tường ở phía sau.

Bàn chân của Trịnh Thiên Tuấn cũng dính chặt lên trên vách tường.

Cảnh này nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Bàn chân của Trịnh Thiên Tuấn nâng lên cao, lại bị đóng chặt lên trên vách tường, mà thứ đóng đinh bàn chân anh, lại là một...!trái ớt.

Không thể tin nổi!

Cũng không thể tưởng tượng được.

Sau khi tất cả mọi người trong viện hí kịch nhìn thấy cảnh này rồi, rào rào, tất cả đều kinh hãi đứng bật dậy.

Mọi người đều liên tục xoa hai mắt của bản thân, gần như nghi ngờ tất cả những thứ đó

“Không...!không thể nào! Đây là thủ đoạn có thể sánh bằng dùng lá cây đánh bị thương người khác!”

Kim Cương cũng đờ ra đó.

Nếu nói dùng hạt đào hoặc hạt nhỏ, vì bản thân chúng nó đã rất cứng rắn, nếu dùng một thủ đoạn đặc biệt nào đó làm người khác bị trọng thương, hắn vẫn có thể tiếp thu được.

Mà bây giờ, chỉ là một trái ớt vừa nhẹ vừa nhỏ.

Đây là rau cải!

Dùng rau cải đánh bị thương người khác, còn đóng đinh người đó dính lên vách tường, đây chắc chắn là thủ đoạn có thể sánh bằng dùng lá cây đánh bị thương người khác.

Cũng có nghĩa là!

Đối phương rõ ràng đã dồn chân khí vào trong trái ớ, cho nên mới có thể làm cho trái ớt này trở nên cứng rắn và sắc bén giống hệt như một lưỡi dao.

Cho nên mới có thể đâm thủng cơ thể người, đóng đinh bàn chân của Trịnh Thiên Tuấn lên trên vách tường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play