Vương Chí Quân khinh thường ngắt lời anh:
"Nói sớm một tiếng không phải xong rồi sao? Còn bày đặt nói nhảm nhiều như thế, cứ phải ép chúng tôi chửi anh mới thấy vừa lòng, đúng là cái đồ cứng đầu!"
Tiếp theo đó, Vương Chí Quân liền cúp điện thoại, quay đầu hướng về phía Vương Diễm Lệ, hai người làm một dấu tay với nhau.
"Thành công giải quyết rồi, tối nay Lâm Thiệu Huy sẽ mang tiền đến cho chúng ta.”
"Lần này, chúng ta có thể được chia hơn ba trăm ngàn đô nha!"
Vương Diễm Lệ mừng rỡ tính toán.
"Cô à, mới có ba trăm ngàn mà cô đã vui mừng đến vậy rồi hay sao, cũng quá không có tiền đồ rồi? Sau này cháu còn muốn kiếm chác nhiều hơn từ nó nữa cơ đấy!"
Vương Hữu Tài bất ngờ lườm anh ta một cái:
"Mày còn không biết xấu hổ mà nói, mới có một tháng mà mày đã đem tất cả tiền phung phí cạn sạch, sao tao lại sinh ra một thằng sao chổi như mày chứ?"
"Mày thật sự xem Lâm Thiệu Huy là cái ngân hàng của mày hả? Sớm muộn gì cũng sẽ đến một ngày nó hết sạch tiền, đến lúc đó nó không có tiền cho mày, để tao xem lúc đó mày làm thế nào!"
Vương Diễm Lệ cũng giả vờ giả vịt nói:
"Đúng vậy nha Chí Quân, sau này cháu không nên dính dáng đến bài bạc nữa, giữ tiền lại mở cái gì đó mà làm ăn kinh doanh, sớm muộn gì thằng nhóc đó cũng bị chúng ta lột sạch tiền, lúc đó thì phải làm sao bây giờ."
Vương Chí Quân bây giờ làm gì còn nghe lọt tai mấy lời như thế này, anh ta đã hưởng thụ mấy ngày ăn tiêu phung phí đứng trên người khác, bây giờ trong đầu tất cả đều suy nghĩ đến chuyện chơi bời trác táng!
"Vậy thì đến lúc đó hẵng nói sau, dù sao bây giờ chỉ cần hết tiền tôi lập tức đi tìm Lâm Thiệu Huy đòi, chẳng lẽ nó còn dám không cho tôi sao?"
Tiếp sau đó, Vương Chí Quân xoa xoa hai tay, cười nói:
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nhanh chóng đi chuẩn bị một chút đi, chờ thằng nhóc đó mang tiền đến cửa cho chúng ta đi!"
Anh ta còn có hẹn với một ngôi sao nhỏ, tối nay còn định đi quầy bar ăn chơi uống rượu!
Hơn nữa Vương Chí Quân còn khoe khoang khoác lác, tối nay toàn bộ chi tiêu trong quán bar, đều do anh ta trả hết!
Việc cần làm bây giờ là chờ Lâm Thiệu Huy mang tiền đến cho anh ta!
Mà lúc này, Từ Hữu Dung thở hổn hển từ đâu chạy tới, nắm lấy tay của Vương Diễm Lệ:
"Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà! Coi như là con cầu xin mẹ, Lâm Thiệu Huy không phải là kẻ dễ trêu chọc, lần trước đưa năm trăm ngàn đô bởi vì anh ấy từ bi không muốn so đo cùng với mọi người, nhưng lúc này mọi người còn muốn tiếp tục tống tiền anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu!"
Từ Hữu Dung đã sớm biết bọn người Vương Diễm Lệ sẽ không dễ dàng từ bỏ mục đích của mình, sáng sớm hôm nay Vương Diễm Lệ thần thần bí bí đi ra ngoài.
Khi đó Từ Hữu Dung cũng đã cảm nhận được chuyện này có chút không bình thường.
Vì vậy cô liền bám theo bà ấy mà theo dõi đến đây, quả nhiên là phát hiện bọn họ định tiếp tục tống tiền Lâm Thiệu Huy thêm một khoản nữa.
Lâm Thiệu Huy đã cảnh báo từ trước một lần rồi, hôm nay Vương Diễm Lệ còn làm như vậy chết, thật sự nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy là bao cỏ mềm muốn đánh muốn đấm là tùy vào bọn họ hay sao?
Đúng là đường đến thiên đường thì không đi, lại muốn đâm đầu vào cửa địa ngục!
Vương Diễm Lệ hất tay của Từ Hữu Dung ra khỏi tay của bà ta, nổi giận mắng:
"Mày cút sang một bên, đừng cản trở tao phát tài! Mày cũng đâu thua kém tao bao nhiêu, chẳng lẽ còn không cho phép tao ra bên ngoài đi kiếm tiền sao?"
Hôm nay Vương Diễm Lệ cũng đã bị đồng tiền làm mờ con mắt, cơ bản cũng không thể nghe lọt được lời nói của con gái mình.
"Cái gì mà nó mở lòng từ bi không cùng chúng ta so đo, rõ ràng là do nó có tật giật mình, muốn dùng tiền mua chuộc chúng ta!"
Vương Chí Quân kinh thường nói vài câu châm chọc:
"Tiền này rõ ràng là do chúng ta tự mình kiếm được, liên quan cái quái gì đến cái đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy kia?"
"Vương Chí Quân, mày ngậm mồm mày lại cho tao! Mày muốn tự sát tao cũng mặc kệ mày, nhưng mà đừng có kéo mẹ tao vào chết theo!"
Từ Hữu Dung giận dữ hét về phía Vương Chí Quân, những chuyện này đều do Vương Chí Quân làm ra.
"Mẹ ơi, mẹ nghe con nói một câu được không, không thể chọc Lâm Thiệu Huy được đâu, mẹ tin tưởng con đi mà! Mọi người còn tiếp tục tống tiền anh ấy như vậy, anh ấy thật sự sẽ giết chết người đó!"
Lâm Thiệu Huy tuyệt đối là người có thể nói được làm được đó!
"Ai ôi tao lại sợ nó quá cơ! Thằng vô dụng đó mà còn giết người, mày đừng có chọc cười tao! Nếu nó là loại người như vậy thì đã không làm anh rể của mày!"
Vương Chí Quân rất khinh thường mà nói châm chọc, rồi sau đó cũng nhìn về phía Từ Hữu Dung:
"Thế thì cô, cô có đi hay không thì bảo, nếu mà cô không đi, thì một triệu đô đó lát hồi cháu với ba cháu chia đôi mỗi người một nửa đó nha!"
"Ấy có chứ có chứ, tất nhiên là cô cũng đi cùng rồi!"
Vương Diễm Lệ nghe lời này xong cực kì gấp gáp, vội vàng đạp Từ Hữu Dung ra, không những thế còn mắng:
"Cút ngay! Nếu mày còn làm hỏng chuyện tốt của tao, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày!".