Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cũng có những chuyện không nên làm, nhưng cũng có những chuyện nhất định phải làm.
Cho nên anh nhất định phải làm việc này.
Khi anh trở về nhà thì thấy cả nhà Bạch Tố Y đang lo lắng ngồi chờ anh.
Khi cô nhìn thấy Lâm Thiệu Huy trở về, cả gia đình bọn họ lập tức mừng rỡ như điên.
"Thiệu Huy, con không sao chứ? Mấy người nhà họ Lâm có bắt nạn con không?
Nhìn vẻ mặt quan tâm của mọi người, Lâm Thiệu Huy không thể không cảm thấy ấm áp trong lòng, cười lắc đầu:
"Mẹ yên tâm đi! Con không sao đâu."
"Không sao hả? Mấy người nhà họ Lâm cũng không phải là người dễ nói chuyện, lúc trước còn mang theo sát khí nói muốn giết con, làm sao có thể để con về một cách dễ dàng như vậy được chứ?”
Thẩm Ngọc Trân tỏ ra có chút không hiểu, hỏi.
"Sao bà lại nói như vậy chứ? Bà là đang muốn Thiệu Huy xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Tuấn Sơn tức giận quở trách nói:
"Bây giờ có thể bình an trở về không phải là tốt sao?"
"Tôi...!Tôi không có ý này, chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."
Thẩm Ngọc Trân nhẹ giọng nói, nhưng cũng không dám đặt câu hỏi nữa.
Lâm Thiệu Huy cười cười, nói:
"Ba, mẹ, không sao đâu.
Mọi chuyện đều đã được giải quyết xong rồi.
Sau này nhà họ Lẫm sẽ không còn đến quấy rối chúng ta nữa đâu."
Sau này sẽ không đến quấy rối bọn họ nữa sao?
"Thiệu Huy, con đã làm gì thế?"
Ngay cả Bạch Tuấn Sơn cũng cảm thấy có chút mơ hồ, Lâm Thiệu Huy đã giải quyết những chuyện này thế nào vậy?
"Chuyện này..."
Lâm Thiệu Huy chỉ là cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta mà chỉ nói:
"Chuyện này để sau rồi nói.
Con có chút mệt mỏi, con lên phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, anh cũng không để ý đến ứng của mọi người, mà đi thẳng lên phòng của mình.
Nhưng mọi người nhà Bạch Tố Y quay sang nhìn nhau.
Bọn họ đều có thể nhìn ra sự thay đổi trên gương mặt của Lâm Thiệu Huy.
"Đều tại ông cả đấy.
Ông không nhìn thấy sắc mặt của thằng bé à? Sao mà hỏi nhiều thế?”
Thẩm Ngọc Trân tức giận trừng mắt liếc nhìn Bạch Tuấn Sơn.
"Không phải bà cũng hỏi sao?"
Bạch Tuấn Sơn vô tội phản bác:
"Nhất định là vì Thiệu Huy đã phải trải những chuyện những chuyện ngày hôm nay cho nên mới cảm thấy mệt mỏi.
Vì vậy chúng ta cũng đừng hỏi gì nhiều nữa, cũng đừng quấy rầy thằng bé nữa.
Có chuyện gì để ngày mai nói sau.”
Bạch Tố Y cũng nghĩ như vậy.
Sau đó cô cũng đi về hướng phòng của mình.
Khi cô thấy Lâm Thiệu Huy đang nằm ở trên giường, đôi mắt anh thì đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, cũng không biết là anh đang suy nghĩ gì.
"Chồng à, anh sao thế?"
Bạch Tố Y chậm rãi đi tới, sau đó ngồi lên giường, ở bên cạnh Lâm Thiệu Huy.
"Không có gì, anh là đang nghĩ, sau này mà chúng ta sinh con thì nên đặt tên con là gì.”
Lâm Thiệu Huy cười rồi trả lời vấn đề này, chỉ là nụ cười kia của anh có vẻ khá miễn cưỡng.
Thực ra, Bạch Tố Y cũng không nghĩ tới Lâm Thiệu Huy sẽ quan tâm đến chuyện này, cho nên cảm động nói”
"Chúng ta nên suy nghĩ chuyện này thật kỹ.
Còn mấy tháng nữa là con sẽ ra đời rồi.
Anh cảm thấy gọi con là Lâm Sở Yên có được không?"
Lâm Thiệu Huy sững sờ, sau đó tập trung suy nghĩ về cái tên này:
"Sở Sở Yên Nhiên, tên rất hay! Được, nếu là con gái thì chúng ta sẽ gọi là Lâm Yên Sở? Còn nếu là con trai thì chúng ta hãy gọi là Lâm Hạo Thiên đi.”
Hạo Thiên?
Bạch Tố Y cười, nói:
"Tên này có phải là quá kiêu ngạo rồi không?"
"Dĩ nhiên là không rồi, con trai của Lâm Thiệu Huy anh, cho dù tên là gì cũng không hề kiêu ngạo.”
Tục ngữ nói hổ ba không phải sinh ra chó.
Anh là vua của Huyết Ngục, con trai của anh cũng sẽ là rồng rồi
"Anh thật là không biết xấu hổ."
Bạch Tố Y trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha!”
Lâm Thiệu Huy cười ha hả, sau đó ôm chặt lấy Bạch Tố Y:
"Vợ à, nếu sau này em sinh ra một đứa con gái, vậy thì chúng ta phải đối xử với nó tốt hơn một chút.
Dù sao con gái cũng yếu ớt hơn, nếu chúng ta cần phải tiêu xài cho con bé thì lập tức tiêu xài cho con bé.
Như vậy, sau này khi con bé lớn lên sẽ không dễ dàng bị mấy tên nhóc con kia bắt đi mất.
Còn nhỡ mà em sinh một đứa con trai, nếu thằng bé sẽ rất tinh nghịch thì phải đánh nó nhiều, cũng không cần nhìn vẻ mặt của thằng bé.
Một người đàn ông thì không thể sợ đánh được, bị đánh càng nhiều thì lại càng có thể kéo dài trí nhớ đấy.”
Bạch Tố Y cười khanh khách, tức giận đánh Lâm Thiệu Huy một cái:
"Anh đang nói cái gì vậy? Sao em cứ cảm thấy anh như là đang nói lời trăn trối cuối cùng vậy? Hơn nữa, sao mà em có thể sống thiếu anh được.
Mà em nuôi dạy trẻ con cũng không tốt đâu, anh phải giúp em dạy bọn nhỏ chứ.".