Bọn hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được bản thân sẽ bị Lâm Thiệu Huy trêu đùa như vậy.
Nhưng Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên cũng không nhịn được mà nhìn thật kỹ Lâm Thiệu Huy một chút.
Hai người cũng bị chàng trai trẻ này làm cho sợ hãi.
Tuổi của cậu ta còn trẻ vậy mà đã có thực lực và bối cảnh như thế, nhà họ Lâm bị mù rồi sao?
Nếu không, làm sao có thể bỏ rơi một thiên tài như vậy được chứ?
Lúc này, Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên hai đại quân tọa, nếu như không phải bọn họ đã làm mất lòng Lâm Thiệu Huy, nói không chừng bọn họ còn có thể hợp tác cũng chàng trai trẻ này.
"Sao dì lại tới đây?"
Lâm Thiệu Huy cười với La Băng rồi hỏi.
"Dì cảm thấy không yên tâm về cháu nên muốn tới đây xem sao.”
La Băng cũng cười rồi giải thích.
Lâm Thiệu Huy lại cười nhạt rồi lắc đầu, cũng không nể nang gì mà nói:
"Cũng chỉ là một đám rác rưởi thôi mà, có thể làm gì được cháu chứ?"
Ngay cả hai người Hứa Long Quan, anh cũng không để vào mắt.
Vậy thì bây giờ làm sao có thể để ý đến một nhà họ Lâm sắp sụp đổ chứ?
Nhưng khi nghe thấy mấy lời này của Lâm Thiệu Huy, sắc mặt của Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thằng nhóc này, lại dám coi hai người bọn họ là một đám rác rưởi sao?
Chắc hẳn là đã không để bọn họ vào mắt từ lâu rồi.
"Thằng nhóc kia, mới trừng phạt nhà họ Lâm được một chút, mà đã tự tin bản thân có thể bành trướng rồi sao? Đến cả chúng tôi cũng không để vào mắt sao?”
Hứa Long Quan hừ lạnh nói.
Lúc này ông ta thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận vì đã không đáp ứng điều kiện của Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì hiện tại ông ta đã không nhịn được mong muốn giết thằng ranh con không biết trời cao đất rộng ranh này.
“Tôi mặc kệ việc cậu có phải là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu hay không, nhưng nếu một lát nữa mà cậu không tìm được cách gọi hai đội quân lớn đến đây thì cậu nhất định phải chết.”
Câu nói này đã làm hai ba con Lâm Chí Đô bừng tỉnh.
Đúng vậy!
Bọn họ còn có hai đại tướng là Hứa Long Quan và Hạ Lan làm chỗ dựa cơ mà.
Nếu như Lâm Thiệu Huy không giải quyết được bọn họ thì chắc chắn sẽ không chạy thoát được con đường chết.
Cho dù Lâm Thiệu Huy thật sự là Chủ tịch của Ngân hàng Toàn cầu thì sao nào, nếu cậu ta không tìm được đừng sống thì chỉ còn đường chết, thực lực có lớn hơn nữa cũng phải chết.
Ngay lúc này!
Lâm Chí Đô à cực kỳ oán hận nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy:
"Lâm Thiệu Huy, cậu sắp chết đến nơi rồi còn muốn gài bẫy nhà họ Lâm chúng tôi sao.
Cậu yên tâm đi, để báo đáp chuyện này, tôi nhất định không để vợ và con cậu chết một cách quá dễ dàng đâu.
Vợ của cậu tên là Bạch Đỗ Thanh phải không? Đến lúc đó tôi sẽ đưa cô ta sang nước ngoài làm đi~, để cho cả đời này của cô ta điều bị người khác làm nhục đến chết mới thôi.
Còn con của cậu, tôi sẽ đưa nó về nhà họ Lâm để nuôi lớn rồi từ từ tra tấn nó.”
Lâm Chí Đô đã hận Lâm Thiệu Huy đến thấu xương!
Cho dù có giết Lâm Thiệu Huy một ngàn lần, ông ta vẫn cảm thấy không đủ.
Cho nên ông ta muốn đem hết nỗi hận này để ph át tiết lên người vợ con của Lâm Thiệu Huy.
Từ từ tra tấn bọn họ.
Khiến cho bọn họ không được chết một cách tử tế.
Khi nghe thấy những lời nguyền rủa độc ác này, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy đã trở nên cực kỳ âm trầm.
"Một lát nữa thôi, ông sẽ phải hối hận vì những lời vừa rồi.”
Đây là một lời cảnh cáo.
Cũng là một lời uy hiếp!
Chỉ là…
Lâm Chí Đô lại lập tức cười to, tỏ ra cực kỳ khinh thường nói:
"Một lát nữa sao? Một lát nữa thôi, cậu nhất định thành người chết.
Lại còn dám đứng đây uy hiếp tôi sao?"
Hối hận sao?
Người nên hối hận phải là Lâm Thiệu Huy mới đúng!
Bây giờ, ông ta đang đếm ngược chờ đến lúc Lâm Thiệu Huy phải chết.
Chỉ còn nửa giờ nữa thôi, cậu ta sẽ hoàn toàn biến thành người chết.
Hai ba con bọn họ đều đang mong đợi và chờ mong khoảnh khắc Lâm Thiệu Huy phải chết.
Nhưng Lâm Chiêm Bao vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.
Một lúc sau, ông ấy không còn kiên nhẫn được nữa mà lập tức vội vàng mà hô Hứa Long Quan:
"Hai vị quân tọa, nửa giờ đã qua rồi, chắc chắn thằng nhóc kia đang muốn kéo dài thời gian, chúng ta mau ra tay đi.”
"Nhóc con, tôi đã cho cậu cơ hội rồi đây, nhưng bây giờ cậu phải chết.”
Hạ Lan Tuyên hừ lạnh một tiếng rồi lập tức muốn xông lên.
"Ông Hạ, giao cậu ta cho tôi đi, tôi sẽ giết cậu ta."
Hứa Long Quan giận dữ mắng mỏ một câu.
Ông ta muốn để cho Lâm Thiệu Huy cảm thấy hối hận vì đã sống trên đời này.
Hạ Lan Tuyên nhe răng cười một tiếng, nói:
"Vậy thì không được rồi.
Cậu ta chính là thế hệ sau mà tôi coi trọng nhất, sao tôi có thể bỏ qua cho cậu ta một cách dễ dàng được chứ? Tôi nhất định phải tự mình ra tay để giải quyết mối hận trong lòng tôi.”.