Lâm Thiệu Huy nhếch mép hỏi.

“Lại làm sao, nói ít những lời vớ vẩn đi! Hoặc là giao tiền ra hoặc là bị huỷ hoại, mày chọn đi!”

Vương Chí Quân nóng nảy chửi:

“Lâm Thiệu Huy, đừng trách tao không cảnh cáo mày, nếu mày ly hôn với Bạch Tố Y, vậy không phải mày thành chó lang thang à!”

“Giống như tên rác rưởi, tao nghĩ đến ngay cả việc ăn uống cũng là vấn đề lớn của mày!”

Lúc này, Vương Diễm Lệ cũng nhảy ra chỉ vào mặt Lâm Thiệu Huy nói:

“Ngoài ra, hãy tránh xa Từ Hữu Dung nhà chúng tao ra, mày cũng không được phép gặp lại nó, nếu không tao sẽ không tha cho mày!”

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Lâm Thiệu Huy và con không có gì cả!”

Từ Hữu Dung tức giận và nói, chuyện quái gì đang xảy ra thế này.

“Điều đó thì có gì không tốt! Mẹ chỉ muốn con ít tiếp xúc với loại người rác rưởi như vậy thôi.”

Vương Diễm Lệ gầm lên, trông như một con nhím xù lông:

“Nếu tao phát hiện ra mày có quan hệ với Từ Hữu Dung, tao sẽ vạch trần những bức ảnh đó.”

“Lâm Thiệu Huy, thử đi, nếu mày muốn chết thì thử đi!”

Ha ha ha.

Nghe đến đây, Lâm Thiệu Huy lập tức bật cười, cứ như thể anh vừa chứng kiến trò đùa lớn.

Một đám người này nghĩ rằng có thể hạ gục anh bằng một vài bức ảnh?

Thật là ngây thơ!

“Còn cười à? Còn tưởng chúng tao đang đùa với mày à?”

Vương Diễm Lệ tức giận, cái thứ rác rưởi này thế mà dám chế giễu bà ta.

Thực sự nghĩ rằng Vương Diễm Lệ bà ăn chay à?

Thế nhưng!

Lâm Thiệu Huy chế nhạo và gật đầu:

“Được, tôi cho các người năm trăm triệu.”

Cái gì!

Vương Diễm Lệ, Vương Chí Quân và những người khác hoàn toàn không thể tin vào điều này!

Có một tia sáng lóe lên và sự không thể ngờ trong những đôi mắt đó!

Lâm Thiệu Huy hứa sẽ giao tiền sao?

Có phải bọn họ đang mơ không?

Đó là năm trăm triệu!

Anh ta còn không đưa ra lời đề nghị ngược lại mà trực tiếp đưa luôn năm trăm triệu?

Điều này...quá dễ dàng, phải không?

Ngay lúc này!

Suy nghĩ trong lòng Vương Chí Quân và những người khác không phải là cảm kích, mà là hối hận!

Họ đưa ra mức giá quá thấp!

Vì vậy, Lâm Thiệu Huy thậm chí không thèm nghĩ mà trực tiếp đồng ý yêu cầu của bọn họ luôn!

Đáng ra phải là một tỷ!

“Lâm Thiệu Huy, anh điên rồi sao? Bọn họ rõ ràng đang tống tiền anh, anh làm sao có thể đưa tiền cho họ?”

Từ Hữu Dung tức giận hét lên, trong như chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

Dựa trên sự hiểu biết của cô ta về Vương Hữu Quân và những người này, ngay cả khi Lâm thiệu huy đưa tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ lại tiếp tục tống tiền Lâm Thiệu Huy.

Họ là những con quỷ hút máu!

Những cái hố chưa được lấp đầy!

“Con ngu, khi nào thì đến lượt mày nói chuyện! Câm mồm!”

Vương Diễm Lệ giận dữ trách mắng, thấy tiền sắp vào tay, Vương Diễm Lệ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Là con gái của bà ta, Từ Hữu Dung thế mà lại đang giúp người ngoài nói chuyện.

Nhưng Lâm Thiệu huy xua tay và chế nhạo:

“Tôi không muốn ầm ĩ, điều quan trọng nhất là tôi không muốn Bạch Tố Y buồn.

Cho nên tôi sẵn sàng đưa ra năm trăm triệu này để cô ấy yên tâm!”

Nghe những lời nói đó!

Từ Hữu Dung cảm thấy ghen tị vô cớ.

Chỉ là không muốn làm vợ buồn, Lâm Thiệu Huy sẵn sàng bỏ ra 500 triệu để giải quyết ổn thoả mọi chuyện sao?

Trong hoàn cảnh này có mấy người đàn ông có thể làm được như anh.

Bạch Tố Y, thật sự là tốt số!

“Được, được, giao tiền đi!”

Vương Chí Quân ánh mắt sáng lên, hắn hung hăng nhìn Lâm Thiệu Huy, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Năm trăm triệu, có quá dễ dàng để lấy được nó không?

Điều này dễ dàng hơn rất nhiều so với cướp ngân hàng.

Lâm Thiệu Huy chế giễu, trực tiếp lấy ra một tấm séc, rồi dứt khoát ký tên mình vào đó.

Vương Chí Quân định nhanh chóng chộp lấy nó, nhưng Lâm Thiệu Huy cảnh cáo:

“Tôi cho anh số tiền này, không phải vì tôi sợ anh, mà là tôi không muốn phiền phức, và tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối!”

“Bằng không, tôi có thể cam đoan, hậu quả vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.”

Vương Chí Quân gật đầu như gà mổ thóc:

“Được, được, tao hứa đây là lần cuối.”

Lúc này nhận được tiền rồi hãy nói!

Đối với những gì Lâm Thiệu Huy nói, anh ta thậm chí còn không nghe.

Lâm Thiệu Huy đưa tấm séc cho Vương Chí Quân.

Vương Chí Quân nhìn lướt qua tấm séc trên tay, nhưng lại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy:

“Chi phiếu này, có phải là thật không?”

Trong lòng anh ta có phần không dám chắc, lẽ nào Lâm Thiệu Huy lại dễ dàng như vậy.

Anh ta không lừa hắn bằng một tấm séc giả chứ?

Hắn nghe nói khi nhận được tấm séc giả có thể bị đi tù!

Chỉ là!

Khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy những điều này, anh trực tiếp mỉm cười nói:

“Nếu anh cho rằng là giả, thì có thể trả lại cho tôi!”

Nghe những lời nói đó!

Vương Chí Quân lập tức nắm chặt chi phiếu trong tay, rồi lạnh giọng ậm ừ:

“Loại người như mày chắc chắn không dám lừa dối tao!”

Sau đó bọn người Vương Chí Quân vui vẻ rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Từ Hữu Dung giận dữ bước tới và chất vấn Lâm Thiệu Huy:

“Anh ngốc rồi sao? Chỉ cần Vương Chí Quân có lòng tham, cho dù là anh có một trăm tỷ, một ngàn tỷ thì hắn cũng không bằng lòng!”

“Năm trăm triệu của anh chỉ bằng miếng thịt cho chó không bao giờ đủ!”

Từ Hữu Dung thật sự không thể hiểu được vì sao Lâm Thiệu Huy lại ngu ngốc mà đưa tiền cho Vương Chí Quân!

Đây không phải là tiền bố thí!

Nhưng Lâm Thiệu Huy mỉm cười.

“Tôi biết!”

“Anh biết ư?”

Từ Hữu Dung càng khó hiểu hơn, biết rồi tạo sao còn giao tiền cho Vương Chí Quân?

“Tôi đã cho anh ta cơ hội.

Nếu bọn họ còn không biết nắm bắt thì chết trong tay tôi cũng không có gì là quá đáng!”

Bùm!

Từ Hữu Dung cảm thấy da đầu tê dại, lập tức hiểu ra kế hoạch của Lâm Thiệu Huy.

Năm trăm triệu này là sự kiên nhẫn cuối cùng của Lâm Thiệu Huy, nếu bọn Vương Chí Quân còn muốn tiếp tục tống tiền anh.

Vậy thì đã đến lúc họ tìm đến cái chết!

Với sức mạnh của Lâm Thiệu Huy, việc giết Vương Chí Quân dễ như giết một con kiến, dễ dàng và chẳng tốn bao nhiêu sức.

Từ Hữu Dung hoảng sợ!

Mặt cô ta tái mét như tờ giấy.

Bởi vì cô ta biết rõ, Vương Chí Quân và những người khác sẽ phải đối mặt với những điều gì tiếp đây!

Họ sẽ đến tống tiền Lâm Thiệu Huy và Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ giết họ.

Ngay lúc này, Từ Hữu Dung cầu xin Lâm Thiệu Huy:

“Lâm Thiệu Huy, tôi cầu xin anh! Nếu thật sự có một ngày như vậy, bọn họ vẫn không hối cải! Anh có thể làm ơn…!”

Lâm Thiệu Huy vẫy tay muốn ngắt lời muốn nói của Từ Hữu Dung:

“Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo với cô là để mẹ cô đi.

Về phần Vương Chí Quân và Vương Hữu Tài, cô không phải lo lắng về chuyện đó!”

Lời của Lâm Thiệu Huy đầy sát khí lạnh lùng.

Rõ ràng gia đình Vương Chí Quân đã nhiều lần lầm lỗi, và anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Nếu bọn họ biết đường dừng lại sau khi lấy được 500 triệu thì anh cũng sẽ không muốn dây dưa với bọn họ, nhưng nếu bọn họ không biết sống chết.

Lâm Thiệu Huy cũng không phải người ăn chay!

Sự kiên nhẫn có giới hạn!

Nghe vậy, trên mặt Từ Hữu Dung lộ ra nụ cười gượng gạo, cô ta không tiếp tục nói gì thêm nữa.

Bởi vì cô ta biết rằng cho dù cô ta có nói tiếp thì kết cục vẫn vậy.

“Còn nữa sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, chắc cô cũng đã nghe thấy lời mẹ cô nói rồi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play