Rõ ràng đó là chồng của cô, nhưng tại sao Từ Hữu Dung lại căng thẳng hơn cả cô?
Mà Bạch Tố Y cũng biết, với bản lĩnh của Lâm Thiệu Huy, không thể nào anh xảy ra chuyện.
Hai mắt Từ Hữu Dung đẫm nước mắt nhìn Bạch Tố Y.
“Bạch Tố Y, chị xin lỗi, là chị đã hại Lâm Thiệu Huy!”
“Chị cũng không nghĩ đến Võ Đông Anh lại vô sỉ như vậy! Đều tại mẹ chị, vì muốn chị và anh ta sống hòa thuận, nên mới liên lụy đến Lâm Thiệu Huy.
Nhưng rốt cuộc bây giờ chị mới thấy bản chất của anh ta, thủ đoạn gì hắn cũng bất chấp dùng, vô cùng hèn hạ vô sỉ, chị thật sự lo lắng Lâm Thiệu Huy sẽ…”
Bạch Tố Y cười cười nói: “Chị có thể nhìn ra bản chất của anh ta là tốt rồi, chị không cần lo lắng về Lâm Thiệu Huy, anh ấy chắc chắn sẽ có biện pháp thoát thân.”
Nhưng mà!
Từ Hữu Dung căn bản không tin, bởi vì cô ta biết nhà họ Lâm cũng ra tay rồi.
Với năng lực của Lâm Thiệu Huy, sao có thể đấu được với nhà họ Lâm?
Hai tay Từ Hữu Dung đau khổ ôm lấy đầu, bộ dáng cúi đầu ủ rũ.
“Chị họ, chị sao rồi?” Bạch Tố Y ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thật ra chị có thể nói ra mà, có phải chị lo Võ Đông Anh sẽ tìm chị gây sự không, em có thể bảo Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ dạy dỗ anh ta?”
Bạch Tố Y còn tưởng rằng Từ Hữu Dung đang lo lắng Võ Đông Anh, dù sao tên kia cũng có chút địa vị, nhà họ Võ ở Hà Nội cũng có tiếng tăm, tên kia lại là ông chủ nhỏ của nhà họ Võ, như vậy thật sự rất khó khăn.
Nhưng Từ Hữu Dung lại ngẩng đầu, vừa khóc nức nở vừa nói:
“Võ Đông Anh đối phó còn khá dễ, nhưng chị lo nhà họ Lâm, nhà họ Lâm là hào môn đứng đầu An Nam, quyền thế ngập trời, nếu như họ muốn giết một người, chỉ là chuyện của vài phút.”
Từ Hữu Dung nóng nảy đến nỗi nước mắt đều muốn chảy xuống, liên tục thấp giọng nói: “Bạch Tố Y, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Hay là chị đi cầu xin Võ Đông Anh để anh ta tha cho Lâm Thiệu Huy…”
Đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, người phụ nữ này ngay cả cách ấy cũng có thể nghĩ ra, đủ để thấy cô ấy thật sự lo lắng cho Lâm Thiệu Huy.
Mà Bạch Tố Y lại cười haha, dịu dàng an ủi: “Chị họ, chị cứ yên tâm, Lâm Thiệu Huy đã có bạn bè đứng ra giải quyết nhà họ Lâm, mà việc anh ấy đấu với nhà họ Lâm cũng không phải lần đầu tiên.”
Chuyện này!
Thật hay giả?
Vẻ mặt Từ Hữu Dung không tin, Lâm Thiệu Huy đấu với nhà họ Lâm không phải chỉ có một lần?
Trời ạ!
Bản lĩnh anh ta lớn như vậy, có thể so tay với con quái vật nhà họ Lâm sao?
Mình có nghe lầm không?
Nhưng cô lại tiếp tục nhíu lông mày, lo lắng hỏi: “Bạch Tố Y, em, em xác định người bạn kia của Lâm Thiệu Huy có thể đấu với nhà họ Lâm sao?”
Bạch Tố Y liền nhẹ gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, Lâm Thiệu Huy cũng không phải người bình thường, có anh ấy ở đây, không ai trên thế giới này có thể làm hại chúng ta.”
Không biết vì sao, khi Bạch Tố Y nói ra lời này lại cảm nhận được sự an toàn và ấm áp, tự nhiên thấy hạnh phúc vô cùng.
Mà bên cạnh khuôn mặt mỉm cười hanh phúc kia, Từ Hữu Dung lại cảm thấy đố kỵ.
Cho đến nay, cô vẫn nghĩ một mình Bạch Tố Y sống rất đau khổ, nhưng bây giờ cô sai rồi.
Bạch Tố Y sống rất tốt, so với bất cứ ai đều hạnh phúc hơn!
Có một người đàn ông yêu cô, có một gia đình viên mãn!
Cùng so sánh với nhau, cho dù có bao nhiêu tài sản, cho dù có sức mạnh cường đại không ai địch nổi, thì bây giờ đều không quan trọng.
Quan trọng là, tình cảm giữa Bạch Tố Y và người yêu càng ngày càng nồng nàn.
Tiền cũng nhiều, quyền thế cũng dụ người, nhưng hai người lại không môn đăng hộ đối.
Nhưng mà!
Lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng la hét ầm ĩ của Vương Diễm Lệ: “Nực cười, tên chó chết Lâm Thiệu Huy thế nhưng lại đắc tội với nhà họ Lâm, coi như bản lĩnh của anh ta lớn bằng trời, cũng không thể sống để trở về, không tin chúng ta liền đợi xem!”
Vương Diễm Lệ cười trên nỗi đau của người khác, dường như đang ước gì Lâm Thiệu Huy gặp chuyện không may.
Sau đó bà ta liền trừng mắt với Từ Hữu Dung: “Từ Hữu Dung, cô đi đâu thế hả? Tao cho mày biết, nếu tối nay mày không ăn cơm với cậu Võ, tao liền chết cho mày xem!”.