Cục trưởng Kiên vênh váo ngồi xuống chiếc ghế giữa, tay đập bàn đến “Bốp” một tiếng, sau đó trừng mắt:
"Lâm Thiệu Huy, còn không mau thuật lại hành vi phạm tội của mình! Nếu cậu không thành thật thú nhận, chúng tôi hoàn toàn có quyền chuyển cậu đến trại tạm giam!"
Lâm Thiệu Huy ôm ngực cười.
"Ha ha, các ông muốn bắt tôi đến Cục thi hành pháp luật rồi, tôi còn có thể làm sao được nữa? Cho dù các ông đưa tôi đến Cục thi hành pháp luật đi chăng nữa thì sau cũng vẫn phải ngoan ngoãn đưa tôi trở về nhà thôi."
"Đúng không, Cục trưởng Kiên? Ông biết rằng ông đang làm gì, và tôi cũng biết ông muốn làm gì.
Vậy thì chúng ta không cần phi lời như vậy, cứ trực tiếp bỏ qua cuộc thẩm vấn, đợi bốn mươi tám giờ sau đi!"
Nhà họ Lâm biết rằng họ không thể nhốt anh lại, mà mục đích của nhà họ Lâm chỉ là muốn giữ chân anh lại mà thôi.
Cục trưởng Kiên sững sờ, dường như ông ta không ngờ rằng thằng nhóc này lại biết hết mọi chuyện.
Hơn nữa anh ta đã biết mà còn tỏ vẻ không sao như vậy?
Võ Đông Anh ở bên cạnh chế nhạo:
"Nghe nói rằng người đứng đầu của Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, tên là Trương Hà Quân, có liên quan đến một ten rác rưởi như cậu hả? Có phải cậu muốn Trương Hà Quân giúp cậu thoát khỏi đống rắc rối này, đúng không?"
Lâm Thiệu Huy chỉ giễu cợt và không trả lời Võ Đông Anh.
Võ Đông Anh nói tiếp: "Nói cho cậu biết, Trương Hà Quân không biết chuyện lần này.
Cho dù biết, ông ta cũng không giúp được cậu!"
Lâm Thiệu Huy vẫn chỉ cười không:
"Vậy đúng thì sao, mà không đúng thì cũng làm sao? Võ Đông Anh, anh sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy tôi chỉ có Trương Hà Quân là người bạn duy nhất đấy chứ?"
Cục trưởng Kiên nặng nề vỗ bàn:
"Thành thật khai báo cho tôi, đã đến lúc này rồi mà còn dám phách lối như vậy?”
Lâm Thiệu Huy cong môi và chế nhạo:
"Chắc các anh không biết, mình bị nhà họ Lâm coi như bia đỡ đạn đúng không?"
Gì cơ?
Võ Đông Anh và Cục trưởng Kiên sửng sốt, sau đó cả hai cùng cười chế giễu.
Võ Đông Anh cười vài tiếng nói:
"Lâm Thiệu Huy, cậu nghĩ rằng cậu dùng vài câu nói ly gián thì chúng tôi sẽ tin những lời nói bừa của cậu sao? Cậu đừng có mà nằm mơ!"
"Cục trưởng Kiên, xem ra thằng nhóc này sẽ không ngoan ngoãn thú nhận, theo ý tôi, cứ để cậu ta chịu một chút hình phạt trước đã!"
"Chỉ là một con chó cứng đầu, chúng ta cứ phải để cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, cậu ta mới biết chúng ta lợi hại thế nào!"
Cục trưởng Kiên không giống như Hoắc Đông, ông ta không phải là một đứa ngốc.
Nghe những lời này của Lâm Thiệu Huy, ông ta lập tức bắt đầu suy ngẫm, một người mà ngay cả nhà họ Lâm cũng phải nghiêm túc để xử lý như vậy thì người như ông ta có thể động được vào sao?
Họ không biết rằng năng lực của họ thì không thể nào có thể giam giữ được Lâm Thiệu Huy, nhiều nhất là có thể trì hoãn một chút thời gian mà thôi.
Nhưng sau khi Lâm Thiệu Huy đi ra ngoài, anh sẽ đối phó với họ như thế nào?
Nhà họ Lâm đơn giản là để cho hai tên ngốc này đến chết thay!
"Võ Đông Anh, tôi sẽ cho các anh một cơ hội cuối cùng, đưa tôi rời khỏi đây.
Tất cả chuyện cũ đã xảy ra trước đó tôi sẽ bỏ qua cho các anh, nếu không...!Tôi đảm bảo anh sẽ chết không yên!"
Giọng điệu Lâm Thiệu Huy lạnh lùng đe dọa, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Cái gì!
Chỉ là!
Khi Võ Đông Anh nghe thấy điều này thì chỉ tay vào Lâm Thiệu Huy rồi cười lớn:.
ngôn tình sủng
"Ha ha ha, chỉ dựa vào cậu, cậu cho rằng mình là ai? Cho dù ngươi có Dược Phẩm Hoa Liên làm hậu thuẫn, nhưng lần này cậu lại chọc phải nhà họ Lâm, tôi sợ rằng ở khắp Thủ đô này cũng không có ai dám cứu một tên ngốc như cậu đâu!"
Cục trưởng Kiên cũng cười lạnh nhìn Lâm Thiệu Huy, như thể ông ta đang nhìn một con chuột thí nghiệm đang bị người khác tùy ý mổ xẻ.
Lúc này mới nhận ra, ở Thủ Đô này, nhà họ Lâm có bối cảnh không nhỏ, sao lại không thể xử lý một thằng nhãi nhắt như vậy được?
Lo lắng của chính mình là dư thừa, cậu ta cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi!
Lúc này!
Cục trưởng Kiên nghiêm nghị nói: "Lâm Thiệu Huy, tôi khuyên cậu nên nhìn rõ sự tình.
Nếu có thể tự thú sớm, chúng tôi cũng có thể khai báo với tòa án và xin giảm án cho cậu.
Còn nếu như cậu cứ ngoan cố, không chấp hành để điều tra thì kết cục còn tăng thêm hình phạt.”
Đúng lúc này, Võ Đông Anh đến gần Lâm Thiệu Huy, cười thích thú:
"Lâm Thiệu Huy, tôi nghĩ cậu nên ngoan ngoãn thú nhận tội lỗi của mình.
Nếu cậu có thái độ tốt, khi tôi và Từ Hữu Dung tổ chức đám cưới, tôi có thể đến nhà tù rồi đưa kẹo cưới cho cậu nếm thử, ha ha ha.".