Sau khi dập đầu, Vương Hữu Tài định đứng lên nhưng bị Lâm Thiệu Huy chặn lại.

“Vương Hữu Tài, ông cũng biết lừa gạt mọi người đấy, dập đầu xuống đất mà sao không phát ra tiếng nhỉ?”

Vương Diễm Lệ trợn mắt nói: “Lâm Thiệu Huy, cậu đừng quá đáng, anh tôi rõ ràng đã dập đầu rồi, cậu còn muốn thế nào?”

Lâm Thiệu Huy cười lạnh nói: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn cho ông ta biết cần hoàn thành lời hứa của mình thôi.

Dập đầu không vang mà còn gọi là dập đầu sao?”

Bà cụ lên tiếng nói: “Thiệu Huy nói đúng, Vương Hữu Tài, cậu dập đầu như vậy thì cũng chỉ là da đầu chạm vào sàn nhà, một chút tiếng cũng không có.”

“Bác à, cháu dập đầu cũng nhiều rồi.” Ông ta nhếch miệng cười.

“Nếu dập thêm thì sẽ thành sáu cái dập đầu mất.”

Bà cụ xua tay, sắc mặt không tốt nói: “Ba cái dập đầu kia không tính,cậu hãy dập một lần nữa, nhớ là phải có tiếng vang.”

Vương Hữu Tài cố trì hoãn để đợi em gái nói giúp mình.

Vương Diễm Lệ còn chưa mở miệng, Từ Đức Tường đã lên tiếng.

“Vương Hữu Tài, mẹ của tôi đã lên tiếng rồi, bảo cậu dập đầu thì cậu dập đi, nếu không nhanh lên, làm mẹ tôi tức giận mà tái phát bệnh thì tôi tuyệt đối không tha cho cậu."

Nghe vậy!

Mặt Vương Hữu Tài lập tức trở nên nhăn nhó.

Rơi vào đường cùng, Vương Hữu Tài một lần nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, nhịn đau dập đầu ba cái thành tiếng vang "bộp, bộp, bộp"

Mặt Vương Diễm Lệ dài ra như mặt lừa, tức giận nói lời tạm biệt bà cụ, dẫn theo Vương Hữu Tài, Vương Chí Quân cùng xoay người rời đi.

Ba người vừa xuống cầu thang đã bắt đầu nói chuyện.

Vương Hữu Tài tức giận nói với Vương Diễm Lệ: “Vương Diễm Lệ, lần này thì tốt rồi, con bé Hữu Dung nhà em thật rõ lắm chuyện, thế mà anh lại phải dập đầu trước tên vô dụng kia.”

Vương Diễm Lệ cũng tức giận, chỉ tay lên lầu nói.

“Anh hai, chẳng biết có phải tên vô dụng ấy chó ngáp phải ruồi không.

Bà cụ vừa uống mấy viên thuốc đó xong thì đã tỉnh lại.”

Vương Hữu Tài sờ cái trán bầm tím của mình, đau đớn nhếch miệng lên mắng:

“Tên vô dụng Lâm Thiệu Huy kia, anh sẽ không bỏ qua cho nó!”

Nghe vậy, Vương Chí Quân cũng ở một bên thêm dầu vào lửa.

“Đúng vậy, cô xem, lúc trước Lâm Thiệu Huy cũng đâu dám vô lễ với chúng ta.

Nhưng mà dạo gần đây, tên tên vô dụng này ngày càng kiêu ngạo, nếu không đuổi cậu ta đi sớm thì chúng ta sẽ phải chịu nhiều khổ sở.”

Đang lúc nói chuyện thì điện thoại Vương Diễm Lệ reo lên.

Bà ta cho tay vào túi lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Võ Đông Anh thì vô cùng tức giận.

“Này Đông Anh, cô nhờ mày làm ít việc mà mày làm cũng không xong.

Cô nhờ mày đi tìm một bác sĩ tới khám bệnh cho bà nội mà bây giờ vẫn không thấy bóng dáng ai là sao?”

Võ Đông Anh đã nghĩ ra cái cớ từ trước nên liền nói.

“Cô à, thật ra lúc cháu nhận được điện thoại của cô thì lập tức đã liên hệ với mấy bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Long Châu nhưng mấy bác sĩ đấy không có thời gian đến khám bệnh tại nhà.

Nếu không thì mai cháu lại liên hệ với họ đến khám bệnh cho bà.”

“Không cần nữa rồi.” Vương Diễm Lệ lạnh lùng nói.

“Bà cụ sắp khỏi bệnh rồi, không chừng ngày mai là có thể xuống giường.”

“Hả..? Nhanh vậy sao, có phải là nhờ được bác sĩ nổi tiếng rồi không cô?” Võ Đông Anh bất ngờ.

Vương Diễm Lệ trả lời: “Không có vị bác sĩ nào hết, chính là tên vô dụng kia đã cho bà cụ uống một viên thuốc nên bà cụ liền khôi phục sức khỏe, sắp khỏi hẳn rồi.”

Tên vô dụng?

Võ Đông Anh nhíu mày, mang vẻ mặt khó chịu nói:

“Đó là ai vậy?”

Để cho một tên vô dụng đoạt mất danh tiếng, Võ Đông Anh âm thầm ảo não, nếu biết bệnh của bà cụ chữa dễ như vậy thì anh ta đã đi cướp bác sĩ về cứu bà rồi.

Vương Diễm Lệ tiếp tục tức giận nói:

“Đông Anh ơi, đừng trách cô không nói cho cháu biết, dù gì cháu cũng là thiếu gia của một tập đoàn lớn, nếu cháu muốn mà không chịu chủ động thì sẽ bị tên tên vô dụng kia chiếm thế thượng phong, nếu cháu muốn lấy Hữu Dung thì chuyện này không đùa giỡn được nữa đâu.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play