Bùm!

Cửa phòng làm việc bị mở đến vỡ vụn ra, Dương Minh Mẫn cùng với Bạch Tố Y sợ hết hồn.

"Chết tiết, ai đấy?"

Sắc mặt của Dương Minh Mẫn trong nháy mắt âm trầm hẳn xuống.

Mắt thấy công việc sắp thành công rồi, anh ta làm sao cũng không nghĩ ra lại có người tới để quấy rối.

Lập tức, ánh mắt của anh ta hướng đến cửa phòng làm việc đã vỡ tan tành, cánh cửa bằng gỗ rắn chắc hoàn toàn bị vỡ thành những mảnh mùn cưa.

Một người thanh niên chậm rãi đi vào.

Người tới chính là Lâm Thiệu Huy.

"Thằng nhãi, mày là ai? Vệ sĩ, vệ sĩ đâu? Mẹ nó, ai để cho thằng nhãi này bước vào đây thế? Mau đuổi hắn ta ra ngoài cho tôi!" Ánh mắt Dương Minh Mẫn lạnh lùng vô cùng, hô to kêu lớn vệ sĩ của mình.

Mà Bạch Tố Y khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm:

"Thiệu Huy..."

Vừa nói, cô chạy thật nhanh tới bên Lâm Thiệu Huy.

Giờ khắc này ở trong lòng cô tất cả kinh hoàng và tuyệt vọng hoàn toàn biến mất, tựa như thân ảnh gầy gò của Thiệu Huy, có thể giúp cô chống lại tất cả, để cho cô không còn sợ hãi và lo âu.

Thiệu Huy?

Dương Minh Mẫn nghe được hai chữ này, hơi sững sờ:

"Mày là thằng chồng phế vật của Bạch Tố Y?"

Nói tới chỗ này, Dương Minh Mẫn cười lớn.

Nếu như là những người khác có lẽ anh ta còn có chút kiêng kỵ, nhưng là chồng của Bạch Tố Y, ở thành phố Nam Giang này nổi tiếng là một tên phế vật.

Anh ta đường đường là Đại thiếu gia của Tập đoàn Trọng Thời sao có thẻ để mắt tới một kẻ ở rể.

"Thằng nhóc kia, làm sao? Nếu mày đã ở đây, thì tao cũng không lừa dối mày làm gì!"

Vừa nói, ánh mắt của Dương Minh Mẫn không chút kiêng kỵ nào nhìn dáng vẻ nóng bỏng, diêm dúa, lòe loẹt của Bạch Tố Y, tròng mắt nhìn ngắm một cách đầy tham lam cùng tà ác:

"Tao rất vừa ý vợ mày! Nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền mới có thể nhường cô ta cho tao!"

Vừa nói Dương Minh Mẫn vừa móc từ trong ngực ra vài tờ chi phiếu.

"200 nghìn đô?"

"400 nghìn đô?"

Sự sỉ nhục!

Giờ khắc này, cả sắc mặt của Bạch Tố Y hay là Lâm Thiệu Huy đều âm trầm tới cực điểm.

Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, trình độ phách lối của Dương Minh Mẫn lại cao đến như vậy, đối mặt với chồng của người khác lại muốn trực tiếp bỏ tiền ra để mua vợ của người ta.

"Nhãi con, đừng quá tham lam.

Tao từng nghe nói, mày ở gia tộc nhà họ Bạch địa vị còn không bằng một con chó, không bằng ông đây cho mày ít tiền ngoan ngoãn mà cút đi!"

"Như vậy đi, tao cho mày mười triệu đô.

Rồi cút đi!"

Nói xong, Dương Minh Mẫn ghi số năm mươi triệu trên tấm séc.

Cười nhạt rồi vò nát tấm séc!

Sau đó tựa như đuổi kẻ ăn mày, đem một tờ chi phiếu vò nát ném thẳng vào mặt của Lâm Thiệu Huy.

Bộp bộp!

Âm thanh của tờ chi phiếu từ không trung rơi xuống dưới đất, ở trong phòng làm việc mà vang vọng hẳn lên, mà ở ngoài cửa Dương Thiên Hà cùng tất cả nòng cốt của tập đoàn Bạch Kỳ đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ là vẻ mặt của những người này đều tràn đầy vẻ kỳ quái, ánh mắt nhìn Dương Minh Hạo giống như là nhìn một tên ngốc vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play