Từ Hữu Dung nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức không nói được câu nào.
Hoá ra ở đây còn có hai bố con Vương Hữu Tài đang giở trò quỷ!
Nhưng mà đúng vào lúc ấy, Từ Hữu Dung lại bị tiếng chuông điện thoại dồn dập làm cho tỉnh táo lại.
Cô ấy vừa nhấc điện thoại lên nhìn, thấy là số của ba cô ấy, Từ Đức Tường, thì lập tức ngồi dậy, nhấn trả lời.
"Vâng, ba, có chuyện gì sao?"
Đầu bên kia điện thoại, Từ Đức Tường lo lắng hỏi.
"Hữu Dung, tối hôm qua con đã đi đâu vậy, gọi cho con nhiều cuộc như thế mà con cũng không nhấc máy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nghe được giọng nói lo lắng của người cha già kia, Từ Hữu Dung lập tức cảm thấy ấm ức muốn khóc, chỉ trả lời vòng vo: "Hôm qua bọn con đã ở bên ngoài rất lâu."
"Còn nữa, nhân tiện con sẽ ở lại khách sạn, buổi chiều mới về nhà."
Từ Đức Tường quở trách: "Bà nội con đã trong cơn nguy kịch rồi, các con mau mau tới đây ngay, mọi người đều đã tập trung ở chỗ bà nội con rồi."
Nói xong, Từ Đức Tường bèn cúp máy.
Cái gì? Bà nội đang trong cơn nguy kịch rồi?
Từ Hữu Dung lập tức lo lắng, vốn dĩ cô ấy về nước lúc này, một phần là muốn quay về phát triển, một mặt khác cũng là vì bệnh tình của bà nội không ổn định.
Vợ chồng Vương Diễm Lệ vừa mới đưa bà cụ đến Hà Nội chạy chữa, không ngờ hiện tại lại nghe được tin bà đang trong cơn nguy kịch.
"Bạch Tố Y, bây giờ chúng ta đến nhà bà nội ngay, tình hình của bà đang nguy kịch rồi."
Mấy người Lâm Thiệu Huy cũng chẳng dám thờ ơ, vội vàng làm thủ tục xuất viện với Từ Hữu Dung rồi lập tức thuê xe chạy tới bệnh viện chỗ bà cụ ở.
Sau khi đến được bệnh viện rồi, bọn họ mới phát hiện mấy người Vương Diễm Lệ và Vương Hữu Tài đã có mặt ở đó, thậm chí còn có không ít thành viên nhà họ Từ.
Mọi người thấy Lâm Thiệu Huy đi theo sau lưng Từ Hữu Dung, không khỏi tỏ ra chán ghét, lạnh nhạt.
Rõ ràng là trước khi bọn họ tới đây, mấy người Vương Hữu Tài đã nói gì đó với những thành viên khác trong nhà rồi.
Vương Chí Quân lập tức cười lạnh, nói: "Hừ, Từ Hữu Dung, cô đúng là đứa cháu gái quý hoá mà.
Bệnh tình của bà nội nghiêm trọng như thế, mà cô vẫn ở bên ngoài thảnh thơi chơi đùa với tên vô dụng này được!"
Vương Hữu Tài nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, cũng tỏ vẻ là người đi trước, lạnh lùng nói: "Cái này cũng không trách cháu được.
Nếu mà cháu giao du với người bình thường thì không nói.
Đằng này lại là một kẻ dối trá, vô cùng, đây không phải là gần mực thì đen, gần đèn thì tỏ sao?"
Ngay cả khi bị bọn họ khiêu khích, Từ Hữu Dung cũng chẳng buồn cãi nhau với bọn họ mà chỉ quay qua hỏi Vương Diễm Lệ.
"Mẹ, ba của con đâu?"
Vương Diễm Lệ liếc cô ấy một cái: "Ba của con còn có thể ở đâu nữa? Đang trông coi bà nội con ở trong phòng ngủ kìa."
Từ Hữu Dung lập tức kéo tay của Lâm Thiệu Huy, tiến vào bên trong phòng ngủ của bà nội.
Sau lưng vẫn truyền đến tiếng nói khiêu khích của mấy người nhà họ Từ.
Lại còn cười nhạo Bạch Tuấn Sơn, nói: "Bạch Tuấn Sơn, nhìn Bạch Tố Y nhà anh kìa, đến bây giờ vẫn không chịu ly hôn với cái loại ăn cơm chùa ấy đi, ngược lại còn dính chặt với cậu ta hơn rồi."
Vương Hữu Tài càng mắng: "Cái con bé ngốc Bạch Tố Y ấy, còn không sớm tỉnh ngộ, nhiều con nhà giàu theo đuổi con bé như vậy, nó rõ ràng là trúng tà rồi, mới có thể ở chung với cái tên vô dụng kia."
Nghe xong.
Bạch Tuấn Sơn cùng với Thẩm Ngọc Trân đều tức giận muốn run lên, bọn họ cho Vương Hữu Tài đến 7,5 triệu đô, kết quả là ông ta còn nhắm vào nhà bọn họ."
Một chút ân tình cũng không giữ lại!
Quả đúng là một lũ sói mắt trắng!
Trong phòng ngủ, bà cụ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đã rơi vào trạng thái hít vào thì ít, thở ra thì nhiều rồi.
Xem ra, bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ trần thế.
Hai mắt Từ Đức Tường ngấn lệ, tay chân luống cuống canh chừng ở bên cạnh giường của mẹ.
Từ Hữu Dung nhìn thấy bệnh tình của bà nội nguy kịch như vậy, nước mắt lập tức tràn mi.
"Ba, tình hình hiện tại thế nào rồi?" Từ Hữu Dung sốt ruột hỏi.
Từ Đức Tường chầm chậm lắc đầu nói: "Bệnh viện đã xem xét rồi, đều nói tuổi tác của bà đã cao, sắp chạm đến giới hạn rồi, cho dù có cứu chữa đi nữa thì cũng vô dụng thôi."
Lúc này, mấy người nhà họ Từ cũng đi vào trong phòng, đứng hết bên cạnh giường của bà cụ.
Vương Diễm Lệ ra vẻ đau khổ, giả vờ thở dài nói:
"Ôi, Đức Tường, mẹ chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, hay là đừng chạy chữa làm gì, tránh cho mẹ càng đau đớn, chúng ta nên thu xếp chuyện hậu sự thôi.".