"Đồ vô dụng chết tiệt, ở đây không có chuyện của mày, cút đi cho tao!"
Vương Diễm Lệ tức giận nói, đồ chó chết Lâm Thiệu Huy này lại dám đến phá hỏng chuyện của bà ta?
Quả thật là đáng chết!
Mà Lý Ngân Sinh đứng một bên cũng cười lạnh nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Có điều Lâm Thiệu Huy cũng chẳng thèm để ý đến đồ ngu ngốc Vương Diễm Lệ, mà chỉ nhìn chằm chằm Lý Ngân Sinh:
"Nói đi, anh muốn chết kiểu gì?"
Lúc này đã không cần phí lời nữa, bởi vì Lâm Thiệu Huy tới đây chính là vì giết người.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy bá đạo như vậy, Vương Diễm Lệ và Từ Hữu Dung lập tức bối rối.
Nhất là Từ Hữu Dung!
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Thiệu Huy, trong lòng nghĩ thầm: Tên này để ý đến mình như vậy, không phải là thích mình rồi đấy chứ?
"Bớt nói nhảm, mày lại dám nói chuyện như thế với cậu Sinh? Lập tức xin lỗi cậu Sinh ngay!"
Vương Diễm Lệ bắt đầu mắng chửi, căm tức nhìn Lâm Thiệu Huy, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lý Ngân Sinh:
"Cậu Sinh, người này là họ hàng nghèo của nhà chúng tôi, quan hệ giữa chúng tôi cũng không quá tốt, cho nên cậu muốn xử lý cậu ta như thế nào cũng không liên quan đến chúng tôi!"
"Mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy?"
Từ Hữu Dung nhìn Vương Diễm Lệ bằng ánh mắt không thể tin được, mẹ của cô ta thật sự điên rồi.
Nhưng lúc này Lâm Thiệu Huy và Lý Ngân Sinh đều không đếm xỉa đến Từ Hữu Dung và Vương Diễm Lệ, bây giờ trong mắt bọn họ cũng chỉ có đối phương mà thôi.
Hồi lâu sau, Lâm Thiệu Huy nói:
"Từ Hữu Dung, dẫn mẹ cô đi!"
"Đi? Tại sao tao phải đi? Mày là cái thá gì, có tư cách gì bảo tao đi?"
Vương Diễm Lệ chửi ầm lên, vẻ mặt bực bội.
Nhưng vẫn bị Từ Hữu Dung cưỡng ép lôi ra ngoài, Từ Hữu Dung cũng ý thức được cục diện có gì đó sai sai, Lâm Thiệu Huy hẳn là quen biết Lý Ngân Sinh.
Mà lúc này, Lý Ngân Sinh bắt đầu nở một nụ cười:
"Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
Hả?
Lâm Thiệu Huy nhướng mày, nói:
"Anh biết tôi sẽ đến?"
Đối phương nhìn thấy lại không sợ, lúc này trong lòng Lâm Thiệu Huy có một loại dự cảm chẳng lành.
Lý Ngân Sinh cười ha ha gật đầu:
"Lâm Thiệu Huy, không ngờ tới phải không, cậu thông minh một đời nhưng lại hồ đồ nhất thời, ngay tại lúc cậu có mặt ở đây trong khoảng thời gian này thì kế hoạch của chúng tôi đã thành công rồi!"
Kế hoạch?
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy bỗng nhiên trầm xuống:
"Kế hoạch gì!"
Mà lúc này đây, Từ Hữu Dung và Vương Diễm Lệ cũng hoàn toàn ngây người, hai người đều nghe như lọt vào trong sương mù.
"Ha ha ha, ngay tại lúc cậu có mặt ở đây, mục đích của chúng tôi đã đạt được! Toàn bộ thành phố Nam Giang, người của cậu đã chết hết gần như không còn!"
Lý Ngân Sinh cười ha ha như điên, khiêu khích nhìn nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
"Anh có hơi đánh giá thấp Lâm Thiệu Huy tôi rồi đấy? Tôi đã sớm sắp xếp người bên cạnh bọn rồi, cho dù các anh đi bao nhiêu người cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!"
Lâm Thiệu Huy cũng khinh thường cười một tiếng.
Nhưng mà!
Nghe thấy lời này, Lý Ngân Sinh lại cười càng lớn tiếng hơn, lạnh lùng nói:
"Vậy nếu như tôi cho cậu biết, lần này người trợ giúp chúng tôi còn có Hứa Long Quán và Hạ Lan Tuyên, cậu còn có thể tự tin như thế nữa không?"
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy thay đổi trong nháy mắt!
Bối cảnh của đối phương còn thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng của anh!
Vù!
Lâm Thiệu Huy cứ thế tập kích bất ngờ, sau đó một tay bóp chặt cổ họng Lý Ngân Sinh.
Giọng nói kia lộ ra sát ý vô tận:
"Chúng mày đang đùa với lửa đấy!"
Vẻ mặt Lý Ngân Sinh tuy hiện lên đau đớn, nhưng vẫn đang cười lạnh như cũ:
"Lâm Thiệu Huy, nếu tôi đã tới đây thì không có ý định còn sống mà rời đi, cậu biết thế nào là tử sĩ chứ?"
Tử sĩ, đương nhiên là thề sống chết cống hiến cho chủ nhân, thời điểm Lý Ngân Sinh xuất hiện ở đây cũng đã sớm quyết định sẽ hy sinh bản thân rồi.
Vừa dứt lời!
Một đám người phá cửa mà ra trong chớp mắt, vọt vào nhanh như chớp.
Sau đó nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Cảm nhận được sát khí của những người này, hai mẹ con Từ Hữu Dung đều căng cứng cả người, dáng vẻ rất lo lắng.
Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn khinh thường như cũ:
"Anh cho rằng tìm đám vô dụng này đến đây là có thể làm gì được tôi ư? Anh cũng coi thường Lâm Thiệu Huy tôi quá nhỉ?"
Lý Ngân Sinh cười gằn nói:
"Chúng tôi biết chúng tôi không giết nổi cậu, nhưng mục đích của chúng tôi chính là vì kéo dài thời gian ngăn cậu lại!"
Ầm!
Nghe thấy vậy Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn nổi giận:
"Các người, đáng chết!"
Rắc rắc!
Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, Lâm Thiệu Huy đã bẻ gãy yết hầu của Lý Ngân Sinh.
Ý thức được việc mình bị lừa, lúc này anh đã sắp phát điên rồi.
Mà nhìn thấy Lý Ngân Sinh bị Lâm Thiệu Huy giết ngay tại chỗ, Vương Diễm Lệ bị dọa sắp chết khiếp rồi..