Bên kia im lặng một lát, sau đó truyền tới giọng nói uy nghiêm: “Ông nói đi.”
“Có kẻ muốn đối phó với nhà họ Lâm, chính là thần y Lâm gần đây rất nổi tiếng ở An Nam, bây giờ cậu ta đang ở đây!” Lâm Chí Đô nói, sau đó cười lạnh nhìn Lâm Thiệu Huy, dường như chỉ cần chủ nhân của cú điện thoại này lên tiếng thì chắc chắn Lâm Thiệu Huy sẽ phải bỏ qua cho Lâm Tông Thụy.
“Kêu cậu ta nghe máy đi.”
Lâm Chí Đô đắc ý nói: “Lâm Thiệu Huy, có người kêu cậu nghe máy, nghe xong thì hãy cút xéo như một chó đi, ha ha ha!”.
harry potter fanfic
“Ông nội, ông tìm ai giúp đỡ vậy?” Thấy vẻ đắc ý của Lâm Chí Đô, Lâm Tông Thụy sợ ngây người, kích động hỏi.
Nhưng Lâm Chí Đô lại cười thần bí, nói: “Cháu sẽ biết nhanh thôi.”
Lâm Thiệu Huy nghi hoặc nhận điện thoại, sau đó hỏi: “Tôi là Lâm Thiệu Huy đây, ông là ai?”
“Tên tôi là Hứa Long Quán!”
Nghe thấy cái tên này, cha con Lâm Tông Thụy cùng Trương Kiến Quân đều run lên, vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là sợ ngây người.
Sao họ lại không biết cái tên Hứa Long Quán? Cả An Nam này không ai không biết cái tên này.
Bởi vì chủ nhân của cái tên này chính là một trong bốn vị đại tướng của An Nam! Lâm Chí Đô lại gọi điện thoại nhờ Hứa Long Quán giúp đỡ ư? Trời đất, nhà họ Lâm còn có liên hệ với đại tướng Hứa sao? Quả thực là rất khó tin!
“Ha ha ha! Lâm Thiệu Huy, ngay cả đại tướng Hứa cũng đứng về phía tao! Mày không giết tao được đâu! Nghe ông nội nói chưa? Cút xéo như một con chó đi!” Lâm Tông Thụy cười phá lên, hắn ta biết mình đã tránh được một kiếp, Lâm Thiệu Huy trâu bò đến mấy cũng không thể đối nghịch với đại tướng Hứa.
Hắn ta không tin thằng ngu này có lá gan và năng lực, nếu nó thực sự dám làm vậy thì đại tướng Hứa sẽ phanh thây nó!
Nhưng Lâm Thiệu Huy chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Tất cả thanh âm đều ngưng bặt.
Mọi người sững sờ, không thể tin vào tai mình.
Vậy thì sao? Người kia có biết mình đang nói gì không? Đối mặt với Hứa Long Quán mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Đúng là điên khùng! Cậu ta dám ở trước mắt bao người chống đối Hứa Long Quán ư? Đồ điên! Đúng là đồ điên! Mọi người khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy, cảm thấy người này đang tìm đường chết!
Hứa Long Quán cũng không ngờ người trẻ tuổi này lại không biết điều như vậy.
Mình đã cho thấy thái độ mà cậu ta vẫn thờ ơ.
Thế là ông ta nổi giận, giọng nói càng trầm thấp: “Bây giờ rời khỏi nhà họ Lâm! Tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!” Giọng điệu rõ ràng là ra lệnh.
Song Lâm Thiệu Huy vẫn không quan tâm, khinh miệt hỏi ngược lại: “Bây giờ ông cút đi, tôi cũng sẽ không suy xét giết ông, thế nào?”
Đại tướng Hứa? Làm như người khác không phải là đại tướng í! Đại tướng giỏi lắm sao?
Vừa dứt lời, đám Lâm Tông Thụy suýt nghẹt thở, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy.
Người kia dám đe dọa sẽ giết Hứa Long Quán ư? Cậu ta lấy đâu ra dũng khí? Đó chính là đại tướng Hứa, có trăm vạn binh mã, bốn vị đại tướng ai mà chẳng phải uy chấn bốn phương, quyền thế ngập trời? Toàn bộ An Nam này đều là dưới một người trên vạn người, nhưng thằng ngu Lâm Thiệu Huy này lại dám ngang nhiên khiêu khích một vị đại tướng ư? Quả thực là tìm chết!
“Ha ha ha, Lâm Thiệu Huy, mày đúng là đồ ngu, dám nhục nhã đại tướng Hứa như thế! Mày quả thực là ăn tim hùm mật gấu! Kế tiếp dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được cái mạng chó của mày đâu!”.