Mỗi lần Lâm Thiệu Huy ra tay, cũng đều có thể nói là vô cùng chấn động đến mọi người.
Mà mỗi lần anh ra tay, lại là một lần bọn họ tăng thêm sự sợ hãi.
Lâm Thiệu Huy điềm tĩnh nhìn Chu Nguyên Triều hỏi: “Bây giờ ông có thể thả người rồi chứ?”
Lại là một dáng vẻ đẹp trai khí thế!
Bùng nổ!
Hoàn toàn bùng nổ rồi!
Tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng nữa, rốt cuộc lai lịch anh như thế nào, mà dưới tất cả con mắt của mọi người, có thể dùng thái độ hống hách kiêu căng như vậy để nói chuyện với Chu Nguyên Triều cơ chứ.
Điều này đối với bọn họ mà nói, thật sự giống như nằm mơ vậy!
Tất cả nhân vật lớn cũng bị anh làm cho giật mình!
Tuy nhiên, Chu Nguyên Triều vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính lịch sự: “Anh Lâm cứ nói đùa.
Thực ra ông Dược chỉ đến chỗ này của chúng tôi với tư cách là khách thôi.
Chúng tôi tuyệt đối không có ý làm khó ông ấy đâu.
“Nếu như anh muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dẫn ông ấy đi!”
Anh ta vừa dứt lời, ngay cả Lý Huân Nhiên cũng vô cùng kinh hãi.
Lâm Thiệu Huy đã yểm bùa hay ma thuật gì sao?
Đây chính là Chu Nguyên Triều đó ạ!
Ngay cả Lâm Chí Đô, Chu Nguyên Triều cũng không coi ra gì cả.
Nhưng có thể thấy rằng Lâm Thiệu Huy chỉ cần viết mấy chữ mà thôi, mọi chuyện đã dễ dàng được giải quyết xong xuôi.
Lâm Chí Đô ngay lập tức phát điên lên, ông ta đi về phía Chu Nguyên Triều: “Chu Nguyên Triều, ông già kia! Rốt cuộc ông có ý gì hả? Ông không nể mặt tôi sao, mà lại để thằng nhãi ranh này dẫn người đi hả?”
“Là ông cố tình chống đối tôi phải không?”
Cố tình!
Trong suy nghĩ của Lâm Chí Đô, nhất định là Chu Nguyên Triều cố tình làm vậy vì để làm nhục ông ta nên mới để cho Lâm Thiệu Huy dẫn người đi.
Ở ngay trước mặt tất cả mọi người mà làm nhục ông ta đây mà!
Nhưng mà Chu Nguyên Triều lạnh nhạt nhìn ông ta, giọng có ý cười cượt nói: “Ông coi lại xem bản thân ông là cái thá gì chứ, làm sao xứng được đánh đồng cùng với anh Lâm đây được?”
Cái gì cơ?
Sau khi mọi người nghe nói như vậy, toàn bộ đều trợn tròn mắt lên.
Ở trong mắt của Chu Nguyên Triều, địa vị của Lâm Chí Đô còn không cả bằng cái thằng oắt con này ư?
Đùa gì thế hả?
Ngay lúc này, Lâm Chí Đô cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đột nhiên trong lòng ông ta thoáng hiện sự sợ hãi, chẳng nhẽ chỉ còn có mỗi ông không biết đến thân phận của Lâm Thiệu Huy này hay sao?
“Đưa người ra đây mau, tôi không có nhiều thời gian đâu!”
Lâm Thiệu Huy lạnh nhạt nói.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì hả, còn không mau dẫn người ra đây đi?”
Chu Nguyên Triều hung hăng trợn mắt nhìn tới Chu Tiềm Long, rồi sau đó quay đầu đối mặt với Lâm Thiệu Huy: “Anh Lâm xin hãy chờ một lúc, tôi lập tức dẫn ông Dược ra.”
Lâm Chí Đô đứng một bên.
Sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng đã hoàn toàn chết lặng.
Đầu óc của mọi người đều trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy những chuyện trước mắt đều quá hoang đường, không thể tưởng tượng nổi những việc này.
Bọn họ thực sự không dám tin đây là sự thật!
Sau đó không lâu, ông Dược được dẫn ra ngoài, rồi sau đó Lý Huân Nhiên vội vàng bước nhanh ra đón ông, khẩn trương hỏi: “Thầy ơi, thầy không sao chứ ạ?”
“Thầy không sao cả!”
Ông Dược lắc đầu một cái, nhưng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lâm Thiệu Huy
Mặc dù ông biết Lâm Thiếu Huy không phải người bình thường, nhưng cũng chưa từng nghĩ anh lại có uy thế đến mức độ như vậy.
Chỉ sau hai giờ ngắn ngủi kể từ khi bản thân ông bị bắt cóc, anh không cần phải đụng tay vào mà cũng đã khiến cho Chu Nguyên Triều phải chủ động thả người.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Chu Nguyên Triều một mực cung kính với người kia, ông Dược càng khẳng định rằng, bản thân mình đã đánh giá thấp chàng trai trẻ tuổi đứng trước mắt này.
Ngay lúc này, giọng điệu của Lâm Thiệu Huy chuyển đổi, hơi tỏ vẻ chất vấn nói: “Trước đó, là ai đánh vợ tôi?”
Hả?
Ngay lập tức, cả người Chu Nguyên Triều trở nên căng thẳng, cả người giống như cứng đờ, đứng trước mặt Lâm Thiệu Huy vô cùng sợ hãi.
“Phù, phù!”
Chu Tiềm Long đứng bên cạnh ông ta lại càng dứt khoát, ngay lập tức trực tiếp quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy lên: “Anh Lâm, xin anh hãy tha mạng, xin anh hãy tha mạng cho tôi!”
“Tôi không phải cố ý đâu, bởi vì tôi không biết mối quan hệ của anh với cô ấy, cho nên mới...”
Chu Tiềm Long đã sắp khóc đến nơi rồi, đánh người phụ nữ Tướng Huy ấy, không phải là đang muốn tìm cái chết sao?
Đừng nói là anh ta dám đắc tội với người đàn ông trước mặt này, ngay cả bố của anh ta cũng chẳng dám nữa là.
Lúc này anh ta chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi mà thôi.
"Đồ khốn nạn!”
Chu Nguyên Triều gào lên như sấm dội, sau đó giận dữ hét lớn: “Người đâu, chặt đứt chân của Chu Tiềm Long cho ta!”.