“Chủ nhân nhà họ Lâm! A lô! Nói chuyện đi chứ, chủ nhân nhà họ Lâm!”
Chủ nhân nhà họ Vương cuồng loạn giận dữ hét lên, lúc này ở bên trong giọng nói vậy mà cũng đã lộ sự nghẹn ngào.
“Ba, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ đây?”
Vương Quang Duy cũng giống là đã hoá điên, bắt lấy tay cha mình, lệ rơi đầy mặt, tra hỏi.
Anh ta đã ý thức được, Lâm Chí Đô là vứt bỏ bọn họ!
Vì sao?
Bởi vì tên đàn ông Lâm Thiệu Huy ở trước mặt này, nhà họ Lâm cũng không thể đắc tội được!
“Không có việc gì, không có việc gì! Chủ nhân nhà họ Lâm, chắc chắn là nhấn nhằm! Để ba gọi lại, ba gọi lại là được!”
Sắc mặt của chủ nhân nhà họ Vương trắng bệch, không ngừng lặp lại câu không có việc gì, sau đó không ngừng gọi điện thoại Lâm Chí Đô.
Lại bởi vì hai tay đang run rẩy, nhiều lần đều ấn sai dãy số!
Thật vất vả bấm đúng, giọng nói ở đầu dây bên kia truyền tới lại khiến cho bọn họ phải tuyệt vọng!
“Xin chào, số máy ngài gọi hiện tại đã tắt máy…”
Tắt máy!
Lâm Chí Đô là hoàn toàn có dự định muốn vứt bỏ bọn họ, bởi vì ông ta biết mình đắc tội không nổi Lâm Thiệu Huy, cũng cứu không được cha con nhà Vương Quang Duy, cho nên dứt khoát đến cả mặt mũi cũng không cần.
Trực tiếp tắt máy, coi như việc gì cũng đều chưa từng xảy ra!
Trời ạ!
Đến cùng là loại tồn tại như thế nào có thể để cho loại bá chủ cấp cao như Lâm Chí Đô này, bây giờ lại chịu nhục nhã?
Càng gọi càng tuyệt vọng, mỗi một đều là truyền đến giọng nói nhắc nhở đã tắt máy, chủ nhân nhà họ Vương lúc này đã không thể khống chế sự run rẩy toàn thân.
“Không cần gọi nữa, coi như ông có gọi nát cả điện thoại, ông ta cũng sẽ không nhận điện thoại của ông.”
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nói, tựa như là mèo vờn chuột nhìn xem cha con Vương Quang Duy.
Phù phù!
Chủ nhân nhà họ Vương đã hoàn toàn bị dọa đến tê liệt, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Bỏ qua cho chúng tôi, chỉ cần anh bỏ qua cho chúng tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”
Ông ta đã tuyệt vọng, chỉ có thể quỳ gối trước mặt Lâm Thiệu Huy, cầu xin tha thứ.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy lại cười lạnh nói:
“Vừa rồi, các người vốn nên để cho tôi rời đi, không phải sao?”
Một câu, cũng đã nói rõ thái độ của Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, Lâm Thiệu Huy liền nhìn về phía từ Long Khiếu:
“Ông Khiếu, không ngại thay tôi làm một chút công việc thu dọn chứ?”
Từ Long Khiếu mỉm cười, nói:
“Cực kỳ vui lòng!”
Biểu cảm của hai cha con Vương Quang Duy đột nhiên cứng đờ, lúc này đã hối hận đến phát điên rồi.
Lâm Thiệu Huy nói rất đúng, vừa rồi bọn họ hẳn là nên thả Lâm Thiệu Huy đi, nếu như thả Lâm Thiệu Huy đi, thì làm sao sẽ xảy ra những chuyện này nữa?
Xong rồi!
Bọn họ xem như hoàn toàn xong đời rồi!
Đều là do tên Vương Quang Duy kia đáng chết lại ngu xuẩn, nếu như không phải ngày đó có can đảm như vậy, mới náo loạn thành tình huống ngày hôm nay.
Lúc này người đáng chết nhất, hẳn là Vương Quang Duy mới đúng!
Mà lúc này Lâm Thiệu Huy mới xoay đầu lại nhìn về phía Lý Ngãi Quý:
“Hiện tại chúng ta có thể đi!”
Lý Ngãi Quý cười khổ một tiếng, nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
“Còn cần thiết sao?”
Cô ta rất cảm kích Lâm Thiệu Huy, vì để cô ta lấy lại mặt mũi, làm cho tất cả mọi người đều biết cô ta vứt bỏ Vương Quang Duy là quyết định chính xác.
Thế nhưng tình huống lúc này, cô ta cảm thấy mọi chuyện đều đã không quan trọng, nhà họ Lý đã từ bỏ cô ta.
Lâm Thiệu Huy nhún vai, không quan trọng nói:
“Không biết, nhưng nhìn đến bọn họ khó chịu như vậy, vậy thì tôi lại thoải mái rồi!”
Sau đó, anh liền vươn tay, nắm lấy tay Lý Ngãi Quý:
“Đi thôi, em yêu!”
Mặt Lý Ngãi Quý ửng hồng khẽ gật đầu, không có lên tiếng, tùy ý để Lâm Thiệu Huy kéo tay cô ta rời khỏi nhà họ Lý.
Nhưng đúng lúc này, ông cụ nhà họ Lý lại đi nhanh đến, lập tức liền ngăn cản ở trước mặt của bọn họ, cười rạng rỡ nói:
“Cháu rể ngoan, cháu đây là muốn đi đâu vậy? Lúc này mới vừa tới sao lại đi rồi, cơm còn chưa ăn mà, ăn cơm rồi hãy đi!”
Sự tồn tại đến mức nhà họ Lâm cũng phải sợ hãi, người trẻ tuổi ưu tú như thế, làm sao có thể tùy tiện thả anh ta rời đi?
Đây chính là cơ hội to lớn đấy!
Cho dù có phải đưa cái mặt mo này ra, ông cụ nhà họ Lý cũng phải muốn thử một chút!
Mà Lâm Thiệu Huy thì chỉ lạnh lùng nhìn ông ta một cái, âm dương quái khí nói:
“Tôi nghĩ hẳn là do ông đã hiểu lầm, tôi chỉ là người ăn bám mà thôi, nào có tư cách làm cháu rể của ông chứ?”
“Tôi không với cao nổi đâu!”.