Mấy ngày nay, Lâm Chí Đô có thể nói là loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, một bên phải bận rộn đi bình hỗn loạn, một bên vẫn còn muốn ổn định tinh thần quân đội.
Bây giờ mấy đối tác thương nghiệp của Lâm gia, cùng mấy cổ đông lớn, đều đối với bọn họ có ý kiến nghiêm trọng.
Nếu nhà họ Lâm của ông ta không còn có thể cứu vãn được tình thế, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, ông ta không đặc biệt nhiệt tình với các cuộc gọi từ hai cha con Vương Quang Duy.
“Ông Lâm, bên này tôi gặp phải chút vấn đề, hy vọng ngài có thể cứu chúng tôi, nếu như ngài không cứu chúng tôi, như vậy nhà họ Vương coi như gặp phải tai họa!”
Vương gia chủ buồn bã nói, thời điểm với đối mặt Lâm Chí Đô, tựa như là một chú chó vẫy đuôi mừng chủ nhân của nó vậy.
Muốn bao nhiêu khiêm tốn liền có bấy nhiêu khiêm tốn.
“Ừ?”
Lâm Chí Đô ở đầu kia lập tức nhướng mày, toàn bộ đế đô ai không biết nhà họ Vương là con chó của Lâm gia bọn họ?
Tục ngữ đã nói, không phải đánh chó còn phải nhìn mặt chủ sao!
Dám gây khó dễ cho nhà họ Vương, đây không phải là đang đánh vào mặt Lâm gia bọn họ hay sao?
“Ai lớn gan như vậy!?”
Lâm Chí Đô đồ lập tức nổi trận lôi đình, thanh âm bên trong lộ ra một cỗ nồng đậm tức giận.
Mà nhìn đến đây, mọi người nhất thời vui mừng biểu hiện ra mặt.
Lâm Chí Đô nổi giận, như vậy sự tình liền có thể xoay chuyển, tên tiểu tử trước mắt này sợ là chết chắc rồi.
Theo suy nghĩ của bọn họ, giống như chỉ cần Lâm Chí Đô tồn tại, vậy thì một ngón tay của ông ta cũng đủ đè chết Lâm Thiệu Huy rồi.
“Một tên đại tông sư lại phách lối vô cùng! Nói muốn giết tất cả mọi người Vương gia chúng tôi, chúng tôi cũng đã nói ra tên tuổi của ông, nhưng đối phương vẫn còn không thèm chịu nể mặt mũi, căn bản liền không có đem ông để vào mắt!”
Vương gia chủ vội vàng châm ngòi thổi gió nói, dự định tiến một bước để kích thích mâu thuẫn.
“Có đúng vậy không? Vậy tôi ngược lại muốn xem xem, đối phương đến cùng là thần thánh phương nào!”
Lâm Chí Đô hừ lạnh một tiếng, lúc này quả nhiên nổi giận, đối Vương gia chủ ra lệnh:
“Ông không phải dài dòng, trực tiếp đưa điện thoại cho anh ta đi!”
Vương gia chủ liền cười gằn ấn loa ngoài, âm thanh trong nháy mắt khuếch trương ra bên ngoài, mà ông ta cũng âm độc nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Bộ dáng kia giống như đang nói:
“Tên nhóc, anh sẽ trở thành người chết nhanh thôi.”
Sau đó ấn loa ngoài, tất cả mọi người liền đều có thể rõ ràng nghe rõ lời nói của Lâm Chí Đô.
“Vị này, tại Hà Nội còn dám không cho Lâm gia chúng tôi mặt mũi, tôi nên nói anh là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là nên nói anh đang muốn chết?”
Lâm Chí Đô mới mở miệng, chính là tuyệt đối mạnh mẽ cùng áp đảo!
Trong giọng nói lộ ra thuộc về nhà họ Vương uy nghiêm cùng bá đạo!
Không thể nghi ngờ!
Nghe đến đó, nhà họ Vương cùng Từ gia đều là kích động không thôi, cảm giác lần này ổn vô cùng!
Mà Lâm Thiệu Huy, chỉ đang cười, cũng không có lên tiếng!
“Làm sao, tên nhóc anh, bị dọa đến nói cũng không thành tiếng sao?”
Vương Quang Duy lập tức liền kêu gào, có Lâm Chí Đô làm chỗ dựa cho anh ta, anh ta cũng cảm giác được lưng anh ta cũng thẳng tắp đến nơi rồi.
Mặc dù nhà họ Vương bọn họ không làm gì được Lâm Thiệu Huy, nhưng Lâm Thiệu Huy muốn giết bọn họ, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Thấy thế, Vương gia chủ cũng coi là Lâm Thiệu Huy đang sợ, lúc này cười lạnh nói:
“Hiện tại mới đến biết sợ hãi, không khỏi quá trễ đi? Đắc ý với sức mạnh vừa nãy của anh đi đâu hết rồi?”
“Không phải anh bảo tôi gọi điện thoại cho Lâm gia sao? Hiện tại Lâm gia chủ tự mình tiếp điện thoại của anh, làm sao lại không dám nói? Hay là ngươi cho là vừa rồi tôi chỉ đang hù dọa anh mà thôi?”
Ông cụ Từ lúc này thất vọng lắc đầu, mặc dù Lâm Thiệu Huy rất ưu tú, nhưng lại không biết trời cao đất rộng, liền Lâm gia cũng dám đắc tội.
Không biết một cái đạo lý, gọi là cứng quá dễ gãy hay sao?
Quá ngu muội!
Lần này, Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho là Lâm Thiệu Huy là đang sợ, lại nhìn thấy Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng.
“Được, ông già, ông nghe rõ cho tôi.”
“Tôi đến từ Nam Lộc, tên Lâm Thiệu Huy!”
‘Phù phù!’
Đầu bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh Lâm Chí Đô từ trên ghế rơi xuống, hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ.
“Lâm Thiệu Huy?”
“Tên yêu nghiệt này còn chưa rời khỏi Hà Nội?”
Đều là bởi vì anh, Lâm gia mới có thể gặp phải cục diện rối rắm như hiện tại, khoảng thời gian này Lâm Chí Đô cũng không dám chợp mắt, bởi vì cứ nhắm mắt lại là ông ta lại nhìn thấy biểu cảm giễu cợt trên mặt của Lâm Thiệu Huy.
Cùng với đó là đống đổ nát của Lâm gia!
Đứa cháu trai mà ông ta đã từng chán ghét nhất, khinh thường nhất, bây giờ lại trở thành ác mộng của ông ta, để cho ông ta ngay cả dũng khí đi ngủ cũng không có.
Vậy mà nhà họ Vương lại đắc tội tên quái vật này?
nhà họ Vương bên này cũng đã nhận ra điều không thích hợp, vội vàng khẩn trương hỏi:
“Ông chủ, ông thế nào rồi? Ông chủ, tại sao ông lại không nói chuyện a?”
Đầu kia Lâm Chí Đô trầm mặc hồi lâu.
Tựa hồ đang suy nghĩ có nên ra mặt thay hai cha con nhà Vương Quang Duy hay không, bởi vì lúc này ông ta cũng bị dọa sợ không kém.
Bây giờ cục diện của Lâm gia, thật sự là không nên tiếp tục đắc tội Lâm Thiệu Huy a.
Trời mới biết tên gia hỏa này lại sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến như nào nữa.
Do dự hồi lâu, Lâm Chí Đô mới căm giận bất bình mà hỏi:
“Ông muốn thế nào?”.