Thế nhưng vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng, nói: “Không cần, nhà họ Lý rất giàu có nên chắc họ sẽ không thích quà của chúng ta đâu!”
Sao?
Vừa nghe xong những lời của anh nói, Từ Long Khiếu lập tức nhíu mày lại, rồi sau đó là một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mặt của ông cụ Lý.
Đối với chuyện này, ông cụ Lý chỉ có thể xấu hổ mà cười ngượng, ông ấy chỉ cảm thấy quá mất mặt, muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống giấu mặt mà thôi.
Lúc này thậm chí việc thở mà ông ấy cũng chả dám thở một hơi nào!
“Hừ!”
Từ Long Khiếu thẳng thừng hừ lạnh một tiếng, lập tức hất văng tay của ông cụ Lý ra.
Nụ cười trên khuôn mặt của anh ta trong nháy mắt đã không còn nữa, vả lại còn trở mặt với tốc độ cực nhanh, quả thực khiến cho người khác thật không tiếp thu nổi sự thay đổi ngoạn ngục này.
“Nhà họ Lý mấy người thì là cái thá gì chứ hả, anh Thiệu Huy tặng lễ vật cho mấy người, đó chính là phúc phận tám đời tám kiếp nhà mấy người tu mới có được không hả.
Đúng là đồ chó không biết xấu hổ, còn dám chê đồ của anh ấy tặng à!”
Từ Long Khiếu cực kỳ nhục nhã, chửi rủa một câu thật dài trước mặt tất cả dòng họ Lý.
Sau đó, anh ta trực tiếp làm lơ đối phương, hướng về phía Lâm Thiệu Huy đi tới, anh ta tức giận nói:
“Anh Thiệu Huy, anh có muốn yêu cầu Long Nha của chúng tôi một tay giáo huấn nhà họ Lý này một chút không? Để cho bọn họ thế nào là trời cao đất dày.”
Nghe vậy!
Ở đây nhà họ Lý mấy người tức khắc như lông tơ dựng ngược lên, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Long Nha chính là quân đoàn An Nam, như thế nào lại có thể nói động thủ thì có thể lập tức động thủ?
Nhưng hôm nay lại vì việc riêng tư của Lâm Thiệu Huy, mà bọn họ có thể ra tay dễ dàng như vậy sao?
Đây, đây chính là lạm dụng tư quyền! Lấy của công làm việc riêng!
Từ Long Khiếu ở đây đang cố ý phớt lờ những kỷ luật quân đội!
Trời ạ!
Chàng trai này rốt cuộc có thân phận khủng bố kiểu gì đây, được Từ Long Khiếu đối đãi kính nhường như thế thì đâu phải là chuyện muốn là được?
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy lại vẫy vẫy tay, cười lạnh nói: “Không cần nóng nảy, trò hay lúc này mới vừa bắt đầu thôi!”
Anh muốn hai bên gia đình nhà mấy người đều hoàn toàn tuyệt vọng!
Khi nghe được lời này, hai gia đình tức khắc biểu lộ vẻ mặt kinh hãi.
Trò hay mới vừa bắt đầu?
Đây rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ còn có một nhân vật lớn mặt nào đó sẽ tới đây nữa sao?
Trương Hà Quân cùng với Từ Long Khiếu này đã đủ khiến cho bọn xâm xẩm mặt mày rồi, nếu như lại có thêm người như mấy người tới nữa thì thì hai bên gia đình chỉ sợ là bệnh tim lại tái phát mất thôi.
Điều đáng sợ như thế thì làm sao có thể đỡ nổi!
Bọn họ rất muốn lớn tiếng hét lên: Ông trời à, cầu xin người hãy thu phục những người này đi được không?
Nhưng mà, lại chính ngay lúc này, một tiếng gầm lên trong giận dữ trong nháy mắt được vang vọng lên!
“Giết cái thằng chó đó đi, không thể để nó sống mà rời khỏi nơi này!”
Cái gì?
Mọi người với vẻ mặt ngạc nhiên và thất sắc, toàn bộ đều quay đầu lại xem rốt cuộc ai dám cả gan nói lên câu đó.
Tầm nhìn lại dừng ngay đến một chỗ, thì ra người nói câu đó là Vương Quang Duy!
“Vương Quang Duy, mày bị điên rồi? Chuyện tới nước này rồi mà còn dám nói hươu nói vượn, mày câm miệng cho tao!”
Ông chủ Vương tức giận rống lên mắng, ông ta bị dọa suýt nữa là tiểu trong quần.
Còn không thấy bọn họ có thân phận gì hay sao?
Còn muốn giết anh ta nữa à?
Chỉ có anh ta giết chúng ta chứ chúng ta làm gì có cửa để giết anh ta chứ!
“Vương Quang Duy, mày làm hại cái nhà này chưa đủ hay sao? Đắc tội với nhiều người như vậy, đến bây giờ mà mày còn chưa biết hối cải là gì sao?”
“Tôi nghĩ anh mới chính là người nên bị đuổi ra khỏi nhà mới đúng!”
Tất cả mọi người trong nhà họ Vương đều phẫn nộ cả rồi, mọi người đều hướng về Vương Quang Duy mà chửi ầm lên.
Phản ứng này cũng giống với tình cảnh nhà họ Lý đối với Ngãi Quý, tràn ngập hận ý nồng đậm, cảm giác như Vương Quang Duy cũng bị liên lụy.
Nhưng chỉ khác một điều!
Vương Quang Duy lại không tức giận, mà chỉ oán hận nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, nói với sắc mặt vô cùng dữ tợn:
“Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu ai là người chịu trách nhiệm.
Người đứng trước mặt chúng ta đây không thể ở lại, nếu không nhà họ Vương của chúng ta sẽ không có kết cục tốt, anh ta sẽ không bỏ qua chúng ta.”
Cũng có lý nhỉ?
Nghe vậy, tất cả mọi người nhà họ Vương đều không nói những lời chửi rủa nữa, toàn bộ nhíu mày, một bộ phận người khác lại tỏ ra lo lắng sốt ruột.
Hiển nhiên những lời Vương Quang Duy nói đều cố ý nhắc nhở bọn họ.
Bọn họ đã đắc tội Lâm Thiệu Huy, thậm chí còn muốn lấy mạng của Lâm Thiệu Huy nữa, chỉ e rằng anh ta sẽ bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Vương bọn họ.
Nhưng việc giết Lâm Thiệu Huy thật sự là một việc nguy hiểm quá lớn!
Còn nữa, hiện tại ở phía sau Lâm Thiệu Huy còn có Từ Long Khiếu bảo vệ anh.
“Đồ khốn kiếp, còn dám ở trước mặt anh Từ đây nói từ giết nữa à, tôi thấy anh bị điên rồi!”
Ba của Vương Quang Duy ra vẻ phẫn nộ, kỳ thật lời này ý là muốn dò hỏi Vương Quang Duy xem thực sự bọn họ có năng lực để đánh bại được Từ Khiếu Long hay không?
Để tránh khỏi phiền phức.
Hiển nhiên, ông ta cũng đã bị dụ rồi, lên kế hoạch tính toán để giết chết Lâm Thiệu Huy để tránh những rắc rồi sau này.
Ẩn ý của ông ta hiển nhiên không thể qua mặt được Lâm Thiệu Huy với những người cơ trí khác được.
Lâm Thiệu Huy, Trương Hà Quân và những người khác, tất cả đều cười lạnh lên, thầm mắng một câu cáo già.
Mà nghe vậy!
Vương Quang Duy cười phá lên trông rất dữ tợn, cực kỳ càn rỡ nói: “Anh Từ thì thế nào, từ trước khi đến đây, tôi đã tìm sư phụ của mình để trấn giữ đường dây, chỉ để đối phó với tình huống đột xuất hôm nay.”
Oanh!
Lời vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Bọn họ biết rằng Vương Quang Duy đang thực sự muốn giết chết Lâm Thiệu Huy!
Sự phụ của anh ta chính là một cao thủ vô cùng nổi tiếng!
Nhân vật cấp độ thần tiên!
Nếu thật sự muốn giết người tại đây, dù cho phía sau Lâm Thiệu Huy có quân đội của Từ Long Khiếu chống lưng đi chăng nữa cũng chỉ có một ngõ cụt.
“Ba, ba xem đi! Nếu như anh ta không bị trừ khử đi thì nhà họ Lý của chúng ta về sau sẽ không có một cuộc sống tốt đâu!”
Nghe vậy, ông chủ Vương nhăn mặt lại, rồi sau đó ông ta dùng sắc mặt lạnh nhạt nói: “Làm cho sạch sẽ vào!”.